Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi chụp ảnh xong, Hạng Tây còn đi đến trước máy tính xem thử, vừa thấy được khuôn mặt mỉm cười của mình rất đẹp trai, cậu nhịn không được mà cười sờ mặt mình.
Tiếp đó lại có phần lo lắng nói: "Chị còn sửa ảnh nữa phải không, chị đừng xóa mất cái nốt ruồi của em nha."
“Không đâu, cậu yên tâm đi." Chị gái liếc nhìn cậu một cái: "Cậu ra ngoài được rồi, ảnh chụp sẽ lưu lại, sau này cậu có làm bổ sung cái gì cũng có thể dùng được."
“Vâng." Hạng Tây mỉm cười, rồi xoay người rời khỏi phòng.
Làm giấy chứng minh cũng không rắc rối, sau khi xem xét đối chiếu thông tin, rồi lăn vân tay, tiếp theo là giao phí là coi như xong. Hạng Tây còn thêm tiền để làm dịch vụ.
“Để chuyển phát gửi qua hả? Hay tự cậu đến lấy?" Nhân viên công tác hỏi.
“Tôi tự mình đến lấy!" Hạng Tây nhanh nhảu nói: "Tự tôi đến lấy."
Giấy chứng minh vô cùng có ý nghĩa với cậu, để chuyển phát nhanh gửi qua cậu không yên tâm nổi, cần phải tự mình đến lấy mới được.
“Sau bảy ngày làm việc là nhận được." Nhân viên công tác phát cho cậu một tờ phiếu và một tờ giấy: "Giữ kỹ cái này, mai mốt cầm đến để nhận."
Hạng Tây nhìn thử, ở trên viết thời gian nhận chứng minh, cậu cẩn thận bỏ vào trong túi, còn dùng tay đè xuống rồi mới rời đi cùng cảnh sát Lý.
Sau khi lên xe Hạng Tây không nói gì, sau khi làm xong giấy chứng minh thì tiếp đến là đi trung tâm giám định hỏi thăm kêt quả so mẫu máu, hôm qua đã bàn vậy rồi.
Nhưng lúc này Hạng Tây lại đột nhiên có phần không dám nhắc đến chuyện này, chỉ im lặng ngồi yên trên xe.
Cảnh sát Lý cũng không lên tiếng, sau khi nhìn cậu thì lái xe thẳng lên đường lớn.
Hạng Tây chưa từng đến bên này, nên cũng không biết từ đây đến trung tâm giám định phải đi như thế nào, nhưng cậu biết bây giờ xe đang chạy khác hướng với lúc cậu đi đến đây.
Vừa nhìn thấy tấm bảng Trung tâm giám định màu xanh, lòng cậu đã thấy bồn chồn.
“Hôm nay chắc vẫn chưa có..." Cảnh sát Lý đỗ xe xong, đang nói chuyện thì điện thoại đã reo lên, anh ta bèn bắt máy.
Hạng Tây không biết cậu có tiện nghe cuộc điện thoại này hay không, do dự một chút rồi tự mình mở cửa xuống xe trước.
Cảnh sát Lý ở trong xe nói vài câu thì tắt điện thoại rồi cũng xuống xe, vỗ vào nóc xe: "Điện thoại của trung tâm giám định, có kết quả rồi. Vừa lúc."
“Sao cơ?” Hạng Tây ngẩng phắt lên nhìn qua anh ta: "Kết quả gì?"
“Kết quả so sánh." Cảnh sát Lý nói: "Đi thôi, đi vào thôi."
“Kết quả... thế nào?" Hạng Tây vội vàng hỏi: "So ra rồi sao? Có... cái giống với tôi không?"
“Vẫn chưa biết, lát nữa cậu tự mình xác nhận thôi." Cảnh sát Lý vỗ vai cậu: "Đừng căng thẳng quá."
Đừng căng thẳng.
Hạng Tây cũng tự nói với mình như vậy, đừng căng thẳng.
Không phải đã nghĩ kỹ rồi sao, dù cho có so ra được hay không, dù cho kết quả có ra sao, cậu cũng đã quyết định buông bỏ rồi.
Nghĩ thì là nghĩ như vậy, nhưng đến lúc đối diện vẫn không thể kiềm được mà căng thẳng.
Đến lúc người ở trung tâm giám định đưa giấy tờ đặt lên bàn cho cậu, Hạng Tây cũng không duỗi tay ra nhận.
