Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoa Ngạc rất nhanh mang tới văn chương bút mực, đặt và trải ra ở trên bàn, một bên mài mực, một bên cung kính mở miệng: "Công chúa, đã chuẩn bị xong."
Phượng Lan Dạ đứng dậy đi qua đó, khẽ nâng bút lông, ngưng mài hơi suy nghĩ một chút, liền soàn soạt bắt đầu viết chữ trên giấy, vẻ mặt yên ổn, nhẹ nhàng như nước.
Khoản thời gian một nén hương, nàng liền ném bút lông, đưa tay lên ý bảo Hoa Ngạc, đem trang giấy đưa cho tam hoàng tử điện hạ.
‘ thanh phong ngâm, mỹ nhân như rượu, tuý ngoạ đông sương nguyệt, nô vụ giá vân, bách diệp thiên kiều diện, đoạn trường khiển quyển, nhất diệp lan chu tái nhân khứ, thử thì tình khổ... ’ (Ta bất tài ko edit được đoạn này nên giữ nguyên hán việt)
Ánh mắt đầu tiên của Nam Cung Tiếp là chú ý tới một bàn tay xinh đẹp viết chữ nhỏ, sau đó là đến từ khúc, thật là trăm mùi hương trong miệng, thanh âm trong trẻo, ý vị của vần điệu còn quấn quýt trên đầu lưỡi, nhịn không được bật lên tán thưởng. (TT: ta chạy, hai vị mà còn tả thêm cảm nhận âm nhạc nữa ta sẽ bỏ cuộc ko edit -_-'')
"Thật là từ khúc hay."
"Có thể lọt vào mắt của tam hoàng tử thì quá tốt."
Phượng Lan Dạ nhẹ giọng ứng hoà một câu, liền không nhìn tam hoàng tử Nam Cung Tiếp nữa, chậm rãi đứng dậy, động tác kia ý là muốn tiễn khách.
Mặt của Trữ Cảnh lại khó coi, nha đầu kia thật sự là không làm cho người ta cáu giận là không chịu nổi mà, mỗi lần quay về là cho người ta một cái kinh ngạc rất lớn, sau đó còn bày ra vẻ mặt làm cho người nổi máu điên lên, a a, Trữ Cảnh ở trong lòng dùng sức gắng thở, hết lần này đến lần khác tức giận mà không thể phát, bởi vì hắn vẫn chưa quên đến cảnh cáo của chủ tử, nếu hắn còn dám sinh sự, về sau sẽ không cho hắn đi theo.
Nam Cung Tiếp không phải là kẻ ngốc, tất nhiên biết ý tứ của Phượng Lan Dạ, hơn nữa hắn đã có được thứ mà hắn muốn có, nên liền đứng dậy cáo từ.
Phượng Lan Dạ hài lòng dặn dò Hoa Ngạc: "Đưa tam hoàng tử đi ra ngoài."
''Dạ, công chúa."
Hoa Ngạc cúi người xuống một chút, tiễn Nam Cung Tiếp đi ra ngoài.
Nam Cung Tiếp đi đến trước cửa thì ngừng lại, dường như nhớ tới cái gì liền mở miệng: "Nếu các ngươi có chuyện gì, hãy phái người đi Nam Cung phủ báo cho ta biết."
Hoa Ngạc vừa nghe lời này vội vàng cảm tạ, ở nơi này có chỗ dựa vững chắc vẫn tốt hơn, liên thanh mở miệng.
"Cám ơn tam hoàng tử , cám ơn tam hoàng tử."
Trữ Cảnh đối với sự cảm tạ của Hoa Ngạc làm bộ lơ đểnh, thật ra thì hắn quay đầu nhìn vẻ mặt của tiểu nha đầu Phượng Lan Dạ, nhìn thấy nàng không chút biểu tình, hắn thật sự hết chỗ nói rồi.
Bất quá Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp cũng không có khó chịu, còn phụ họa với Hoa Ngạc nói: "Ta cùng Cửu công chúa là bằng hữu, bằng hữu gặp nạn tất nhiên phải tận lực hỗ trợ."
Nói xong liền dẫn Trữ Cảnh đi ra ngoài, Hoa Ngạc theo chân đưa bọn họ ra khỏi viện.
Trong phòng Phượng Lan Dạ nheo lại đôi mắt, ánh sáng lắng đọng trong con ngươi âm u, trên mặt như có điều suy nghĩ.
Bằng hữu sao? Nam Cung Tiếp người này thật sự rất đáng giá để kết giao bằng hữu, bất quá ở vào vị trí của các nàng như bây giờ, nếu như cùng tam hoàng tử qua lại, chỉ sợ vì chưa chắc mang đến chuyện tốt.
Phượng Lan Dạ nhớ tới một màn ở trên thuyền lớn, lời nói của Sở vương Nam Cung Liệt vẫn vang ở bên tai.
Chỉ cần ngươi ẩn núp ở bên người các hoàng tử khác, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý hướng đi của bọn họ, nếu hoàn thành nhiệm vụ này, ta sẽ thả tộc nhân của ngươi.
