Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh mặt trời ấm áp của ngày chủ nhật chiếu lên người làm cho người ta mơ hồ muốn tỉnh.
Mạnh Yên đọc sách đến khi cảm thấy hai mắt chua xót, ném quyển sách lên bàn làm việc, dựa lưng vào ghế da rộng rãi, lười biếng duỗi thắt lưng một cái. Thuận tiện nhìn chung quanh, bày trí trong văn phòng này rất ấm áp, phải nói Lý Thiến là một người vô cùng cá tính. Màu chủ đạo trong căn phòng này là màu kem, bồn hoa dào dạt sắc xuân, ghế sa lon bằng da thật đen, không một góc nhỏ nào mà không bộc lộ phẩm chất của chủ nhân.
Trên bàn làm việc có một tấm ảnh gia đình, một nhà ba người cười vô cùng rực rỡ. Mạnh Yên vươn tay lấy đến trước mặt mình nhìn kĩ, ngón tay vuốt lên mặt kính.
May nhờ mấy hôm nay Lý Thiến và Mạnh Ngọc Cương đều bận rộn công việc ở nhà xưởng, cũng không để tâm đến cô, nếu không cảnh cô ‘thất hồn lạc phách’ rơi vào mắt ba mẹ Mạnh, cô cũng không biết phải làm sao. Cô chỉ có thể trốn ở đây vào chủ nhật, không muốn nhận điện thoại hay nghe tiếng của anh. Lý Thiến không có ở đây nên nhân viên không dám quấy rầy cô. Không gian yên tĩnh không hiểu sao lại làm cho cô cảm thấy an lòng, hiện tại cô giống như một con vật nhỏ bị thương tìm kiếm nơi trú ẩn an toàn. Chỉ cần sống sót qua mấy ngày này là có thể thoát khỏi đau đớn vì thất bại trong tình cảm, lại một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.
Đột nhiên tiếng bước chân dồn dập vang lên ở cầu thang, một người bước đi nhanh như gió đến gần: “Tiểu Yên, mấy ngày nay em làm sao vậy? Anh nhắn tin cho em em lại không trả lời, hỏi han em em lại không phản ứng, gọi điện thoại lại không ai bắt máy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng điệu Diệp Thiên Nhiên vừa vội vừa nhanh giống như đốt pháo. Một mảng tóc đen thấm ướt trên trán, lồng ngực phập phồng từng trận.
Mạnh Yên nhíu mày, cô không muốn gặp lại anh, cô đã trốn đến đây, anh còn có thể tìm tới cô. “Anh họ, sao anh lại đến đây? Hôm nay không nghỉ ngơi sao?” Sau khi cô cùng một chỗ với anh, đây là lần đầu tiên cô gọi anh là anh họ. Một xưng hô cắt đứt toàn bộ quan hệ qua lại.
Diệp Thiên Nhiên tiến lên lôi kéo cánh tay cô, nhìn cô chằm chằm: “Tại sao trốn anh?” Anh sắp điên rồi, trước đó vài ngày còn đang bận rộn, ông cụ lại xảy ra chuyện, anh không có thời gian rảnh tìm cô chỉ có thể không ngừng gọi điện thoại cho cô, không ngờ cô lại không thèm để ý đến anh. Làm sao đây?
Hôm nay thật vất vả mới từ trường học trở về, đến nhà cô lại không có ai, không thể làm gì khác hơn là chạy đến cửa hàng, may là cô ở đây. Nếu lại không thấy cô chắc anh sẽ điên lên thôi.
Mạnh Yên không giãy giụa cũng không tránh né, dù sao cô cũng muốn kết thúc luôn chuyện này, trong lòng cười lạnh: “Em trốn anh? Đùa gì thế?” Người này dựa vào cái gì mà nói như đúng lý hợp tình như vậy? Dựa vào cái gì?
Diệp Thiên Nhiên không tin nhìn cô: “Rõ ràng là như vậy, trước kia mỗi lần đến chủ nhật em đều gọi điện thoại cho anh, tại sao đã hai tuần trôi qua rồi mà em vẫn không để ý đến anh?”
Mạnh Yên ném cho anh ánh mắt thản nhiên: “Em rất bận.”