Cậu vốn đang đứng, hiện tại lại chậm rãi ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trước mặt.
Không nhìn thấy rõ chữ, chỉ thấy được hai chữ báo cáo, còn có tên của cậu.
Những tờ giấy này. Cậu hầu như không có dũng khí để chạm vào những tờ giấy này. Trên đó có vận mệnh của cậu, cũng có kết quả cậu đã mong đợi thật lâu.
Nhưng mà…
Có lẽ không cần xem.
Biểu cảm trên mặt khi đến đây của nhân viên đã nói cho cậu biết kết quả.
“Không có…” Hạng Tây khó khăn mở miệng, cổ họng như khô khốc: "So ra được, đúng không?"
“Đúng vậy, không so ra được." Nhân viên lật giấy, chỉ vào một mục trên đó: "Nhìn chỗ này."
Hạng Tây theo tay của nhân viên nhìn đến, một chữ Không nhảy vào tầm mắt.
“À.” Cậu lên tiếng.
“Cậu không cần phải thất vọng." Nhân viên an ủi cậu: "Không phải ai có người thân bị mất tích cũng sẽ đi báo án lấy máu, đặc biệt là một số trường hợp mất tích trước đây, lúc ấy chúng tôi vẫn chưa triển khai việc này..."
“Vâng." Hạng Tây mỉm cười: "Tôi biết rồi."
“Hạng Tây.” Cảnh sát Lý vỗ vỗ cậu, không nói gì nữa.
“Không sao đâu." Hạng Tây đứng lên, cẩn thận cầm lấy báo cáo gấp lại, xoay người đi ra ngoài: "Ngày đến lấy máu tôi cũng chẳng ôm hy vọng quá lớn, bây giờ cũng không có cảm giác gì, dù sao... cũng đã 20 năm rồi."
Cảnh sát Lý không nói gì nữa, chỉ định lái xe đưa cậu về.
“Có thể phiền anh đưa tôi đến bệnh viện được không" Hạng Tây hỏi: "Tôi muốn đến tìm bạn của mình."
“Được thôi.” Cảnh sát Lý gật đầu: "Tôi đưa cậu đi."
“Cảm ơn, phải đi với tôi mấy vòng như vậy." Hạng Tây nói.
“Cũng không có gì." Cảnh sát Lý nói: "Cậu nhớ đúng hạn đến lấy giấy chứng minh, sau này cũng tiện hơn."
“Vâng.” Hạng Tây nở nụ cười.
Cảnh sát Lý đưa cậu đến trước cổng bệnh viện, cách cửa sổ xe nói với cậu: "Được rồi, vậy thôi. Nếu còn chuyện gì liên quan thì cứ tìm tôi. Chúc cậu thuận lợi."
Hạng Tây đi đến phòng khám một chuyến nhưng không thấy Trình Bác Diễn. Cậu lại đến khu nội trú, cũng chẳng thấy Trình Bác Diễn trong văn phòng.
Cậu hỏi thăm một chút mới biết hôm nay anh có ca giải phẫu.
Hạng Tây thở dài, đứng cạnh cửa sổ bên hành lang nhìn ra bên ngoài.
Cậu rất quen thuộc khu nội trú, lần đầu tiên khi mở mắt cậu đã nằm trên giường bệnh trong khu nội trú, lần đầu tiên cảm nhận được bệnh sạch sẽ của Trình Bác Diễn...
Cậu nở nụ cười.
Cậu đã từng nằm viện ở đây, tận hai lần, cũng đến đây đưa cơm vô số lần, quen biết phần lớn những y tá và bác sĩ ở đây.
Hiện tại cậu đứng tại nơi này, lại cảm nhận được một loại cảm giác thật kỳ diệu.
Không thể nói ra là cảm khái hay là vui vẻ.
“Hạng Tây?” Một cô y tá đi đến cạnh cậu: "Đứng đây chờ bác sĩ Trình hả?"
“Vâng.” Hạng Tây mỉm cười: “Nghe nói anh ấy có ca giải phẫu."
“Đúng vậy, đi vào lúc 10 giờ." Y tá xem thời gian: "Bây giờ cũng gần ra rồi đó, tiểu phẫu cũng nhanh thôi."
“Vậy em chờ ở đây một lát." Hạng Tây ngồi vào cái ghê bên cạnh.
“Cậu có việc gấp gì hả?" Lúc ấn nút thang máy y tá hỏi thêm.
