Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trương La Hưng chăm chú nhìn Dương Dương, trong đầu là một mảng suy nghĩ to lớn. Hiếm khi người thiếu nghiêm túc lúc nào cũng nhăn nhở như Trương La Hưng ngồi đăm chiêu nên hiển nhiên sẽ là một dấu hỏi lớn đối với cả nhà.
Tiểu Chu nhướn mày, không nhịn được liền lên tiếng: "Không ăn sao?"
"À...!", Trương La Hưng là hoàn hồn, gật gù rồi cầm đôi đũa của mình lên. Trong đầu anh ta vẫn đang suy tư chuyện gì đó.
"Dương Dương được ngủ qua đêm ở đây phải không cháu?", Trương La Tân cười tươi, tiện tay gắp miếng cá nhỏ đã được gỡ xương cẩn thận đặt vào bát cơm của Dương Dương.
Dương Dương gật đầu ngoan ngoãn: "Vâng ạ!"
Khoái chí với sự đáng yêu của Dương Dương, Trương La Tân bật cười: "Hảo hảo! Vậy Dương Dương, nhà bọn ta có rộng được bằng nhà cháu không?"
"Không ạ!", Dương Dương thật thà.
Cái thật thà này làm cả nhà họ Trương ngơ ngác nhìn nhau rồi cười rộ sảng khoái. Dĩ nhiên, người đột ngột nghiêm túc là Trương La Hưng cũng không nhịn được mà sặc sụa.
Tiểu Chu xoa đầu Dương Dương đang tròn mắt không hiểu gì, nói: "Hỏi gì lung tung! Tiểu công chúa, kệ bọn họ, cháu mau ăn đi!"
"Vâng!"
Gật đầu lần nữa đáp nhưng tầm mắt Dương Dương lại dừng ở nụ cười mỗi người trong ngôi nhà này.
Chưa bao giờ cô bé được dùng bữa chung với nhiều người như vậy.
Chưa bao giờ cảm nhận được sự rôm rả cười đùa trong bữa ăn.
Chưa bao giờ... có cảm giác muốn ăn thật nhiều, thật nhiều...
Bà Lương nhìn đứa cháu nhỏ, đôi mắt bà dao động, nếu để ý kĩ sẽ là đang che giấu xúc động.
Đặt bàn tay già nua trên vai công chúa nhỏ, bà mỉm cười, nhân hậu và đẹp đẽ: "Dương Dương, mỗi ngày sẽ đều như vậy, được chứ!?"
Tiểu Chu giật mình nhìn mẹ, thấy nụ cười của bà thì thở dài.
Cô không phải không mong muốn viễn cảnh này xảy ra mỗi ngày, chỉ là sợ sẽ khiến Lã Hứa Lệ khó nghĩ. Hơn nữa qua lại thường xuyên, tình cảm hai người khó che đậy, Tiểu Chu là chưa sẵn sàng tạo cú sốc cho mẹ Lương thời điểm này.
Nhưng Dương Dương ánh lên ánh mắt long lanh, nhìn cô bé vui như vậy, cô cũng buông bỏ rất nhiều phần đắn đo trước đó.
"Thật chứ bà? Cháu... mỗi ngày đều được đến đây sao?"
"Tất nhiên, Tiểu Chu sẽ nói chuyện với Lệ Lệ, phải không Tiểu Chu!?"
"À..."
Tiểu Chu có ý định đảo tầm mắt, là muốn "không liên quan", nhưng lần này đối diện đôi mắt mong đợi của Dương Dương lại trở thành mềm nhuyễn...
"Phải không Tiểu Chu???"
"À..."
Tiểu công chúa của cô đã lên tiếng, cô nào có thể khước từ đây!?
Mỉm cười, lần nữa vỗ nhẹ đầu đứa trẻ, giọng ôn nhu như bậc mẫu thân: "Phải! Là vậy đó, tiểu công chúa!"
*-*-*-*-*
Lã Hứa Lệ lễ phép xếp đũa cạnh bát cơm người đối diện, không nhìn trực tiếp vào đôi mắt, chỉ một mực muốn chú tâm vào bàn ăn.
Người đàn ông lớn tuổi mang vẻ nghiêm khắc, mái tóc bạc trắng, da mặt đã sớm bị tuổi tác làm khó coi nhưng sự sắc xảo của ông ta không vì vậy mà lu mờ.
"Lệ Lệ, mục đích con tới Trung Quốc là gì?"
Nàng hơi nghiến răng, sớm biết đã không thể trốn tránh, vậy mà cũng không thể lập tức có suy nghĩ muốn đối diện.
Không muốn phải bị nghĩ suy đó dày vò nữa... không muốn chút nào...
"Chiếm lại Lã Kiện, thưa ba!"
"Vậy con đã làm được những gì sau ngần đó thời gian!?"