Tính mệnh của bất luận tộc nhân nào cũng không quan hệ với nàng, đầu tiên chỉ mỗi cái thân phận trên danh nghĩa này nàng đã không thể tiếp nhận, nếu còn phải ở tại bên người hoàng tử khác, thì nàng sẽ là gian tế tội ác tày trời, so với phản đồ không có gì khác biệt, nàng thật sự muốn trở thành người có hành vi ti bỉ vô sỉ như vậy sao? Chỉ vì Sở Vương điện hạ đã cứu nàng à?
Phượng Lan Dạ đang muốn nghĩ đến nhập thần, thì Hoa Ngạc đi đến.
"Công chúa, đang nghĩ cái gì đấy?"
Phượng Lan Dạ phục hồi tinh thần lại, trước mắt vẫn không nên nghĩ những chuyện xa vời như vậy, ngẫm lại phải suy nghĩ làm cách nào để sinh tồn yên ổn ở Nô Nhai mới là chuyện cần thiết.
Thứ nhất phải có bạc, thứ hai không thể để cho bất luận kẻ nào khi dễ đến các nàng.
"Hoa Ngạc, các ngươi đi mua đồ, thì đến những nơi nào mua?"
Dựa theo quy củ, những người như các nàng không được rời xa phạm vi của Nô Nhai, nhưng đêm qua khi đi dạo một vòng, nàng cũng không phát hiện có cái gì gọi là cửa hàng, có chăng cũng chỉ là một ít hàng bán vỉa hè, hàng gánh.
"Cách bức tường có một ngã tư đường, cái gì cũng đều có, thật ra thì quan binh của Thiên Vận hoàng triều cũng không có ngăn cản chúng ta đi ra ngoài, công chúa đừng lo lắng, bất quá nghe Tiểu Đồng nói, ở Thiên Vận hoàng triều giá cả cũng phân chia theo khách hàng, phụ cận hoàng cung đều là hoàng thân quốc thích, sau đó tới phụ cận hoàng thành, mấy cái ngã tư đường phồn hoa cũng đều là phủ đệ của quan to trong triều, những nơi đó đều là địa bàn của quý tộc, những người có thân phận thấp giống như chúng ta làm sao dám đến nơi đó, chúng ta chỉ cần đi lại ở trong này hoặc là ngã tư đường phụ cận sẽ không có việc gì, những chỗ này vốn là khu dân nghèo, là nơi ở của người hạ đẳng."
Hoa Ngạc nói xong, mang vẻ mặt bất đắc dĩ, tình cảnh trước mắt của các nàng đúng thật là không có gì tốt.
"Công chúa, người có phải muốn mua vật gì không? Nô tỳ giúp ngươi đi mua là được."
Phượng Lan Dạ không nói gì, thản nhiên nhướng mài hỏi: "Có hiệu thuốc hay không?"
"Cái này thì có, bất quá đều là một ít dược liệu giá cả thấp, dược liệu quý báu cấm buôn bán ở trong này, hơn nữa chủ quán cũng sẽ không nhập vào, vì bán không được."
"Ừ, ta đã biết."
Phượng Lan Dạ khẽ gật đầu tỏ vẻ mình đã biết , nàng mua thuốc là muốn tiến hành làm một ít độc dược phòng thân, chỉ cần có dược là được, mặc dù không có dược liệu đại độc trân quý, nhưng vẫn có thể nghiên cứu chế tạo một ít phòng thân vẫn được, nhưng mà lấy đâu ra bạc đây?
"Hoa Ngạc, ta không phải còn dư một chút trang sức sao? Lấy ra đi cầm, ta có chuyện cần dùng đến."
Hoa Ngạc thất thanh kêu lên: "Công chúa, như vậy sao được?"
Công chúa một chút trang phục đều không có, chỉ còn một ít đồ trang sức đeo tay thôi, nếu lấy đi cầm, sau này đi ra ngoài mang cái gì đây? Mặc dù là vong quốc nô, nhưng vẫn là công chúa của một quốc gia, sao có thể một chút trang sức cũng đều không có được?
"Tốt lắm, ta không thích mang mấy thứ kia, không cần phải quan trọng vậy, nên có thì tự nhiên lúc đó sẽ có, mọi việc không cần cưỡng cầu."
Phượng Lan Dạ vốn liền không thích mang những món trang sức tinh xảo hoa lệ, nàng nhớ rõ dường như có một cây Phượng sai, mặc dù không phải vô giá, bất quá cũng không phải vật tầm thường, chỉ cần nó cũng có thể đổi chút bạc, có thể trang trãi sinh hoạt hàng ngày, thứ hai, mua được những thứ có công dụng khác, cớ sao mà không làm.
"Công chúa, cây Phượng sai kia là lễ vật do Hoàng hậu nương nương đưa cho công chúa, công chúa thật muốn làm vậy sao?"
"Ừ, đi làm đi."
Phượng Lan Dạ cũng không để ý tới Hoa Ngạc nữa, xoay người đi vào trong phòng đọc sách, phía sau Hoa Ngạc thật bất đắc dĩ, chỉ phải đi theo nàng vào phòng, lấy ra món trang sức đáng thương kia, dùng vải bao lại, lấy ra đi cầm...