Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lã Kiện thuộc về INP
"Tiểu Chu à! Hết cách rồi!"
Tiếng thở dài cất lên, kèm theo là sự buồn đau tột cùng. Nó chứa đựng bất lực, cũng là trách cứ chính bản thân mình.
Tiểu Chu từ trước đó cũng phần nào nghĩ đến sự việc không-thể-thắng. Song, cô bước vào phòng làm việc của Viện trưởng cũng hi vọng có chút ánh sáng nào đó. Hiện tại, Viện trưởng đã nói vậy, quả thực càng thêm bí bách.
"Thầy, làm sao chúng ta có thể đứng nhìn nơi cứu chữa cho người dân trở thành nơi kinh doanh của họ kia chứ!? Chẳng lẽ đám trưởng khoa kia chỉ nghĩ được đến tiền thôi sao?", Tiểu Chu mặt căng thẳng, mày như muốn dính lại nhau sau khi tham gia cuộc họp nội bộ bệnh viện.
Viện trưởng nhìn cô, mang rất nhiều cảm xúc. Trong đầu ông ta cứ lẩm nhẩm một câu: thời gian trôi qua nhanh thật, đứa trẻ này thực sự đã trưởng thành đến vậy. Mặc dù, Tiểu Chu năm nay 32 tuổi, đã sống được gần nửa đời người nhưng trong mắt người thầy này, cô vẫn mang dáng vẻ cô sinh viên ngày nào. Cái trưởng thành mà viện trưởng muốn nói đến không phải độ tuổi, cũng không phải nhận thức hình thành theo thời gian, người thầy này muốn nói tới chính là thứ mà Tiểu Chu sẽ phải gánh vác trong tương lai.
"Tiểu Chu, con phải là người tỉnh táo nhất, phải là người giỏi nhất, và phải trụ vững trong bệnh viện này!", giọng già nua lại ôn tồn cất lên.
Tiểu Chu nhìn đôi mắt nén hỗn loạn sau cặp kính lão của Viện trưởng, không cần mớm nửa từ, cô cũng hiểu sự tình.
Lúc này, cô chính là tức giận.
"Họ sẽ đuổi thầy sao?", Tiểu Chu nghiến răng.
Người được hỏi không đáp, chỉ nhìn cô đầy tự hào.
Như vậy chính là ngầm thừa nhận phán đoán của cô là chính xác.
"Thầy-..."
"Tiểu Chu! Thầy già rồi, giờ đến lượt con bảo vệ nơi đây! Hãy bảo vệ Chủ tịch, đừng vì những chuyện này làm ảnh hưởng đến bà ấy. Có con và Chủ tịch cùng tồn tại, bệnh viện Lã Kiện mới được trụ vững trước cơn sóng này!"
- ...
*-*-*-*-*
Một tháng sau,
"Cảm ơn các vị đã đến dự bữa tiệc này. Để ăn mừng sự đổi mới sắp tới của bệnh viện chúng ta, tôi đại diện tập đoàn INP và Bệnh viện Lã Kiện mời các vị một chén!"
Lã Hứa Lệ ngồi cạnh Viện phó đang phát biểu rất oai phong, trong lòng thầm khinh thường: kẻ ăn không ngồi rồi, lấy tư cách gì mà đại diện? – nàng ngán ngẩm đánh giá.
Viện phó đại diện tập đoàn INP, nghe không hề vô lý chút nào. Chức vụ mới được phong, do người tập đoàn INP đảm nhận, hiển nhiên sẽ đại diện cả tập đoàn và bệnh viện. Thủ tục mời mọc xã giao như vậy là đỡ phải uống thành hai lần rượu, chỉ một lần mời là xong chuyện chính nhất.
Lã Hứa Lệ quét cặp mắt, mấy kẻ bỏ phiếu chống lại giờ đã an phận ngồi tại đây. Nàng nhếch khoé miệng, thầm nghĩ: dọa đến miếng cơm cũng tự giác thức tỉnh, tưởng kiên định đến thế nào, ra cũng chỉ tới vậy!
Sau một tháng cứng đầu, bệnh viện Lã Kiện cũng chính thức "vẫy cờ trắng" chịu thua, tức là Lã Kiện đã biến thành "con nợ" của tập đoàn INP, đổi mới theo định hướng nào cũng là do tập đoàn INP đề xuất và thực hiện. Chủ tịch hiện tại của bệnh viện cũng chỉ như bù nhìn mà thôi, không quyền lực, không thế lực, hoàn toàn có thể bị chao đảo nếu INP cho người tạo sức ép. Lý do Chủ tịch vẫn cố gắng bám trụ, bà không muốn bệnh viện chồng bà xây dựng bị biến chất...
