Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tử Dương Hoa
Mà tất cả những chuyện này, lại khiến cho Hạ Huyền cảm thấy trong lòng hoảng sợ, tương lai sau này, ông thực sự có thể sử dụng con cờ này được sao? Có điều, ngoại trừ lo lắng, mặt khác cũng khiến ông vui mừng, một nữ nhân xinh đẹp đến mấy cũng chỉ được vài năm, sớm muộn cũng sẽ bị người mới thay thế, chỉ có một người có đầu óc thông minh, hiểu được thời thế, mới có thể ở trong thâm cung an an ổn ổn sống lâu, tay nắm trọng quyền. Nghĩ tới đây, lòng của Hạ Huyền lại cảm thấy tiếc hận, coi thất nữ nhi này thành một đứa con rơi mà lợi dụng, thực sự quá không thỏa đáng rồi.
Trong khi mọi người luống cuống tay chân, đại phu nhân được đưa ra ngoài, trên bàn cơm, sắc mặt của Hạ Huyền trở nên căng thẳng, dường như đang nỗ lực áp chế lửa giận trong ngực, sự tĩnh lặng ngắn ngủi khiến cho mọi người cũng run như cầy sấy, không ai dám lên tiếng.
Cuối cùng, vẫn là lão phu nhân giận dữ nói: “Thật không ngờ, trong nhà nuôi một con sói hoang lớn như vậy, đầu tiên là tham lam tiền bạc trong trang, lại tiếp tục muốn lấy lễ vật được ban thưởng của Vân Nhiễm, quả nhiên là tội không thể tha thứ.” Nói xong, ánh mắt của bà nhìn về phía Hạ Vân Nhiễm đang ngồi bên cạnh Lý Nguyệt Kiều nói: “Ta thấy vị trí gia chủ này, nên đổi thành người khác được rồi.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người không khỏi dõi theo ánh mắt của lão phu nhân, nhìn về phía Nhị Di Nương, trong mắt lóe ra kinh ngạc và đố kỵ.
Lời nói của lão phu nhân, lại ngoài dự liệu của Hạ Vân Nhiễm, không nghĩ Lý Nguyệt Kiều lại đạt được chuyện tốt như vậy.
Trong lòng của Lý Nguyệt Kiều cũng cảm thấy lo lắng, Hạ Vân Nhiễm hôm nay lại dám cả gan làm loạn, tự ý trộm sổ sách, khiến cho đại phu nhân tức ngất, chỉ sợ cũng chọc giận cả lão gia đi!
Vậy mà, tận đáy lòng Hạ Huyền, giờ phút này, đang rối rắm vì một chuyện khác, từ trong chuyện hôm nay, ông đã nhìn thấy sự gan dạ sáng suốt hơn người và dũng khí của Hạ Vân Nhiễm, đây nên được coi là chuyện tốt, hay là chuyện xấu đây? Nếu là chuyện tốt, Hạ Vân Nhiễm gả cho Nhị hoàng tử, nói không chừng, dựa vào trí tuệ của con bé, có thế giúp đỡ Nhị hoàng tử trở thành Thái tử, dù sao ở sâu trong nội tâm Hạ Huyền, vẫn còn có một tình cảm yêu nước thương dân nhất định, đây gốc rễ ban đầu khi ông làm quan, chỉ là những năm này ông lún vào vòng xoáy quyền lợi quá lâu, đã dần thay đổi thành một người khác.
Giữa Thái tử và Nhị hoàng tử giữa, ông có ý thiên về bên Nhị hoàng tử. Thái tử hiện giờ hoang dâm vô năng là điều mà người người đều biết, tương lai, nếu để hắn lên ngôi vua, tương lai của Đại Lịch giao cả cho một người như vậy, chẳng phải sẽ thành tai họa sao, đến lúc chiến sự liên miên, dù ông có ở chức vị cao đến mấy, cũng sẽ bị kẻ làm Hoàng đế kia hành cho mệt chết sao, đến lúc đó, ông sống hay chết cũng còn khó nói chắc, chứ đừng nói chi là hưởng thụ quyền lợi.
Ngược lại Nhị hoàng tử hữu dũng hữu mưu, mặc dù tính tình ác liệt và tham vọng lớn một chút, nhưng giao Đại Lịch cho hắn, mới có thể duy trì được Thái Bình Thịnh Thế như hiện nay, trường tồn cùng vạn vật.