“Cũng không gấp gì, chỉ là rảnh rỗi thôi." Hạng Tây dựa vào lưng ghế duỗi chân ra: "Sau này em cũng không có việc gì gấp nữa, mọi chuyện đều xong rồi."
“Hả?” Y tá nghe mà chẳng hiểu gì.
Hạng Tây cười không lên tiếng.
Ở khu nội trú, người ra ra vào vào không ít. Người thì quấn đồ bảo hộ toàn thân nhập viện, người lại mang hoa và thực phẩm dinh dưỡng tới thăm người bệnh. Đều tới tới lui lui trước mặt cậu.
Hạng Tây cứ lặng im ngồi trên ghế nhìn mọi người, mãi đến lúc cửa thang máy mở ra, một người mang áo blouse trắng xuất hiện.
Chân cùng với giày trên chân, còn cả dáng đi đường, chỉ nhìn nhiêu đó cậu cũng có thể lập tức nhận ra người kia là ai.
“Bác sĩ Trình.” Hạng Tây gọi.
Trình Bác Diễn quay đầu lại, lúc nhìn thấy cậu còn giật mình, sau khi ngẩn người thì tươi cười đã hiện lên trên mặt: "Sao lại chạy đến đây hử?"
“Giải phẫu xong rồi hả anh?" Hạng Tây đứng lên, tiến đến cạnh anh rồi cùng đi đến văn phòng.
“Mới vừa xong.” Trình Bác Diễn còn cầm một đống bệnh án và tài liệu trên tay: "Sao vậy, đến đây mời anh ăn cơm sao?"
“Đúng vậy, có cho em mặt mũi không?" Hạng Tây nói.
“Mặt này thì phải cho chứ." Trình Bác Diễn mỉm cười: "Anh đi thay quần áo trước đã. Chiều nay anh không có việc gì, có thể đi ăn lâu một chút."
Trình Bác Diễn thay quần áo, cùng Hạng Tây vòng ra cổng sau đến một ngõ nhỏ.
“Đến đây ăn gì vậy anh?" Hạng Tây nhìn quanh: "Mấy cái quán nhỏ ở đây chắc lấy mạng anh luôn quá, hay bệnh sạch sẽ của anh bỗng nhiên tốt lên rồi hả?"
“Lúc trước đồng nghiệp của anh tìm được một nơi, ở phía trước thôi." Trình Bác Diễn chỉ vào một cửa hàng nhỏ ở phía trước: "Hoàn cảnh cũng có cảm xúc lắm."
Đây là một tiệm ăn nhỏ ẩn trong ngõ sâu, diện tích rất nhỏ chỉ đủ để kê năm bàn. Nhưng dù chỉ là tiệm ăn thì nhìn từ ngoài có thể thấy đây là một tiệm ăn mang phong cách xưa.
Tiệm được trang trí theo phong cách công nghiệp retro, tường gạch đỏ, những chiếc giá sắt, ghế được làm từ ống nước, bàn sắt cùng với sàn gạch cũ màu đen.
“Trang hoàng kiểu này mà chỉ là một tiệm cơm." Sau khi ngồi xuống Hạng Tây lại đánh giá xung quanh một lúc: "Trang trí xịn ghê."
“Sạch sẽ là được rồi, anh cũng chỉ có một yêu cầu vậy thôi." Trình Bác Diễn mỉm cười, sau khi gọi món xong anh mới nhìn Hạng Tây hỏi: "Hôm nay đi làm giấy chứng minh xong rồi hửm?"
“Dạ.” Hạng Tây lấy giấy hẹn được gấp gọn thành một khối nhỏ từ trong túi ra để lên bàn: "Sau bảy ngày làm việc là có thể đến lấy, anh giữ giúp em đi, em sợ để trong túi rồi lạc mất."
“Ảnh chụp có đẹp không?" Trình Bác Diễn cẩn thận nhìn tờ giấy hẹn, sau đó gấp lại bỏ vào bóp tiền.
“Đẹp tới mức mấy cái đèn trong phòng làm giấy chứng minh nổ hết luôn, ngồi chờ mà em ngại quá trời, em sợ trái tim của chị gái chụp hình cho em chịu không nổi luôn đó chứ." Hạng Tây không cần nghĩ mà nói một tràng.
“Vậy mai mốt lấy giấy chứng minh về anh phải uống thuốc trước rồi mới xem được mất." Trình Bác Diễn nở nụ cười.
