Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diệp Thiên Nhiên trong cơn tức giận đóng sầm cửa lại, sau đó không nói tiếng trở về một mình, đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Giang Vũ ở trong trường học gặp Mạnh Yên, hai người càu nhàu.
Giang Vũ xem xét tình hình, "Tiểu Yên, có phải cậu cãi nhau với anh họ?"
"Không có." Gương mặt Mạnh Yên vô tội.
Giang Vũ không nhìn ra đầu mối gì, "Vậy sao anh ấy không tìm cậu? Còn cả ngày ngày gương mặt u ám, dọa chết người ta." Ngày đó sau khi anh họ cậu trở về, ngay cả món anh thích ăn nhất cũng chỉ ăn vài miếng, cả ngày ngẩn người trong phòng của mình, cũng không ra khỏi cửa. Sắc mặt khó coi sẽ hù trẻ con mất.
Mạnh Yên lộ ra nụ cười nghịch ngợm, "Cậu nhát gan vậy sao? Thật là vô dụng."
Giang Vũ bất đắc dĩ liếc mắt, "Cậu thử đi, một tiếng đồng hồ đối diện với anh, bảo đảm cậu cũng trốn mất thôi."
"Tớ ngốc vậy sao?" Mạnh Yên nhẹ nhõm nhướng lông mày đắc ý.
Giang Vũ kéo cánh tay của cô khẩn cầu, "Tiểu Yên, cậu đi nói với anh họ mấy câu đi, anh ấy hay nghe lời cậu nói nhất."
"Tớ bận rồi, không đi." Mạnh Yên gỡ hai tay của cậu ra, "Tớ phải đi học."
"Tiểu Yên, cậu nỡ vậy sao."
Mạnh Yên mỉm cười nhìn cậu, trong miệng phun ra, "Tưởng Thi Vũ."
Giang Vũ lập tức im lặng, ba chữ này thành ác mộng của đời cậu. Chỉ cần Mạnh Yên dùng chuyện này uy hiếp cậu, cực kỳ có hiệu quả.
Tưởng Thi Vũ im hơi lặng tiếng mấy ngày, lại bắt đầu ngày ngày đem điểm tâm cho Giang Vũ. Khiến Giang Vũ tức giận hộc máu, tránh né. Sau lại nói với giáo viên một tiếng, giáo viên ra mặt khuyên mấy câu. Tưởng Thi Vũ mới không có ngày ngày đi nữa, nhưng đổi sang quấn lấy Mạnh Yên, để Mạnh Yên giúp cô đưa. Mạnh Yên lười để ý tới cô nàng, bình thường không nói một lời chỉ lo đọc sách của mình. Bởi vì cô không chú ý đến Tưởng Thi Vũ cứ lải nhải suốt bên cạnh, khiến bạn học Tưởng tức giận đỏ mặt một trận, nhưng lại không dám trút lên cô, chỉ sợ đắc tội với Giang Vũ.
Cứ như vậy, Giang Vũ thiếu Mạnh Yên một cái nhân tình. Mạnh Yên muốn cậu giúp chuyện gì, cậu tuyệt đối không từ chối. Song không giống lần trước, không chỉ ân cần quá mức mà còn làm trái.
Mạnh Yên đặt sách trong tay xuống nhắm mắt nghỉ ngơi, nhớ tới lời của Giang Vũ, trong lòng buồn buồn. Từ ngày đó trở mặt, Diệp Thiên Nhiên không có tới tìm cô nữa. Cô cũng cứng rắn không đến nhà họ Giang, bà nội Giang gọi mấy lần, cô cũng ba lần bốn lượt tìm vô số lý do. Bà nội cũng không có cách, không thể làm gì khác hơn là nấu thức ăn ngon để cho Giang Vũ đưa tới đây.
Tránh không gặp mặt không phải là điều cô muốn, cô muốn làm bạn với anh, hoặc là người thân. Nhưng nếu ý nghĩ trong lòng anh và cô không hợp nhau, vậy tạm thời không gặp mặt nhau cũng tốt.
