Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đợi Em Trở Về Sẽ Nói Yêu Em
  3. Chương 1: Được một người đàn ông khen? Không phải là chuyện đáng mừng
Trước /32 Sau

Đợi Em Trở Về Sẽ Nói Yêu Em

Chương 1: Được một người đàn ông khen? Không phải là chuyện đáng mừng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trung tâm đào tạo nghiệp vụ Trường Cát, một trong bốn hãng hàng không lớn nhất thành Bắc, 16 tiếp viên hàng không vừa mới vượt qua khảo hạch lên hạng nhất đang được thực hành buổi huấn luyện lần đầu tiên trước khi bay. 16 tiếp viên mặc đồng phục màu lam đứng thành hai hàng, La Xán Xán đứng ở ngoài cùng bên phải hàng thứ hai. Chiều cao của các cô gái này không cách biệt nhau lắm, nhưng La Xán Xán lại cao hơn 15 người còn lại một chút.

Giáo viên đang nói đến tác phong phục vụ của một tiếp viên phục vụ khoang hạng nhất cần phải có. La Xán Xán và mọi người đều vểnh tai lên nghe.

“Ở khoang hạng nhất, phải gọi họ của hành khách, trên mặt lúc nào cũng phải nở nụ cười. Hành khách vừa lên máy bay là phải chủ động chào đón, giúp bọn họ treo áo khoác. Tư thế đứng và ngồi xuống đều phải tao nhã, không nên lộ bất kì hành vi bất kính nào với họ. Các cô cậu không những là phi hành đoàn trưởng, là những người hoạt động trong khoang, là tiếp viên, mà lại còn là những người tiếp viên đầy tài năng mới có thể là tiếp viên của khoang hạng nhất này, chứ không phải là loại người lộn xộn. Đây được coi là vết xe đổ.”

Giọng giáo viên vừa vang lên, một người đứng bên cạnh La Xán Xán đã nhỏ giọng nói với cô: “Này, cô ấy nói vết xe đổ, cậu có biết rốt cuộc là ai đã gây ra chuyện không?”

La Xán Xán lắc đầu. Tiếp viên hàng không ở Trường Cát tổng cộng có hơn một ngàn người, bình thường lúc sắp chuyến cũng không cố định người, cho dù là cô đã làm tại Trường Cát được hai năm, nhưng cũng có nhiều người trong đây cô không hề quen biết, hoặc có thể là đã bay chung một chuyến nhưng về sau không bay cùng nữa nên cũng quên béng đi mất. Điển hình chính là lúc này, người đang nói chuyện với cô là ai, ngay cả cô cũng không nhớ.

Chỉ nghe tiếp viên bên cạnh nhỏ giọng nói: “Người này tên là Dương Hồng Quyên, năm ngoái cô ấy đã thăng cấp lên làm tiếp viên của khoang hạng nhất.”

Nói đến đây, người bên cạnh dừng lại một chút, giống như đang chờ La Xán Xán suy nghĩ. Cô không đáp lại, người bên cạnh thấy thế lại nói tiếp: “Vào ngày 15 tháng trước, cô ấy đang làm tiếp viên trong khoang hạng nhất. Khi đó, trong khoang có một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi, cô ấy nhìn trúng anh chàng đó, nên lúc rót nước trà, điện thoại trong túi quần không cẩn thận rơi xuống sàn, cô ấy ngồi xổm xuống nhặt, cố ý làm lộ chút cảnh xuân, biết đâu anh chàng kia lại thích, nào ngờ lại bị anh ta khiếu nại, nói cô không đoan trang, không hổ thẹn mà lại làm những chuyện này. Vì thế nên cô ta đã bị xuống cấp, về lại khoang phổ thông.”

La Xán Xán bỗng nhiên sực nhớ, khi đó cô đang nhận nhiệm vụ bay đi California, phải dừng tại đó một thời gian dài, sau đó lại nghỉ vài ngày, bởi vậy nên không biết được chuyện này.

Có một tiếp viên đang đứng trước mặt La Xán Xán nghe được, quay đầu nhỏ giọng nói: “Thật ra thì anh chàng kia lúc trước là bạn trai cô ấy. Bởi vì thấy nghèo quá, nên mới đá người ta đi. Ai mà ngờ, vài năm sau sự nghiệp của anh ta thành công, nên do đó cô ấy mới không nhận không ra.”