Hạng Tây cũng cười theo với anh một hồi, sau đó chậm rãi thu lại tươi cười rồi lấy kết quả lấy mẫu máu trong túi đưa đến trước mặt Trình Bác Diễn: "Kết quả so máu... có rồi."
“Anh xem xem." Trình Bác Diễn cầm lấy tờ kết quả nhìn.
“Không so ra kết quả." Hạng Tây nói.
Tay Trình Bác Diễn nhẹ run lên, xem hết mấy tờ giấy kia anh mới ngẩng đầu nhìn Hạng Tây: "Chắc là từ hồi xưa, nên ba mẹ em không nghĩ tới việc đi thu mẫu máu."
“Nhân viên ở trung tâm giám định cũng nói như vậy." Hạng Tây mỉm cười: "Nói là số người không so khớp cũng nhiều lắm."
Trình Bác Diễn chậm rãi gấp báo cáo lại thành khối nhỏ, rồi cũng bỏ vào bóp tiền: "Muốn tâm sự chuyện này với anh không?"
“Không cần đâu anh.” Hạng Tây nhìn anh: “Em không sao, kết quả này cũng nằm trong dự kiến của em mà. Không phải người khác cũng nói rồi đó sao, em là bị bỏ, cơ hội để những đứa trẻ bị bỏ rơi có thể tìm lại được người nhà là quá thấp."
Trình Bác Diễn không nói gì.
“Cứ vậy đi.” Hạng Tây bưng ly uống một ngụm nước chanh: "Cho dù ra sao, là một đứa nhỏ bị bỏ rơi, em cũng đã làm những việc em có thể làm rồi. Không có gì để nghĩ suy nữa, mà em cũng chẳng muốn nghĩ."
“Sau này cứ nghĩ về anh thật nhiều là được." Trình Bác Diễn chỉ vào mình.
“Em đang nghĩ đây." Hạng Tây chống má: "Chỉ vừa mới nghĩ đến tư thế bắt gà oai hùng của anh ngày hôm qua em đã thấy mình vô cùng hạnh phúc. Có người chịu nghiến răng nghiến lợi, khổ sở muốn chết để cùng em lăn lộn trong bùn đất, lông gà..."
“Đâu có nghiêm trọng như vậy." Trình Bác Diễn cười nói: "Lần tới em còn muốn đi thì chúng ta lại đi tiếp."
“Thật hả anh?” Hạng Tây suy nghĩ: “Vậy lần sau chúng ta đi thuê một luống đất đi. Bây giờ đang thịnh hành việc tự trồng rau lắm. Tụi mình thuê luống, rồi tự chọn phân bón..."
“Ầy.” Trình Bác Diễn nhìn cậu.
“Phân nhà nông, không ô nhiễm, hoàn toàn từ thiên nhiên. Hay là thuê ở phía sau phòng trà của thầy em đi, thầy thân quen với mấy nông dân ở đó lắm." Hạng Tây gắng nói cho hết, sau đó vỗ tay: "Anh thấy sao?"
“Tốt... lắm." Trình Bác Diễn nói.
Cơm nước xong Trình Bác Diễn đưa Hạng Tây đến trạm xe trước cửa bệnh viện: "Sau khi lấy được giấy chứng minh rồi thì đi học bằng lái đi, không cần phải chờ xe nữa."
“Dạ anh." Hạng Tây nhướng mày: "Vậy mỗi ngày em có thể đón đưa anh đi làm, tan làm ha?"
“Ừm.” Trình Bác Diễn gật đầu: “Có xe hay không thì nói sau, nhưng tài xế thì anh có thể hưởng thụ trước rồi."
“Không thành vấn đề thưa ông chủ!" Hạng Tây búng tay một cái, cười đến mất cả mắt.
Nhìn Hạng Tây lên xe bus rồi Trình Bác Diễn mới xoay người trở về bệnh viện. Chiều nay không có nhiều việc lắm, nhưng vẫn còn một đống hồ sơ bệnh án anh phải viết.
Anh ngồi trong văn phòng, đầu tiên là dùng hai mươi phút suy nghĩ chuyện Hạng Tây không so được mẫu máu, sau đó mới bắt đầu làm việc. Anh sợ mình vừa viết bệnh án vừa suy nghĩ sẽ viết sai.
Nhìn phản ứng bình tĩnh của Hạng Tây anh cũng không quá bất ngờ, dù cho là đã thông suốt hay là đã chết lặng, chuyện này cũng đã không còn ảnh hường quá lớn đến Hạng Tây như mấy tháng trước nữa.