Hiện tại, INP chưa thể đổi mới hoàn toàn bệnh viện Lã Kiện thành bệnh viện nhi đồng. Song, việc thay đổi và mua thêm vài thiết bị mới từ nước ngoài đã khiến phí khám của bệnh viện tăng lên. Trước giờ, Lã Kiện nổi tiếng là bệnh viện vì dân nhất thành phố do giá khám chữa bệnh luôn thấp, đảm bảo việc cứu chữa cho cả bệnh nhân nghèo. Sau một tháng bị "xâm lược", Lã Kiện trở thành bệnh viện có phí khám cứu chữa cao nhất thành phố, nhưng, với 15 năm xây dựng, 7 năm gần đây đã tạo được tiếng vang với đội ngũ bác sĩ giỏi và tận tâm nhất thành phố, người ta dù không có tiền cũng muốn đến khám bệnh tại Lã Kiện.
Đây cũng chính là lí do tập đoàn INP chọn Lã Kiện làm "con mồi". Và lựa chọn này vô cùng khôn ngoan.
Chính là INP vốn đâu có tầm nhìn như vậy, tất cả kế hoạch đều do một nữ nhân sắp xếp. Và người phụ nữ giỏi giang đó đang ngồi cạnh chán nản nghe Viện phó đứng nói nhảm nãy giờ mà vẫn chưa thôi.
Những người cần đến cũng đến, những kẻ "biết quay đầu" cũng đã có mặt. Duy nhất chỉ một người không ở đây.
Lã Hứa Lệ quét mắt, không thấy Giáo sư Trương bá đạo, lớn lối, vô phép tắc đâu thì cũng lấy làm lạ. Nàng vốn nghĩ, ngày hôm nay người đó sẽ đến làm loạn, như một tháng trước thản nhiên ném quyển bệnh án vào mặt Trưởng khoa tai-mũi-họng trước toàn thể các bác sĩ có mặt vì xảy ra sự việc nào đó không khiến nàng bận tâm cho lắm, chỉ tuỳ tiện nghĩ họ có mâu thuẫn mà thôi.
Nàng hơi ghé sang bên cạnh, nhỏ tiếng: "Trưởng khoa Lâm, Giáo sư Trương không đến sao?"
Trưởng khoa ngoại lồng ngực Lâm Phú Thành nghe vị có quyền lực nhất Bệnh viện tại thời điểm hiện tại đặt câu hỏi lên mình thì cảm thấy hết sức vui sướng. Nhiệt tình, ông ta đáp lại, đương nhiên cũng bằng giọng thật khẽ: "Đúng vậy Giám đốc, Giáo sư Trương sẽ không đến. Bọn tôi vì lo lắng mất vui nên đã hỏi Phó giáo sư Tống Mẫn vào ban ngày để xác nhận!"
"Phó giáo sư Tống Mẫn?", Lã Hứa Lệ nhướn mày, lập tức hỏi lại trong nghi hoặc.
"Phải rồi! Tống Mẫn làm ở khoa ngoại lồng ngực nên tôi mới dễ dàng hỏi được cô ta!"
Trọng tâm thắc mắc của Lã Hứa Lệ chính là: tại sao người phụ nữ Tống Mẫn đó lại nắm được lịch sinh hoạt của người kia!?
"Vị phó Giáo sư đó có vẻ có mối quan hệ khá tốt với Giáo sư Trương!?"
"Phải! Họ vốn là bạn thân. Thỉnh thoảng bên khoa ngoại lồng ngực thiếu người phẫu thuật, Tống Mẫn lại nhờ Giáo sư Trương sang giúp đỡ! Mối quan hệ của họ rất tốt!", Lâm Phú Thành thản nhiên giải thích.
Lã Hứa Lệ trầm ngâm một lúc sau đó gật đầu: "Được rồi! Cảm ơn Trưởng khoa Lâm!"
"Giám đốc, không là gì, chuyện này đâu cần cảm ơn đâu!", hết câu ông ta nhanh nhẹn rót rượu, nâng chén hướng nàng mời mọc: "Nào, cô uống với tôi một chén nhé, Giám đốc Lã!"
"À, được, tất nhiên rồi!", Lã Hứa Lệ hơi cười đáp lại chén rượu này của Lâm Phú Thành, trong đầu vẫn còn lấn cấn về cái tên Tống Mẫn và mối quan hệ thân thiết với Giáo sư Trương.
Người đó có bạn trong Bệnh viện sao?
Với tính cách như vậy?