Diệp Thiên Nhiên cũng không phát hiện điểm kì lạ: “Anh biết rõ ngày thường em bận học, nhưng em luôn rảnh vào ngày chủ nhật.”
“Về sau sẽ không rảnh.” Mạnh Yên lạnh lùng mở miệng. Cô không muốn lún sâu thêm nữa, cắt đứt quan hệ là tốt nhất.
“Có ý gì?” Lúc này Diệp Thiên Nhiên mới phát hiện có cái gì đó không đúng, thái độ của cô đối với anh rất lạnh nhạt.
“Anh nghĩ nó là cái gì thì nó sẽ là cái đó thôi.” Mạnh Yên cảm thấy tim mệt mỏi, cần gì phải như vậy? Anh có chuyện gì cứ nói thẳng đi, cần gì phải trốn tránh?
“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Diệp Thiên Nhiên khẩn trương, trăm ngàn cái ý nghĩ hiện lên trong đầu: “Có phải ba mẹ em biết chuyện của chúng ta? Cho nên em không muốn gặp anh?”
“Chúng ta có chuyện gì sao? Anh họ?” Mạnh Yên cười nhạo. Trước kia hai người lời ngon tiếng ngọt, hiện tại chỉ thấy buồn cười.
“Tiểu Yên, làm sao vậy? Rốt cuộc là làm sao?” Diệp Thiên Nhiên giật mình, giọng cô lạnh nhạt, nụ cười giả dối, ngay cả xưng hô trước kia đều gọi, tất cả đều lộ vẻ xa cách. Đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết?
“Về đi, sau này đừng tới tìm em nữa.” Mạnh Yên gạt tay anh ra. “Về sau anh với em làm gì cũng nên rõ ràng, nước sông không phạm nước giếng.” Muốn cắt đứt thì phải cắt cho sạch sẽ, nhất định không thể dây dưa. Có bạn gái mới còn thân thiết với người khác, không cần làm phiền lòng người ta nữa.
Gân xanh trên trán nổi lên, mặt Diệp Thiên Nhiên đỏ bừng bừng: “Rốt cuộc em đang nói cái gì? Cái gì mà nước sông không phạm nước giếng? Em đang nói bậy nói bạ cái gì đó?”
Mạnh Yên không muốn dây dưa cùng với anh, anh muốn giả bộ ngu ngơ nhưng cô không muốn phụng bồi: “Anh thông minh như vậy còn cần em giải thích sao? Tốt nhất là anh nên về đi thôi.”
Những lời này làm sắc mặt Diệp Thiên Nhiên biến đổi: “Em lập lại lần nữa?” Tai anh có vấn đề rồi phải không? Tại sao cô lại nói như vậy? Cô muốn chia tay sao? Rốt cuộc anh đã làm gì sai?
“Có một số việc em không muốn nói, anh làm gì thì anh phải rõ ràng chứ.” Mạnh Yên than thở. Cô thật không hiểu nổi suy nghĩ của đàn ông, đã vui vẻ với người mới, còn làm phiền người yêu cũ làm gì? Chẳng lẽ anh muốn ‘một chân đứng hai thuyền’? Không sợ té sao? “Cần gì phải trở mặt với nhau?” Tốt xấu gì cũng phải xem trên phần tình cảm trước kia, chia tay rồi cũng không nên nói xấu nhau. Sau khi chia tay không thể nào làm bạn, nhưng cũng không nên làm kẻ thù. Hận một người vừa mệt mỏi vừa tốn thời gian, mà cô chỉ muốn có một cuộc sống yên ổn.
“Anh làm gì sao anh không biết?” Diệp Thiên Nhiên vừa nóng vừa giận, nắm bả vai cô dồn sức lay động: “Em nói chuyện cho rõ ràng.” Chia tay cũng đừng hòng nghĩ, cô có bất mãn gì với anh thì cứ nói thẳng, làm gì động một chút là đòi chia tay? Cứ muốn là nói sao?
Mạnh Yên nhăn mày, đau quá! Một khi đã như vậy thì nói hết luôn đi. Cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Tại sao anh nói dối?”
Diệp Thiên Nhiên sửng sốt: “Anh… lúc nào thì…?”
Tầm mắt của Mạnh Yên cũng không rời khỏi biểu tình trên gương mặt anh: “Lần đó em gọi điện thoại tìm anh.”