Đứa bé trưởng thành sớm ấy, trông thì có vẻ như chẳng thỏa mãn với bất cừ điều gì nhưng tâm tư lại mềm yếu khiến người khác phải ngạc nhiên, nay đã buông bỏ được quá khứ rồi.
Hạng Tây rất thông minh, cũng rất cố gắng, nếu không còn thứ gì ràng buộc cậu nữa, đôi chân cậu được tự do, lúc ấy cậu sẽ vút bay tựa như ngọn gió.
Đại sư trà đạo Hạng Tây?
Trình Bác Diễn nhịn không được mà mỉm cười, tuy rằng cảm thấy khó tưởng, nhưng mà thật sự là đẹp trai lắm.
Hôm nay tan tầm đúng giờ, Trình Bác Diễn lái xe đi quanh chợ, không phải siêu thị mà là chợ.
Chợ lớn nhất là chợ nông sản, lớn đến chừng này Trình Bác Diễn mới đến đây khoảng hai lần, còn là bị bà nội kéo tới, anh vẫn luôn rất sợ nơi này.
Đầy đất toàn là rau vụn, nước, các loại lông gà, lông vịt,...
Đây là lần đầu tiên anh chủ động chạy đến nơi này, anh muốn mua thức ăn.
Mua… Châu chấu.
Đúng vậy, là mua châu chấu. Anh muốn mua châu chấu.
Anh định buổi tối sẽ làm món châu chấu chiên.
Thứ này không thể mua được ở các chợ khác, chắc chừng chỉ ở đây mới tìm được.
Có khi hôm qua mình bị dọa đến điên rồi.
Chợ rất lớn, Trình Bác Diễn luôn cố chú ý để không bị giẫm trúng nước và mấy cọng lông. Nhưng vì mắt vẫn phải luôn nhìn khắp nơi, nên chưa được nửa vòng, trên giày anh đã dính nước bẩn.
Lúc đang cúi đầu suy nghĩ xem nên lau luôn bây giờ hay đợi lát nữa đi xong rồi lau, thì một người khiêng cái rương đựng thứ gì đó đi qua, giẫm chân vào vũng nước bên cạnh anh.
Trình Bác Diễn trơ mắt nhìn nước bẩn bắn tung tóe lên ống quần, ba vết lớn, màu đen.
Anh thật sự rất muốn nhào qua đánh với người nọ một trận nhưng lại đan xen cảm giác không muốn nhúc nhích lẫn buồn bực, sau một hồi sửng sờ anh mới đứng thẳng lại, thở dài.
Mặc kệ! Dơ thì cứ dơ đi! Dơ đi!
Dạo qua một vòng trong chợ vẫn không tìm được châu chấu, Trình Bác Diễn đành phải vào một tiệm bán dầu hỏi thăm, chủ tiệm chỉ hướng đi cho anh.
Anh lại đi lại nửa vòng, lúc gần đến cổng ra ở phía bắc thì tìm được hàng bán châu chấu trong một góc nhỏ.
Đồng thời còn có ếch và mấy con nhộng không rõ là nhộng gì.
“Muốn mua châu chấu hả?” Ông chủ hỏi.
“Vâng.” Trình Bác Diễn lên tiếng, nhìn chằm chằm vào đám châu chấu nhảy qua nhảy lại trong lồng sắt: "Vẫn còn sống sao?"
“Đương nhiên là sống rồi! Sống mới tươi chứ!" Ông chủ trả lời.
“Làm sao... để chế biến vậy?" Trình Bác Diễn hỏi.
“Chiên dầu, lấy về dội nước sôi, sau đó ngắt bỏ đầu cánh đồ là được." Ông chủ hướng dẫn.
“Dội nước... ngắt bỏ?" Trình Bác Diễn vừa nghe đã cảm thấy mức độ khiêu chiến quá lớn: "Có làm sạch luôn không?"
“Tôi giúp cậu làm sạch cũng được, nhưng mà vậy sẽ đắt hơn nhiều đó." Ông chủ nhìn anh.
“Không sao, đắt thì đắt." Trình Bác Diễn nhanh chóng nói: "Chú giúp tôi làm sạch là được."
“Vậy được, cũng vì hôm nay ít người, chứ không tôi cũng không rảnh làm giúp cậu đâu." Ông chủ thuần thục lấy một cái túi lưới hẹp: "Mấy kí?"
