Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần Di, Đinh Khống, Dịch Minh ban đầu có căng thẳng khi nhận được lời mời uống café cùng Trịnh Khởi, nhưng giờ đây cái căng thẳng đó bay sạch, chỉ đọng lại duy nhất sự tức giận. Đinh Khống và Dịch Minh là đàn ông, sự bực bội này có lên đến đỉnh đầu cũng không mở miệng ra to tiếng với Trịnh Khởi, tâm niệm họ luôn coi Trịnh Khởi là đứa em gái, là vậy nên hai người rời khỏi quán café này trước, để lại Trần Di giải quyết. Dù sao Trần Di cũng hiểu ý họ, cũng là phụ nữ nên cái gì cũng thật dễ dàng.
Trịnh Khởi thấy Đinh Khống và Dịch Minh hằm hằm rời đi, vô thưởng vô phạt nhấp môi tách café, nhìn Trần Di vẫn kiên nhẫn ngồi đối diện mình mở lời tiếp: "Dù sao cũng là tốt cho cả ba người, đi làm không phải vì kiếm tiền sao?"
Trần Di híp mắt đánh giá Trịnh Khởi, hai hàng lông mày ban nãy muốn dính vào nhau giờ cũng dãn ra được rồi. Trần Di kiểm soát sự bình tĩnh luôn rất tốt, vậy mà ban nãy cũng có thể bị Trịnh Khởi chọc giận tới mức ngọn lửa cháy rực trên đầu lúc nào không hay.
"Tôi không biết em đang nói đến nghề nào, nhưng đừng nói giọng đó với bác sĩ bọn tôi. Bác sĩ bọn tôi không chỉ vì kiếm tiền mới bước chân vào ngành này, vì muốn cứu người nên mới lựa chọn nó!"
"Ồ vậy sao?"
Trịnh Khởi nâng đầu ngón tay di tròn miệng tách café của mình, môi nàng nhếch lên lần nữa trào phúng: "Vì muốn sự nghiệp cứu người của ba người được lâu dài nên tôi đề nghị ba người nên dừng cuộc phẫu thuật cho dì tôi vào ngày mai. Ba người nếu đồng ý, tiền đồ hết sức rộng mở. Còn ba người cố chấp đến vậy tôi cũng không biết nói gì hơn!"
"Em nhất định phải làm đến mức này sao?"
Trần Di nhìn thẳng vào mắt Trịnh Khởi. Cô gái trong sáng ngày đó thực sự đã chết thật sao? Hay chỉ là nhất thời hồ đồ? Cô không biết nữa, nhưng cô hi vọng Trịnh Khởi ngày đó vẫn còn sống trong người đang ngồi đối diện mình bây giờ. Cô không muốn Trịnh Khởi xưa kia biến mất!
"Em và Giáo sư, hai người đều là những kẻ đáng thương trong chuyện tình cảm!"
Trịnh Khởi khẽ nhíu mày, nhìn lên Trần Di. Nàng ngạc nhiên, không rõ vì sao đối phương không còn giận nữa, trái lại ánh mắt nhìn nàng còn có sự dịu dàng... và cả xót xa.
Nàng nghiến răng, mở căng mắt nhìn Trần Di: "Chị muốn nói gì?"
"Tôi muốn nói gì sao? Em chưa từng hỏi tại sao Giám đốc Lã lại chọn ly khai khi mà yêu Giáo sư đến vậy?"
Đâu phải Trịnh Khởi chưa từng tự hỏi? Chỉ là nàng chưa từng tìm kiếm câu trả lời.
Trần Di nhìn biểu cảm của Trịnh Khởi phức tạp, thở dài một tiếng thấu hiểu. Trịnh Khởi kém cô hai tuổi nhưng từ nhỏ được nuông chiều nên không thể nào trưởng thành được như cô tâm niệm chung về lứa tuổi này. Tính cách nàng lại có phần cực đoan, là muốn chiếm hữu, là muốn cho bằng được mà không quan tâm xung quanh ra sao.
Không đáng ghét, trái lại Trần Di còn thấy đáng thương.
"Giáo sư khi đó gây đại hoạ, nếu Giám đốc Lã không trao đổi sự tự do của mình, ép bản thân vào cuộc hôn nhân không mong muốn, hẳn giờ Giáo sư không thể làm bác sĩ nữa. Họ quen nhau không lâu, nhưng họ đều là người quá trưởng thành, sự nghiêm túc dành cho nhau, sự sâu đậm dành cho nhau, bất kể ai xung quanh cũng có thể nhận ra. Em nói xem, em có dám hi sinh sự tự do của mình để đổi lấy sự nghiệp cho người em hẹn hò mới chỉ một hai tháng không?"
Những ngày tháng khó khăn đó, Trần Di nhớ như in trong đầu. Người thầy của cô vật vã ra sao, đau khổ thế nào vẫn phải cắn răng chịu đựng một mình để có thể cầm dao mổ cứu người. Cứu cả trăm ngàn người, vậy mà không cứu nổi tình yêu của mình. Quá đáng thương!
"Em giờ có thể nói có, nói thì muốn nói sao cũng được, nhưng phải gặp hoàn cảnh đấy em mới hiểu đau đớn ra sao, đưa ra quyết định khó khăn đến thế nào. Và Giám đốc Lã đã làm, thậm chí còn ly khai một cách vô tình nhất, muốn đối phương hận mình. Mà, Giáo sư không hận chị ấy dù nửa khắc, ngày đêm mong nhớ, còn nghĩ bản thân mình sẽ ôm mãi dày vò này đến chết. Và em xuất hiện!"
"Tôi... sao?"
"Phải! Em đừng nghĩ vì những lời nói, hoặc hành động em đang ấp ủ trong đầu sẽ khiến mọi người ghét em. Bọn tôi chưa bao giờ ghét em, trái lại rất quý em. Ngày em xuất hiện, bọn tôi đã hy vọng em chính là sự cứu rỗi của Giáo sư. Em làm chị ấy cười trở lại, tâm tình cũng nhuyễn xuống rất nhiều. Sau này cũng chính Giáo sư đã muốn buông bỏ Giám đốc Lã, tôi nhìn ra sự kỳ vọng nhỏ nhoi từ đôi mắt chị ấy khi nhìn em, nhưng thâm tình chị ấy trao cho Giám đốc Lã quá lớn, nó thành nỗi ám ảnh, em không còn là sự cứu rỗi nữa, em là sự thay thế. Và Giáo sư khi nhận ra điều đó lập tức rời xa em, không muốn em đau khổ. Vậy tôi muốn hỏi em, Giáo sư thực sự đã làm sai điều gì? Chỉ là một người phụ nữ muốn vứt bỏ đau khổ và mưu cầu hạnh phúc, rốt cục Giáo sư đã làm gì em để em phải hận chị ấy? Chị ấy không lừa dối, cũng chưa bao giờ nói láo với em dù nửa lời, lúc nào cũng là thành thật đối đãi. Em là hận chị ấy cái gì đây Trịnh Khởi?"
Tôi... hận chị ấy cái gì sao....?