Thì ra là có ân oán. Tiếp viên bên cạnh La Xán Xán lại nói tiếp: “Vậy cho cô ta vừa, ai mượn làm xấu mặt cả tổ phi hành đoàn của chúng ta.”

La Xán Xán chỉ nghe. Giáo viên nghe thấy tiếng người nói chuyện: “Tất cả mọi người đều biết chuyện, tôi cũng không muốn nhắc lại làm gì. Tóm lại, mọi người cần phải chú ý đến từng lời nói và hành động của mình. Không nên cãi lý với hành khách, gặp được loại người như thế thì phải kiên nhẫn, tuỳ cơ ứng biến, tuỳ trường hợp, chẳng hạn như phương thức xử lý khi hành khách quá hống hách.”

Mọi người bỗng chốc ngừng nói chuyện, đều im lặng lắng nghe giáo viên nói. Giáo viên nhìn lướt qua mười sáu tiếp viên hàng không bên dưới, mặt nhìn về phía La Xán Xán, hỏi: “La Xán Xán, nếu có hành khách đột nhiên lên khoang hạng nhất ngồi, cô sẽ xử lý như thế nào?”

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều quay lại nhìn cô. La Xán Xán suy nghĩ một chút, nói: “Máy bay mà tôi đang làm, khoang hạng nhất và các khoang khác đều có cửa ngăn cách. Nhưng nếu như không có cửa ngăn, đầu tiên tôi sẽ hỏi vị khách kia có phải muốn đổi khoang hay không.”

Giáo viên lại hỏi: “Nếu anh ta nói không đổi khoang, chỉ là muốn ngồi ngắm cảnh thôi thì sao?”

La Xán Xán lại suy nghĩ một chút, nói: “Vậy thì tôi sẽ nói rõ chi phí và thủ tục về vấn đề chuyển khoang qua một lần cho vị khách ấy nghe, nếu như anh ta vẫn còn ngồi đó…” Cô nhíu mày.

Giáo viên lại vội hỏi: “Vậy thì coi sẽ lại xử lý như thế nào?”

La Xán Xán vẫn nhíu chân mày nói: “Tôi chỉ có thể gọi tiếp viên trưởng.” Cô không biết câu trả lời này thế nào, nói xong cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn giáo viên.

Các tiếp viên khác không khỏi quay mặt lại nhìn giáo viên.

Giáo viên nói: “Đúng rồi, đôi với những hành vi không văn minh, nói mãi không nghe thì nên gọi tiếp viên trưởng hoặc nhân viên xếp đặt để xử lý.”

La Xán Xán thở dài một hơi.

Giáo viên lại hỏi: “Vậy nếu như hành khách bên khoang hạng nhất có hành vi không văn minh thì sao? Chẳng hạn như, nói chuyện điện thoại lớn, ảnh hưởng đến các hành khách cùng khoang. Trong tình huống này cô sẽ xử lý như thế nào?”

La Xán Xán thấy cô giáo vẫn còn nhìn mình, biết câu ‘cô’ đây là đang ám chỉ cô, thế là trả lời: “Vẫn lễ phép thuyết phục như cũ, nếu như không thuyết phục được thì gọi tiếp viên trưởng hoặc nhân viên xếp đặt, và cơ trưởng.”

Giáo viên lên tiếng: “Đúng là như thế. Nhưng nếu như vậy, tên kia sẽ nói cô đối xử với khách hàng không văn minh rồi khiếu nại cô, khi đó cô sẽ bị xuống cấp.”

“Tại sao chứ?” La Xán Xán hỏi.

Giáo viên lại nói: “Bởi vì cô ấy là hành khách của khoang hạng nhất. Mặc kệ là đơn khiếu nại của cô ấy có hiệu quả hay không, chúng tôi đều phải ra mặt xử lý.”

La Xán Xán nhíu mày, đây là quy định gì thế này? Trường Cát có quy định như thế sao? Các tiếp viên bàn luận ầm ĩ, rất nhiều người cũng thấy quy định này với lý. Các cô ấy chỉ có thể cầu nguyện để không gặp phải những hành khách lời lẽ như vậy.

Giáo viên nói: “Có điều, đã nhiều năm như vậy tôi vẫn chưa gặp được vị khách nào ở khoang hạng nhất như thế, cho nên quy định này căn bản là để chuẩn bị. Tiếp đến, là về mặt an toàn. Làm nhân viên phục vụ của khoang hạng nhất, mặc dù phải hoàn thiện, nhưng các cô phải nhớ kỹ, trách nhiệm hàng đầu của các cô là phải giữ an toàn trong suốt chuyến bay, bảo đảm an toàn, để hành khách có thể đến nơi một cách trọn vẹn.”