“…Chiên ra khoảnh một mâm là được, chắc hai lạng rưỡi?" Trình Bác Diễn cũng không biết cái này thì phải mua bao nhiêu: "Chú cứ lấy đại một ít đi."
“Hầy, cậu chỉ mua ít vậy mà cũng đòi tôi làm sạch giúp nữa." Ông chủ có phần không muốn làm.
“Tôi mua nhiều cũng ăn đâu có hết." Trình Bác Diễn cau mày: "Vậy nửa ký?"
“Để tủ lạnh, lúc ăn thì lấy ra chiên là được, để đông rồi lúc chiên càng thơm càng gión đó." Ông chủ nói.
“…Được rồi, vậy lấy một kí." Trình Bác Diễn hạ quyết tâm.
Ông chủ nở nụ cười, vợt mấy cái, rồi rung rung cái túi lưới trước mặt anh: "Cậu xem, được chưa?"
“Được, được, được." Trình Bác Diễn quay đầu đi.
Trình Bác Diễn xách theo một túi châu chấu vào nhà mà lòng trào dâng cảm xúc.
Hạng Tây đang ngồi trong phòng khách xem TV, nhìn thấy anh vào nhà thì liền nhảy xuống sô pha chạy đến chuẩn bị tiếp đồ: "Mua gì vậy anh?"
“Đồ ăn.” Trình Bác Diễn đưa túi cho cậu: "Khoan hãy nhìn, tối anh làm xong vừa lúc em từ Vân Thủy về có thể ăn khuya."
“Ăn khuya? Thần bí ghê vậy." Hạng Tây bóp vào túi: "Là cái..."
“Đừng bóp!" Trình Bác Diễn hô lên: "...Đừng bóp mà, cứ để vào tủ lạnh thôi."
“Ồ.” Hạng Tây gật đầu, nhưng vẫn nghe lời không bóp nữa, cũng không tiếp tục tăm tia: "Tối nay mình ăn gì anh?"
“Ăn mì sợi nhé.” Trình Bác Diễn nói: “Mì trứng cà chua?"
“Dạ được." Hạng Tây đồng ý. Thời gian ăn cơm không được bao nhiêu, cậu cũng không tranh với Trình Bác Diễn nữa.
Tuy rằng mỗi ngày Hạng Tây đều muốn nấu cơm, cũng ghét bỏ mấy món Trình Bác Diễn nấu, nhưng lúc ăn cũng không bắt bẻ gì. Mỗi lần dù cho có khó ăn bao nhiêu, cậu đều sẽ bình tĩnh tự nhiên ăn hết, hơn nữa còn ăn không ít.
Trình Bác Diễn nhìn Hạng Tây cúi đầu ăn mì. Đôi khi cái tính này của Hạng Tây lại khiến anh rất đau lòng, cũng rất thích.
Hôm nay món mì sợi vẫn như lệ củ, chính anh ăn còn thấy buồn bực, nhưng Hạng Tây vẫn vùi đầu ăn sạch một chén lớn.
“Lại dở quá ăn không nổi hả anh?" Hạng Tây ngẩng đầu nhìn mì còn thừa lại một nửa trong chén anh: "Em ăn cho nha?"
“Ừm.” Trình Bác Diễn gật đầu: “Muốn bỏ thêm chút muối không?"
“Không cần đâu, có bỏ thêm cũng không cứu nổi rồi." Hạng Tây vừa ăn vừa nói: "Cái này là dở từ trong xương lận, lực lượng mấy viên muối quá mức mỏng manh."
Trình Bác Diễn nhìn cậu cười hồi lâu.
“Ăn khuya đừng nấu mì nữa anh nha." Hạng Tây nói tiếp.
“Không nấu mì nữa.” Trình Bác Diễn nói: “Hẳn là em sẽ thích ăn thôi."
Hôm nay Trình Bác Diễn chỉ đưa Hạng Tây đến cửa sau Vân Thủy, không đi vào với cậu.
Hạng Tây thấy hơi quyến luyến, bò ở cửa xe vuốt tay anh: "Sao không vào vậy anh? Thấy tiêu phí nhiều quá hả? Hay kêu bà chủ Bành giảm giá cho anh ha?"
“Là vì không muốn gặp cô ấy." Trình Bác Diễn sờ lên chóp mũi cậu: Lười tìm lời để nói."
