Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Trầm một đêm không ngủ, hôm sau từ sáng sớm đã ra ngoài uống trà cùng vài vị giang hồ đồng đạo, trùng hợp gặp được Lục Cảnh. Người ngoài vẫn cho rằng hai người là những thiếu hiệp tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thường đem ra so sánh đánh đồng, vài năm qua cũng không ít lần chạm mặt nhưng giao tình rốt cuộc vẫn chỉ hời hợt.
Vì đoạn tình lưu luyến thầm lặng kia mà mỗi lần gặp Lục Cảnh, Lâm Trầm bất giác đều cảm thấy xấu hổ, lần này chỉ tùy tiện khách sáo vài câu rồi lập tức cáo từ. Tâm tình y vốn đã rất kém, bởi lần tương ngộ này mà càng tích tụ u uất, vừa hồi phủ cũng không buồn dùng bữa trưa đã lập tức đi về phía rừng trúc.
Ban đầu y vốn giấu Lý Phượng Lai ở nơi khác, mãi đến hai năm trước cha y mất tích mới quang minh chính đại nhốt người ở khoảnh đất trọc giữa một rừng trúc. Giờ đây trúc đã cực kỳ xanh tốt, xâm lấn dần biến gian phòng nhỏ kia thành một nơi chốn thanh u.
Lâm Trầm đẩy cửa vào, vừa liếc mắt đã thấy Lý Phượng Lai đang lười biếng tựa vào đầu giường, trước mặt vẫn bày ra quyển sách xem dở, vẻ mặt chuyên chú, dung nhan như ngọc.
Chỉ nửa ngày không thấy đã bắt đầu thấy nhớ nhung, y bước tới trước giường cúi đầu hôn lên gương mặt tái nhợt kia.
Lý Phượng Lai không né tránh, chỉ nâng mắt liếc Lâm Trầm rồi cúi đầu cười cười. Hồi lâu mới mở lời, “Hôm nay sao trở về sớm như vậy?”
Lâm Trầm hôn hai bên má đối phương vài cái mới mơ hồ đáp, “Nhiều ngày bận rộn cũng nên nghỉ một chút.”
“Thì ra minh chủ đại nhân cũng có lúc nhàn hạ a.” Lý Phượng Lai hắc hắc cười rộ lên, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nói, “Hôm nay thời tiết không tồi, chi bằng ra ngoài phơi nắng chút?”
Chỉ cần là ý muốn của Lý Phượng Lai, Lâm Trầm đều sẽ không nỡ làm trái, y gật đầu rồi ôm người kia dậy.
“Đúng rồi, nhớ mang theo cầm.” Lý Phượng Lai nhẹ nhàng tựa vào ngực Lâm Trầm, cố ý thêm một câu, “Đã lâu không nghe ngươi tấu.”
“… Được.”
Lâm Trầm mang theo cầm, chuẩn bị rượu ngon mỹ thực theo ý thích của Lý Phượng Lai, sau khi sắp xếp đối phương an ổn trên nhuyễn tháp xong mới chậm rãi dạo đàn lên.
Suốt ba năm, y lần lượt đàn vô số khúc nhạc, duy không hề tấu lên khúc Tương tư.
Hai chữ ‘Tương tư’ vốn đã thấu tận tâm can, cần chi làm điều thừa thãi. Huống hồ dù y có đàn lên ngàn vạn lần đi nữa, Lý Phượng Lai cũng vĩnh viễn chẳng bố thí một chút tâm tư.
Y vừa nghĩ thế lại không khỏi liếc mắt nhìn Lý Phượng Lai đang nằm trên nhuyễn tháp.
Hắn vẫn dáng vẻ biếng nhác đó, tay đang vươn ra bắt lấy ly rượu gần trong gang tấc, nhưng vì ngón tay mềm nhũn vô lực, mất nửa ngày cũng không xong. Cho dù vậy, khóe miệng vẫn giương nhẹ lên như cười như không, thần sắc điềm tĩnh như thường. Như thể không hề bị phế võ công tù khốn nơi đây, mà chỉ là nằm ngủ giấc trưa trong này mà thôi.
Vì sao có thể trấn định thản nhiên như thế?
Vì sao chẳng hề để tâm chút gì?
Lâm Trầm ngày trước chỉ cần liếc mắt đã có thể đoán được tâm tư của Lý Phượng Lai, nhưng giờ đây cái gì cũng không rõ.
Điều duy nhất có thể xác định chính là, đáy lòng hắn cho tới bây giờ chỉ dung chứa mỗi mình Lục Cảnh.
Nhớ đến cái tên quen thuộc kia, Lâm Trầm vô thức dâng lên lòng đố kị. Thời gian ba năm trôi, Lục Cảnh vẫn giữ dáng cười ôn nhu nhàn nhạt đó, thân cao thon dài thanh nhã như ngọc, dung nhan như họa, phong thái càng xuất chúng hơn trước.