Hi vọng lúc gặp mặt lại, anh đã nghĩ thông suốt. Nhưng nghĩ như vậy, lòng của cô lại không khỏi khó chịu và chua xót. Nhanh chóng lắc đầu, đẩy những thứ đó ra ngoài đầu óc.
Thứ bảy tuần này, đúng lúc là sinh nhật của Lý Thiến, sáng sớm Mạnh Yên hẹn Phương Phương cùng đi siêu thị mua đồ. Tối hôm qua đã bàn bạc với Mạnh Ngọc Cương chuẩn bị sinh nhật cho Lý Thiến, ông phụ trách mua thức ăn và bánh kem, cô phụ trách mua thức uống, nước trái cây và đồ ăn vặt.
Phương Phương ríu rít nói những chuyện vui trong trường học, lúc bắt đầu mặc dù có chút không thích ứng với môi trường mới, nhưng cũng gian nan trải qua mấy...tuần lễ, hôm nay đã sớm thích ứng mọi việc, trong trường học như cá gặp nước. Mặc dù cũng có khóa văn hóa, nhưng đa phần là bài chuyên ngành, cô lại cảm thấy hứng thú với những thứ đó. Thấy tinh thần cô vui vẻ phấn khởi như vậy, Mạnh Yên cũng mừng thay cho bạn.
Hai người hiếm khi có dịp đi siêu thị mua nhiều đồ, nhưng gần đến lúc tính tiền lại cố chấp, cầm mấy chục cái túi về, mệt chết đi được. Đều do cô quá tham, cái gì cũng muốn mua, thấy giảm giá là sẽ không bỏ qua.
Không có cách nào, Mạnh Yên không thể làm gì khác hơn là thuê xe trở về, nhưng chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, đèn đỏ ba bốn lần, còn không bằng bọn họ đi bộ. Khiến cô như đứng trên lửa, ngồi trên than, không ngừng ngó dáo dác, cũng không biết ba cô đã đến chưa?
Thật vất vả mới đến nhà, vừa xuống xe, đã nghe giọng Giang Vũ, "Cuối cùng hai người cũng trở lại, cổ của tớ cũng sắp dài thành hươu cao cổ rồi."
Vẻ mặt Phương Phương tươi cười, "Chờ cái gì, mua xong đồ bọn tớ sẽ về."
"Không phải là tớ lo hai người tham quá sẽ mua nhiều đồ sao?" Cậu quá hiểu rõ bọn họ, nhất định sẽ như vậy.
Phương Phương khá vui vì cậu đã đoán trúng, cầm toàn bộ túi trong tay nhét vào tay cậu, "Thật là tốt, cầm giúp tớ một tay."
"Ba tớ tới chưa?" Mạnh Yên hỏi, lúc cô ra ngoài thì Mạnh Ngọc Cương còn chưa tới, tối hôm qua cô gọi điện thoại cho ông, bàn bạc rõ ràng việc hôm nay, cũng hi vọng mọi chuyện suôn sẻ.
"Đến hơn 1 giờ rồi." Giang Vũ ra vẻ thần bí, "Đúng rồi, còn một người nữa."
"Là người nào?" Mạnh Yên chia mấy túi đồ cho Phương Phương, đi theo phía sau.
"Đi vào sẽ biết." Giang Vũ nói.
Đẩy cửa nhà họ Mạnh ra, vấn đề này đã có đáp án, là Diệp Thiên Nhiên nhiều ngày không thấy. Anh đang vừa cười vừa nói chuyện với Mạnh Ngọc Cương, cũng không biết nói những gì, chọc Mạnh Ngọc Cương mặt mày hớn hở. Lòng của cô đột nhiên phức tạp.
Thấy bọn họ đi vào, anh cười phất tay, "Chú Mạnh mua rất nhiều món ăn, hôm nay sẽ trổ tài làm cho chúng ta ăn."