“Cô ấy..." Hạng Tây híp mắt lại: "Vậy đi, em cũng không muốn thấy anh nói chuyện với cổ, còn cười nữa."
“Buổi tối nói Hồ Hải đưa em về." Trình Bác Diễn nhìn bốn phía thấy không có ai mới sáp đến hôn cậu một cái: "Anh chuẩn bị đồ ăn khuya cho em, làm rồi ăn luốn, để lâu lại không ăn được nữa."
“Vậy hay đợi em về rồi làm?" Hạng Tây nhíu mày.
“Không được đâu, muốn cho em bất ngờ." Trình Bác Diễn mỉm cười: "Lúc về thì gọi cho anh, anh canh thời gian để làm."
“Vậy thôi." Hạng Tây chậc một tiếng: "Em sẽ nói Hải ca ca đưa em về."
“Em đừng có kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh." Trình Bác Diễn búng chóp mũi cậu một cái: "Nếu không đừng trách buổi tối anh bắt nạt em."
“Ui chao.” Hạng Tây cười nhảy đi: “Anh thù dai quá, dọa người ghê!"
Hôm nay biểu diễn chung cùng Lục lão, Hạng Tây biểu diễn trước, tiếp theo đến lượt Lục lão.
Hồ Hải vẫn như cũ, đánh cho Hạng Tây những khúc khác nhau. Lần trước là Pháo hoa chống tàn với Vũ điệu rửa tay. Lần này xem chừng cũng đàn hai bài, khúc đầu tiên là Thiện nữ u hồn.
Hạng Tây rất thích khúc này, thật hoài niệm, cậu lặng lẽ ngâm nga trong lòng. Đến lúc chuẩn bị rót trà ra, bên Hồ Hải đột ngột chuyển giai điệu. Sau một loạt âm sắc hùng tráng, Hạng Tây cũng ngẩn người, như đột nhiên có loại cảm giác xuyên không, cứ thấy như giây tiếp theo cậu sẽ rút một thanh trường kiếm từ sau lưng ra.
Sau vài đoạn, các vị khách uống trà đều vỗ tay.
Bài hát Biển xanh một tiếng cười. Hạng Tây vừa rót trà ra vừa nhìn thoáng quá Hồ Hải. Khúc này đàn cũng quá là hay...
Sau khi kết thúc biểu diễn, Hạng Tây trở lại phòng nghỉ. Hồ Hải vẫn còn đàn khúc Biển xanh một tiếng cười, Lục lão nhìn cậu cười nói: "Hai đứa cũng biết chơi quá nhỉ."
“Chơi hay ha thầy." Hạng Tây có chút ngượng ngùng: "Con thấy khúc này khá hợp với thầy đó."
“Cái này thì con không hiểu rồi." Lục lão nói: "Khúc này có chất giang hồ, thầy không có, nhưng con có, khúc này phối với con mới có khí thế... Nhóc con, con xuất sư được rồi."
“Đừng mà thầy.” Hạng Tây bắt lấy cánh tay của Lục lão: "Thầy không thể cứ vậy mà tống cổ con đi được, đã nói là chỉ đi thực tập thôi mà."
“Không định kiếm tiền à." Lục lão nói nhỏ bên tai cậu, còn vừa nói vừa cười: "Nghề này vậy chứ kiếm được không ít đâu, thầy nói với cô Bành một tiếng là được. Nó vốn đã thích phong cách của con rồi."
“Tiền…” Hạng Tây cảm thấy dù có qua mười năm nữa thì chắc mình vẫn sẽ yêu thương nồng cháy với tiền như hiện tại thôi, vừa nghe đến từ tiền cậu đã lung lay. Đúng là có tổn hại đến khí chất đẹp trai của mình, nhưng tổn hại thì tổn hại, dù sao cậu cũng đẹp trai đủ rồi: "Tiền thì con thích lắm..."
Lục lão vỗ bả vai cậu, cười ha ha: "Thầy thích cái sự thẳng thắn này của con, không giả dối không diễn kịch!"
“Nếu con đi làm chính thức, Hải ca có làm chung với con không?" Hạng Tây thấy hơi lo lắng.
“Đương nhiên vẫn làm cùng con rồi. Nó là do cô Bành mời riêng mà, con tưởng nó là người đệm nhạc cho thầy sao." Lục lão cười nói: "Thầy vẫn còn đến, không cần lo lắng đâu."
Hạng Tây vừa nghe cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hôm nay Bành Vân Phàm có việc cần nói với Lục lão, nên Hồ Hải đưa Hạng Tây về trước.
