Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đời Đời Kiếp Kiếp Vẫn Lạc Nhau
  3. Chương 5: Khải hoàng trở về
Trước /46 Sau

Đời Đời Kiếp Kiếp Vẫn Lạc Nhau

Chương 5: Khải hoàng trở về

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau bao nhiêu ngày tháng chinh chiến gian khổ thì cuối cùng họ cũng trở về trong chiến thắng vẻ vang. Hôm nay là ngày toàn thiên giới ra đón họ khải hoàng trở về. Ở Đại điện, các thượng tiên, thượng thần và ngay cả thiên đế cũng đang ngóng trông về phía cửa, chờ mà lòng thấp thỏm mãi không yên. Bỗng có một thiên binh hồ hởi chạy vào báo tin:

- Khởi bẩm thiên đế, họ đã trở về rồi ạ!

Các chư tiên trong điện lúc này càng nôn nóng được gặp "họ" hơn nữa. Lúc này ở ngoài điện, "họ"- những Chiến thần "danh xứng với thực" đang bước đi một cách hiên ngang và vững chãi. Trên người họ chi chít những vết thương, y phục thì be bét máu nhưng nó không hề đáng sợ chút nào vì đó là những bằng chứng thuyết phục nhất chứng minh họ đã chiến đấu oanh liệt như thế nào để mang chiến thắng trở về. Khi họ bước vào đại điện, các chư tiên xếp hàng ở hạ bên chào đón họ một cách trịnh trọng như muốn tỏ lòng cảm tạ họ vì đã xả thân bảo vệ thiên giới bình an. Họ đi đến trước mặt thiên đế và hành lễ:

- Tham kiến Thiên đế, Thiên hậu!

Chất giọng hào hùng được thốt ra một cách đồng loạt của các chiến thần khiến người nghe không khỏi rùng mình.

- Bình thân!

- Tạ thiên đế!

- Chúc mừng các ngươi đã chiến thắng trở về, quả không hổ danh là tứ đại chiến thần của thiên giới ta, khiến ai ai cũng phải khiếp sợ.

Ngoài Bạch Đình và Phàn Long ra thì còn có Ngô Phỉ và Hồng Ngài, họ được mệnh danh là tứ đại Chiến thần thiên giới. Nhưng chỉ khác ở chỗ Phàn Long là nhị hoàng tử thiên giới còn ba người còn lại là thiên tướng. Bởi vì là thiên tướng thì họ phải mang theo mình một lời thề tuyệt tình tuyệt ái, sống một đời hết lòng vì chúng sinh tam giới. Họ có thể không thề nhưng điều đó đồng nghĩa họ sẽ không là thiên tướng và muôn đời cũng không thể là thiên tướng.

Thiên đế quay sang Bạch Đình và nói

- Đặc biệt là ngươi, Bạch Đình, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng khi cử ngươi ra chiến trường trọng điểm. Lần này ngươi lại lập thêm chiến công lớn rồi.

- Tạ ân thiên đế, đây là chuyện mà thần nên làm, nếu không nhờ các huynh đệ còn lại chiến thắng ở các chiến trường khác làm lòng địch hoang mang thì thần cũng không dễ dàng chiến thắng đâu ạ-Bạch Đình từ tốn đáp

- Đúng đúng đúng, nếu không có họ thì ngươi không dễ dàng chiến thắng nhưng nếu không có thật thì người cũng thắng mà chỉ là thắng lâu hơn thôi đúng không

Lời nói của thiên đế khiến cả đại điện bật cười làm xóa tan đi bầu không khí khô khan, Bạch Đình lúc này cũng chẳng biết nói thêm gì.

- Đúng rồi, Phàn Long, ta nghe nói con bị thương trong lúc chiến đấu à, hiện thân thể thế nào rồi?

Khi vừa nghe tin con mình bị thương, thiên hậu ngồi trên lập tức hốt hoảng hỏi:

- Cái gì? Con bị thương sao? Sao ta không nghe ai thông báo gì hết?

Vừa dứt lời bà liền nhanh như chớp chạy xuống xem xét tình hình của con trai. Thấy thế Phàn Long liền ngại ngùng đáp:

- Con không sao đâu mẫu thần không cần phải lo lắng như thế!

Sau đó chàng ghé sát tai thiên hậu thì thầm:

- Ở đây còn có các chư tiên nữa đấy, người mau quay về đi, có gì con sẽ tường thuật lại với người sau, được không?

- Nhưng...

Thiên hậu chưa kịp nói thì đã bị thiên đế cướp lời:

- Thôi nàng mau trở về vị trí đi, trước mặt mọi người mà hớt ha hớt hãi như thế thì ra thể thống gì nữa.

Chàng đưa mắt ra hiệu để thiên hậu trở về. Còn Bạch Đình đứng một bên cười thầm như đang xem một vở hài kịch. Không may là nàng đã bị Phàn Long nhìn thấy. Chàng cau mày thầm tức giận:

*Có gì đáng cười sao chứ, bộ chưa từng thấy mẹ con tình thâm sao?*

Xong chàng tằn hắn một cái để mọi người tập trung lại chuyện chính:

- Khởi bẩm thiên đế, con chỉ bị thương nhẹ thôi không đáng lo ngại nhưng cũng may lúc con đang căng não với thế trận thì có quân tri viện của đại hoàng huynh đến nên con mới có cơ hội giành chiến thắng ạ

Nghe thấy thế, thiên đế tròn mắt ngạc nhiên, hỏi:

- Thế à, vậy trong chuyện này Phàn Uyên cũng có công lao không nhỏ!

Nghe thấy mình bị kêu tên, Phàn Uyên giật mình, nhưng chàng nhanh chóng giữ bình tĩnh và khôn khéo đáp:

- Thưa thiên đế, là chuyện nên làm thôi ạ.

Thiên đế gật đầu hài lòng, nói:

- Thật đáng tự hào khi thiên giới ta có nhiều người tài đức vẹn toàn như vậy khiến cho ta rất an lòng.

Các chư tiên bên dưới cũng gật gù đồng ý. Thiên đế lại tiếp tục nói:

- Lần này các ngươi lập công lớn ta sẽ có ban thưởng, vào giờ Thìn ngày mai ta sẽ mở yến tiệc để chiêu đãi các ngươi cũng như để ăn mừng chuyện thiên giới ta toàn thắng, các ngươi thấy sao?

Tất cả mọi người đều đồng thanh đáp:.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi

2. Đại Sư Linh Châu

3. Năm Tháng Yêu Thương

4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật

=====================================

- Tạ ân thiên đế!

Quảng cáo
Trước /46 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bàn Luận Tư Thế Ăn Cẩu Lương Chính Xác

Copyright © 2022 - MTruyện.net