“Anh không có….. Không có.” Diệp Thiên Nhiên kêu oan không thôi, biểu tình có chút mất tự nhiên.
(Lúc này MY tức giận nên xưng hô sẽ đổi qua “tôi - anh” nha)
“Đủ rồi, buông tay!” Mạnh Yên giận tím mặt, chỉ vào cửa chính kêu lên: “Tôi không muốn nói chuyện cùng một tên lường gạt. Về sau anh đi đường anh, tôi đi tường tôi, giờ thì đi đi.” Mắt cô mù rồi, lại đi thích cái loại người này. Đến thời điểm này còn lừa cô, còn muốn nói dối để vượt qua ải.
Diệp Thiên Nhiên hoảng hốt, anh chưa từng thấy Mạnh Yên tức giận đến thế, giống như… cô sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa. Ôm cổ cô: “Tiểu Yên, em đừng như vậy, lời anh nói là thật, anh…. Anh dẫn người ta đi khám bệnh.”
Mạnh Yên vốn không tin, oán giận đẩy anh ra: “Thật không? Anh dẫn ai đi khám bệnh?” Anh là loại người nhiệt tình như vậy sao? Loại người lạnh nhạt, kiêu ngạo như anh lại ôm một nữ sinh thân thiết đến như thế, quan hệ khẳng định không tầm thường.
Diệp Thiên Nhiên cuống cuồng giải thích: “Là bạn tốt từ nhỏ của anh, cô ấy là thế giao(*) với gia đình anh.” Nếu không nói rõ ràng, cô sẽ không để ý đến anh.
(*)Quan hệ thân thiết từ nhiều đời.
“Nam hay nữ?” Trong mắt Mạnh Yên lóe lên tia sáng.
Lúc này Diệp Thiên Nhiên cũng không dám giấu bất kì điều gì nữa: “Là nữ, giống như em gái của anh, anh cùng cô ấy thật sự không có gì cả.”
Khóe miệng Mạnh Yên thoáng qua một chút châm biếm: “Thật sao? Quan hệ hai người thật tốt, tốt đến nổi ôm ôm ấp ấp….” Nếu như đổi là một nữ sinh khác tỉ như Phương Phương, chỉ sợ anh sẽ tuyệt đối không ôm cô ta đi khám bệnh. Cô quá hiểu rõ tính tình của anh, nhìn cứ tưởng là người rất nhiệt tình, nhưng thực chất bên trong là một người rất lạnh lùng.
“Lần đó không phải em đã nhìn thấy cả rồi sao? Tại sao lại không lại gần nhìn cho thật rõ ràng?” Diệp Thiên Nhiên cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nhanh chóng giải thích: “Anh cùng với cô ấy không có gì cả, lúc đó cô ấy phát bệnh nên cả người mềm yếu, anh mới ôm cô ấy.” Anh chỉ nói dối với cô một lần liền bị bắt tại trận, đúng thực là không nên nói dối!
“Thật không?” Mạnh Yên từ chối cho ý kiến. Nhớ đến cảnh tượng lúc ấy càng thêm đau lòng.
Diệp Thiên Nhiên ôm chặt lấy cô liên tục trả lời: “Đúng vậy, Tiểu Yên, em nhất định phải tin tưởng anh.” Rõ ràng anh đang ôm chặt cô vào vào ngực, nhưng sao anh lại cảm giác như sắp mất đi cô? Cảm giác này làm anh sợ hãi đến phát run.
“Đáng tiếc, một chút tôi cũng không tin anh.” Mạnh Yên hừ lạnh một tiếng. “Các người thật thân thiết, anh còn cười với cô ta thật dịu dàng.” Điều làm cô đau lòng chính là khi anh tươi cười, anh lại không cất giữ nụ cười mà trước kia anh chỉ dành cho cô.
“Anh không phải đã nói rồi sao? Anh với cô ấy vừa là bạn tốt vừa là anh em, cô ấy ngàn dặm xa xôi đến trường của chúng ta học, ở đây lại không quen biết ai, chỉ có một mình anh là bạn.” Diệp Thiên Nhiên khóc không ra nước mắt, anh đã giải thích đến mức này rồi, tại sao cô vẫn như thế? “Cô ấy bệnh như thế anh có thể không chăm sóc cô ấy sao? Ba mẹ cô ấy có quan hệ đặc biệt tốt cùng ba mẹ anh, họ còn đặc biệt gọi điện thoại đến đây nhờ anh chăm sóc cô ấy thật tốt, em nói anh có thể làm thư không thấy sao?”