Hạng Tây gọi điện cho Trình Bác Diễn, sau đó trên đường trở về thì kể chuyện giấy chứng minh cho Hồ Hải nghe. Giống như có được vật quý giá nên cậu muốn khoe khoang với những người mình quen biết.
Hồ Hải vẫn luôn cười, không nói chuyện, an tĩnh nghe cậu nói.
“Có phải em ngốc lắm không? Anh." Hạng Tây nói một hồi rồi gãi đầu.
“Không ngốc, theo như những gì em vừa nói, có khi anh còn lồng giấy chứng minh vào khung treo lên tường ấy chứ." Hồ Hải nói.
Hạng Tây cười ha ha một hồi.
Xe Hồ Hải xe chạy một đường đến dưới lầu, Hạng Tây mở cửa xe: "Cảm ơn anh."
“Đừng khách sáo.” Hồ Hải nhìn cậu, do dự một chút rồi hỏi: "Em ở cũng bác sĩ Trình sao?"
“…Vâng.” Hạng Tây cũng do dự một chút mới gật đầu.
“Bạn trai?” Hồ Hải hỏi.
Hạng Tây sửng sốt, đỡ cửa xe nửa ngày mới có chút mê hoặc tiếp tục gật đầu.
“Anh không có ý gì khác đâu, chỉ là hôm kia... lúc cậu ta đón em." Hồ Hải thanh thanh giọng nói: "Anh ở trên lầu vừa lúc nhìn thấy... nên mới thuận miệng hỏi một câu."
“Ồ, à!" Tức khắc cả mặt Hạng Tây đều đỏ lên.
“Cũng tốt, có người mình yêu thương là tốt rồi." Hồ Hải mỉm cười: "Đi lên đi, thứ sáu còn một buổi nữa, đừng quên."
Lúc ra khỏi thang máy, Hạng Tây vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Khi Hồ Hải nói chuyện này, cậu hoàn toàn không có chuẩn bị, càng không ngờ tới người ta đã sớm thấy cậu và Trình Bác Diễn trắng trợn ở dưới phòng trà hôn đến ôm đi...
Tuy rằng Hồ Hải bình tĩnh, thái độ giống như nói đó là bạn gái em, khiến cậu rất cảm động. Nhưng cậu vẫn hung hăng đá cửa một cái, định sẽ hưng sư vấn tội.
Đều do cái tên lưu manh kia!
“Không mang chìa khóa hửm?” Trình Bác Diễn đi đến mở cửa.
“Anh..." Ngay lúc cửa mở ra, Hạng Tây cũng đồng thời ngửi được mùi dầu chiên, bèn lập tức ném chuyện hưng sư vấn tội qua một bên: "Anh chiên thức ăn? Chiên dầu?"
“Ừm, đã làm xong rồi." Trên trán Trình Bác Diễn còn có mồ hôi: "Em đi rửa tay là ăn được."
“Không phải, anh chiên dầu? Đồ chiên không phải là thiên địch của anh sao? Vậy mà anh lại chiên đồ ăn?" Hạng Tây nhanh chóng thay giày: "Anh chiên gì vậy? Không chiên cháy đó chứ? Nghe mùi hình như cũng không cháy..."
“Rửa tay đi.” Trình Bác Diễn cười nói.
Hạng Tây chạy vội đến phòng bếp rửa sạch tay, sau đó xốc cái lồng trên bàn ăn lên.
Tiếp theo Trình Bác Diễn đã nghe được tiếng cậu la lên: "Ba ơi!"
“Sao vậy.” Trình Bác Diễn đi vào phòng bếp đứng phía sau cậu: "Là món em thích đúng không?"
Hạng Tây chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm anh thật lâu: "Em... có phải lâu rồi chưa khóc phải không?"
“Cũng không lâu lắm đâu, anh còn thấy em cứ khóc hoài thôi." Trình Bác Diễn mỉm cười, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên: "Sao vậy hửm?"
“Em muốn khóc." Hạng Tây nói, thanh âm nháy mắt mang theo giọng mũi.
“Ăn xong rồi khóc." Trình Bác Diễn nói.
“Không được, bây giờ em phải khóc." Hạng Tây nhìn anh.
Trình Bác Diễn cười, duỗi tay ôm chầm lấy cậu: "Vậy khóc đi."
- HẾT CHƯƠNG 85 -