Lã Hứa Lệ hồi tưởng lại những thứ đã làm được, nhưng đúng là... nàng đến đất nước Trung Quốc chưa làm trọn vẹn một việc gì hết.
"Con..."
"Chúng ta có giao kèo, phải chứ!? Nếu con không còn ý định trả thù, lập tức trở về Mỹ để thực hiện nửa giao kèo còn lại, đừng làm tốn thêm thời gian nữa. Ta không muốn công sức ta bỏ ra ngần đó năm là vô ích!", người đàn ông lớn tuổi đứng lên, đến mặt con gái còn không nhìn tới, cứ vậy mà xoay người.
Ông ta đang rất giận.
Lã Hứa Lệ thở dài trong lòng, lễ phép đứng lên theo, gập người cung kính.
"Ba về cẩn thận!"
RẦM!
Đặt người xuống miếng đệm, Lã Hứa Lệ nhức đầu, thực sự chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu.
Nàng lấy điện thoại từ túi xách, lặng lẽ nhìn màn hình điện thoại một hồi lâu rồi mới bắt đầu thực hiện cuộc gọi.
Rrrrrr........
Tít
"Tôi đây!"
Một lời như vậy là đủ khiến tâm trí nàng trở lại ổn định.
Lã Hứa Lệ nở nụ cười, nhất thời không biết nói gì, khi câu thứ hai mang hàm ý sốt ruột của đối phương cất lên mới dịu dàng đáp lại: "Dương Dương sao rồi?"
"À, đang nằm với mẹ tôi, ngoan lắm. Sao? Em ăn chưa? Nếu tôi không nhầm thì bên đấy đang là giờ nghỉ ban ngày?"
Đầu dây bên kia kèm thêm tiếng xối nước và tiếng bát đĩa va chạm.
Lã Hứa Lệ nhìn bàn thức ăn đầy ắp còn nguyên vẹn, dừng mấy giây, lại nở nụ cười: "Vâng, em ăn rồi. Nghe tiếng bát đũa, chắc Giáo sư đang dọn dẹp!?"
"À... hahaha..., ừ! Mà em xong việc chưa?"
"Nhìn chung đã ổn thỏa!"
"Tôi sẽ ra sân bay đón em! Chuyến b-..."
"Dương Dương... có ghét em không?"
"...... À... chuyện đó sao...."
[Tiểu Chu nhận cuộc gọi của Lã Hứa Lệ lập tức lộ khó xử, cô không biết phải nói chuyện với Dương Dương ra sao, chỉ sợ con bé sẽ thất vọng và tủi thân.]
[Tiếng thở dài chạm tới mẹ Lương của cô, bà phán đoán gì đó, rồi vỗ vai con gái: "Lệ Lệ không về kịp đưa Dương Dương đi chơi sao?"]
[Tiểu Chu giật thót, tái xanh nhìn mẹ Lương tinh ý: "S-Sao mẹ biết....?"]
[Mẹ Lương tỉnh bơ, chẳng thèm quan tâm đến vẻ kinh ngạc kia: "Bảo với các anh con, bây giờ nhà ta sẽ đi dã ngoại, cấm vắng mặt."]
["H-Hả? S...sao ạ?"]
["MAU LÊN!!!!"]
["V-VÂNG!!!!!"]
Tiểu Chu thở dài, nghĩ đến buổi dã ngoại hôm nay kì thực mệt mỏi vô cùng. Nếu mẹ Lương không "hành hạ" quá độ, có lẽ không ai kiệt sức mà đến giờ cơm cũng không thèm ra dùng bữa.
Mệt là một chuyện khác, nhưng niềm vui điểm tô trên gương mặt tiểu công chúa mới là tất cả những gì gia đình họ Trương cần. Nhờ Dương Dương vui vẻ cười nhiều như vậy mà sự mệt mỏi cũng không còn gây quá rã rời chân tay nữa.
"Giáo sư!?", Lã Hứa Lệ thấy bên kia im lặng rất lâu nên hình thành tò mò, cũng lo lắng.
"Khi gặp ở sân bay, tôi sẽ kể cho em về chuyến đi ngày hôm nay!"
"V-Vâng!?" Chuyến đi? Chuyến đi nào?
"Bọn tôi đã có một buổi đi chơi rất vui, Dương Dương còn làm một món quà tặng em! À, tôi bật mí quá nhiều rồi...hmmm... chuyện là vậy, không kể thêm cho em nữa đâu! Hahaha...."
"...."
Lã Hứa Lệ hình dung ra vẻ mặt Tiểu Chu lúc này, nghĩ ra sao cũng chỉ là một người với nụ cười ngốc nghếch mà thôi.
Người mà nàng yêu luôn khiến nàng cười dẫu cuộc sống có áp lực thế nào....
Nàng lúc này, trên môi là sức sống của bình minh...
"Em sẽ sớm về, đừng đón em trễ đấy!"
"Đã rõ thưa Giám đốc đại nhân!!!!"