Mạnh Yên nhàn nhạt hỏi: “Vậy tại sao lại nói dối?” Tại sao những chuyện này cô đều không biết? Từ lúc bắt đầu anh đã giấu diếm cô rất nhiều chuyện, bảo cô tin tưởng anh, thật buồn cười.
Diệp Thiên Nhiên hối hận muốn chết rồi, tại sao anh lại nói dối chứ? Nói thẳng ra là không có chuyện gì rồi sao? “Không phải là em rất để ý anh thân cận cùng nữ sinh khác sao? Anh rất lo lắng rằng em sẽ hiểu lầm.” Anh chỉ nói dối với ý tốt, cũng không có ý khác.
Mạnh Yên thật muốn khoét một cái lỗ lên da mặt dày của anh: “Mấy hôm nay anh đều bận chăm sóc cô ấy sao? Bận đến không thấy bóng dáng? Cô ấy bệnh lâu đến như vậy?” Chăm sóc đúng là rất cẩn thận. Chờ cô gái kia hết bệnh mới rảnh tìm cô, cô có nên cảm tạ ân đức này hay không?
Diệp Thiên Nhiên tỉ mỉ giải thích: “Cô ấy bệnh gần nửa tháng, những ngày qua trong trường cũng bận rộn, cho nên anh mới vẫn chưa rảnh. Cũng không phải vì chuyện cô ấy ngã bệnh.”
Yên lặng một lát, Mạnh Yên nhàn nhạt mở miệng: “Anh về đi.” Lời nói của anh cô không tin được, nếm mùi vị tan nát cõi lòng một lần là đủ rồi, cô không muốn nếm thêm lần thứ hai.
“Tiểu Yên, anh đều thẳng thắn hết với em, sao em còn như vậy?” Diệp Thiên Nhiên sắp phát điên rồi, đều nói rõ cùng cô, tại sao cô còn không chịu tha thứ cho anh?
Mạnh Yên quay đầu không nhìn anh: “Em cần thời gian suy nghĩ thật kĩ.” Anh nói nghe thật dễ, mấy câu ngắn ngủn liền kết thúc mọi chuyện, nào có dễ dàng như vậy? Vẻ mặt anh dịu dàng với cô gái kia luôn ám ảnh trong đầu cô, không phải anh đều dùng vẻ mặt dịu dàng như thế với bất kì cô gái chứ? Hay là đối với ai anh cũng vậy?
“Em đừng như vậy, anh biết anh lừa em là không đúng.” Không hiểu sao Diệp Thiên Nhiên đau lòng, anh có linh cảm đáng sợ, sợ cô không tha thứ cho anh, không để ý đến anh nữa, sợ cô muốn chia tay. “Nhưng…. Anh hứa với với em, sau này anh sẽ không dối gạt em nữa.” Anh cũng không dám nữa, biết rõ cô đối với đoạn tình cảm này luôn không có cảm giác an toàn, nhưng anh lại làm việc ngu ngốc. Muốn lừa cô một lần nữa, sợ là chuyện khó khăn.
Vẻ mặt Mạnh Yên lạnh nhạt: “Em muốn đọc sách, gần đây rất vội, không có nhiều thời gian, anh đi đi.” Tâm cô sẽ bình tĩnh nếu không thấy anh. Mà nhìn mặt anh, cả người cô vô cùng khó chịu.
Nhìn nét mặt cô một chút, Diệp Thiên Nhiên cảm thấy từng đợt thất vọng nảy lên trong lòng: “Vậy em suy nghĩ thật kỹ, cuối tuần anh lại đến tìm em.”
Mạnh Yên cầm lấy quyển sách, cúi đầu không nói.
Diệp Thiên Nhiên nhìn cô nửa ngày, cuối cùng thở dài một tiếng xoay người rời đi.
Một dòng lệ chảy dài trên mặt Mạnh Yên, lẳng lặng rơi xuống bàn, một giọt lại một giọt, liên tiếp không ngừng.