Hành khách phần lớn sẽ không biết trách nhiệm của các cô là hàng đầu, từ một tiếp viên của khoang phổ thông phải trải qua những buổi huấn luận nghiêm ngặt mới có thể chuyển lên khoang hạng nhất làm.

Lúc La Xán Xán bắt đầu buổi huấn luyện, bên trên sân bay tập huấn của Bắc Thành, một chiếc máy bay vừa mới cất cánh. Bên trong buồng lái này, người ngồi trên ghế lái mặc đồng phục màu trắng, quân hàm với bốn đòn khiêng hai bên vai của người đàn ông cao lớn. Anh ta nghiêng mặt qua, nói chuyện với người bên cạnh. Chỉ một bên mặt, mà đã thấy rõ sự đẹp trai —— chính là giáo viên phi công Nguyên Nghị. Ngồi bên cạnh anh là một học viên vừa mới đậu bài thi lý thuyết chuẩn bị thăng cấp lên làm cơ trưởng, anh đang dạy cách bay căn bản. Khi nào cơ phó có thể bay được căn bản mới có thể thăng cấp lên làm cơ trưởng được. Mà cái gọi là căn bản kia chính là cất cánh, bay vòng, hạ cánh.

“Tốc độ đẩy cần nhất định phải quyết đoán, nếu không cậu gặp sân bay có đường băng ngắn thì sẽ không cất cánh được.” Nguyên Nghị nói.

“Nếu sân bay có đường băng ngắn, thì phải tăng nhanh tốc độ à?” Cơ phó hỏi.

Nguyên Nghị gật đầu: “Đúng thế, nhưng còn phải giữ máy bay ổn định, không bị chệch khi chạy trên đường băng. Bây giờ chúng tay bay một vòng, rồi hạ xuống.”

Máy bay ở trên bay một vòng, sau đó chạm đất, trượt, rồi dừng lại.

Nguyên Nghị tháo dây an toàn, xuống máy bay, cơ phó kia cũng theo sau. Một ngày huấn luyện kết thúc, hai người cùng ngẫu đi vào sân bay.

Cơ phó nhìn Nguyên Nghị muốn nói nhưng lại không mở lời. Anh nhìn cậu ta một chút, nói: “Là một người đàn ông, có gì muốn nói thì cứ nói.”

“Thầy Nguyên đã có bạn gái chưa?” Cơ phó cuối cùng cũng mở miệng.

Nguyên Nghị cười một tiếng: “Sao thế?”

“Tôi giới thiệu cho thầy bạn gái, vô cùng xinh đẹp.” Mặt này cậu ta hớn hở.

Nguyên Nghị nói: “Tôi đã kết hồn rồi.”

Cơ phó kinh hãi: “A? Tôi nhìn không ra!”

Nguyên Nghị lại liếc anh một cái, tuỳ ý nói: “Tôi lớn tuổi lại xấu, nên nhìn không ra?”

“Không không không! Thầy Nguyên như vậy thì quá tốt rồi!”

“Được một người đàn ông khen? Không phải là chuyện đáng mừng.”

“Ôi, tôi không có ý này!”

Nguyên Nghị cười lớn, nói: “Được rồi, tôi đi lấy xe.”

Cơ phó liên tục gật đầu: “Được, được, được!”

Nguyên Nghị đến bãi đỗ xe, ngồi lên chiếc SUV màu đen, nổ máy, chỉ nghe tiếng “Brừm brừm”, xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe, đi về phía trung tâm của thành phố.

Buổi huấn luyện của La Xán Xán đã xong, ra khỏi toà cao ốc của Trường Cát, chuẩn bị đón xe về lại chung cư, ngẩng đầu chỉ thấy một chiếc xe SUV màu đen phóng tới, sau đó chạy ngang qua người cô. La Xán Xán nhìn bảng số xe kia, chính là xe của Nguyên Nghị.

Anh ấy không nhìn thấy mình.

La Xán Xán có chút thất vọng.

Chiếc xe kia sau khi chạy được một khoảng bỗng nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi chạy ngược lại, cuối cùng đứng lại trước mặt La Xán Xán.

Quảng cáo
Trước /32 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sau Khi Thất Tình, Tôi Yêu Luôn Anh Cảnh Sát Cứu Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net