Khó trách Lý Phượng Lai vẫn tâm tâm niệm niệm.
Lâm Trầm càng nghĩ càng cảm thấy giận, bất thần đè lại dây đàn, cắn răng nói, “Hôm nay ta đã gặp Lục Cảnh.”
“Ai?” Lý Phượng Lai giật mình một chút, chậm rãi nheo lại ánh mắt, không nói lời nào.
Lâm Trầm nói tiếp, “Lục thiếu hiệp mới từ Tây Vực trở về, chẳng qua vẫn không có tin tức của mấy vị võ lâm tiền bối.”
Lúc nói chuyện ra sức vờ như trấn định, ánh mắt lại len lén đảo qua Lý Phượng Lai, đầu ngón tay mất khống chế mà phát run.
Nhưng Lý Phượng Lai chỉ nhẹ nhàng “Ác” một tiếng, cũng không hỏi thêm.
Lâm Trầm cúi đầu nghĩ ngợi, lục lọi trong ngực lấy ra một vật gì đó, nói, “Viên ngọc lưu ly này là của Lục thiếu hiệp mang về từ Tây Vực. Chỉ tiếc dù có lễ mà tặng, đối với ta cũng không có công dụng gì.”
Nói xong tay phải nhẹ nhàng vung lên, hạt châu trong suốt lóng lánh theo đà vung rơi xuống mặt đất, lăn tròn.
Lý Phượng Lai biến sắc, đáy mắt xẹt qua mấy phần dị sắc, tầm mắt vẫn dõi theo hạt ngọc lưu ly kia xoay tròn, rốt cuộc tự mình nhặt lấy. Nhưng hắn đã quên bản thân cử động bất tiện, chỉ hơi dùng chút lực cả người đã trượt khỏi nhuyễn tháp, ngã thật mạnh xuống đất.
Lâm Trầm thờ ơ không nhúc nhích.
Lý Phượng Lai cũng không nhờ y giúp, ngược lại mở to hai mắt nhìn chằm chằm hạt ngọc lưu ly kia.
Chỉ cách xa vài bước.
Nếu đổi lại là người thường, vốn chẳng phí chút sức đã dễ dàng nhặt hạt châu lên, nhưng mà… hắn lại làm không được……
Lý Phượng Lai khẽ cắn môi, giống như đột nhiên hạ quyết tâm nào đó, chậm rãi cử động tay chân, từng tấc từng tấc một lê về phía trước.
Lý Phượng Lai kiêu ngạo tự phụ như vậy.
Lý Phượng Lai phong lưu tiêu sái như vậy.
Giờ phút này lại vô cùng chật vật quỳ rạp trên đất, chỉ có thể dùng lực của khuỷu tay và đầu gối để giãy giụa lê về phía trước. Hắn cơ hồ hao hết khí lực toàn thân mới miễn cưỡng lướt qua được khoảng cách ngắn ngủn vài bước chân, vươn tay bắt lấy một viên ngọc lưu ly.
Thế nhưng đôi tay yếu ớt mà run rẩy, ngay cả nắm tay cũng nắm không được.
Lý Phượng Lai hạ mắt, tóc rối trên trán rũ xuống vừa lúc che khuất ánh mắt.
Cũng hoàn toàn che đi tất cả biểu cảm trên gương mặt hắn.
Từ đầu tới cuối, Lâm Trầm chỉ lẳng lặng ở một bên nhìn, không nói một lời.
Y nhìn Lý Phượng Lai bất chấp dáng vẻ chật vật, ngoài cảm giác ghen tị vô cùng, dưới đáy lòng lại dâng lên một loại khoái cảm kỳ dị. Y thậm chí không rõ ràng, chính mình đối với Lý Phượng Lai, rốt cuộc là yêu hay là hận.
Nếu yêu, vì sao nỡ phế võ công của hắn, đem hắn vây nhốt trong rừng trúc này?
Nếu hận, thì vì sao lại không từ thủ đoạn giữ hắn bên mình, thời thời khắc khắc si mê không dứt?
Người bị cầm giữ là Lý Phượng Lai.
Nhận hết tra tấn cũng là Lý Phượng Lai.
Nhưng vì cớ gì kẻ đau đến chết đi sống lại… cố tình lại là chính y?
Y sớm biết, Lý Phượng Lai tuyệt không thể yêu mình, cho nên hao hết tâm tư cũng muốn trói người ở cạnh bên. Nào hay đến khi chân chính như nguyện rồi, lại phát hiện vốn đã là quá sai lầm.
Ngày ngày đêm đêm đối diện người mình yêu, lại biết rõ chính mình vĩnh viễn không bước được vào tâm người đó, đây mới là khổ hình đáng sợ nhất trên thế gian này…