Hạ Huyền nhìn Hạ Vân Nhiễm, một thiếu nữ non nớt như vậy, yên yên lặng lặng an phận thủ thường, nhưng mới rồi không nhanh không chậm dẫn dắt mọi chuyện, rõ ràng cho thấy đã trải qua một khoảng thời gian sắp xếp từ trước, khiến cho danh tiếng địa vị của đại phu nhân ở trong phủ bị hủy trong chốc lát, năng lực tính toán kinh người như vậy, không nên xuất hiện ở một thiếu nữ mới mười bốn tuổi.
“Lão gia, người mau nói câu gì đi a!” Lão phu nhân thúc giục, bà đã có ý định để cho Lý Nguyệt Kiều nhận lấy việc quản lý toàn bộ mọi chuyện trong phủ.
Hạ Huyền gật đầu một cái, trầm giọng nói, “Đại phu nhân tội lỗi khó có thể tha thứ, kể từ hôm nay, liền để Nhị Di Nương tạm thay đại phu nhân tất xử lý cả mọi chuyện trên dưới trong phủ.”
Sắc mặt của Lý Nguyệt Kiều thoáng cái trở nên mờ mịt, mãi sau bàg mới đứng dậy lĩnh mệnh. Lý Nguyệt Kiều thật không ngờ, bà cãi vã tranh giành vài chục năm, cũng không có lấy được vị trí mà mình mong muốn, hôm nay, lại dựa vào sắp xếp của Hạ Vân Nhiễm mà có được, thật có chút như đang nằm mơ.
“Xin phụ thân trách phạt nữ nhi đi! Nữ nhi cũng làm chuyện sai trái rồi.” Hạ Vân Nhiễm đứng lên nói, nàng không muốn chuyện này còn lưu lại chút vấn đề nào.
“Vân Nhiễm, tất nhiên là con chủ động nhận sai, liền phạt cấm túc bảy ngày đi! Ở trong phòng cẩn thận suy nghĩ, bảy ngày sau, để con tự do.” Hạ Huyền mở miệng nói.
Buổi gia yến này, cứ như vậy mà kết thúc, tất cả mọi người khi đi ra cửa, đều cảm thấy như vừa được xem một màn kịch đùa giỡn đặc sắc, khách xem rung động lòng người, mà người biểu diễn lại nhẹ nhàng tùy tiện.
Chỉ là, lần này đại phu nhân đã khiến cho nhiều người tức giận rồi, vô luận là các vị di nương tiểu thư, hay là mỗi người làm trong phủ, mỗi tháng trong phủ không phát được bạc đúng hạn, đều có lấy cớ này nọ, ai ngờ, số bạc kia lại bị cất vào trong túi riêng
Thật sự là thật là quá đáng, phu nhân cũng quá là tham lam đi, mấy vị di nương mặc dù không có được thứ gì tốt, nhưng đại phu nhân thê thảm rớt đài, cũng đủ khiến cho các nàng cười to sảng khoái, cũng thầm nghĩ, sao bọn họ lại không phát hiện ra Hạ Vân Nhiễm là người có tâm kế như vậy nhỉ?
Sớm biết như vậy, vào thời điểm nàng trở về phủ, họ liền lôi kéo nàng đến bên cạnh nuôi dưỡng, nói không chừng hôm nay vị trí gia chủ chính là các nàng rồi.
Lý Nguyệt Kiều chẳng qua cũng chỉ là ỷ vào Hạ Vân Nhiễm đắc thế mà thôi.
Trở về phòng trong, Lý Nguyệt Kiều vừa mừng vừa sợ, trong lòng vẫn còn còn có chút sợ hãi, thấy tình thế như này đại phu nhân muốn trở mình xoay chuyển tình thế hẳn là rất khó rồi, số tiền bà ấy tham ô thực sự là một số tiền lớn a!
Mà trong phòng, đại phu nhân yếu ớt tỉnh lại, trên mặt là một vẻ tuyệt vọng, bên cạnh bà, Hạ Nguyệt Nhu đã khóc đỏ con mắt, nàng run rẩy cánh môi, không còn hơi sức tức giận mắng ra tiếng, “Con tiện nhân Hạ Vân Nhiễm này, ta sẽ không bỏ qua cho nó.”
“Mẫu thân, đều là nữ nhi có lỗi, nữ nhi không nên khiến người muốn lấy đồ của Hạ Vân Nhiễm, là nữ nhi đã hại người rồi.” Hạ Nguyệt Nhu khóc rất đau lòng, cũng đầy tự trách.
Đại phu nhân cũng cảm thấy hối tiếc không thôi, vì hai ngàn lượng vàng, lại khiến cho mọi chuyện vỡ lở, lần này, lão gia còn có thể tha thứ cho bà sao?