Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuối cùng người uy hiếp là bác sĩ Nhậm không từ chức thành công nhưng bất ngờ được viện trưởng phê duyệt cho một kỳ nghỉ phép.
Viện trưởng nói với Nhậm Kha rằng, nếu tâm trạng của cháu không tốt vậy thì nghỉ ngơi một thời gian cho khỏe đi. Về nước lâu thế rồi mà chưa từng ra ngoài chơi nhiều đúng không? Bây giờ đi được rồi đó!
Giọng điệu như dỗ con nít của viện trưởng khiến Nhậm Kha á khẩu không nói năng được gì.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Nhậm Kha đi thẳng lên sân thượng của bệnh viện.
Cả không gian trống trãi chỉ có một mình cô đứng hóng gió.
Gió rét thổi tung vạt áo, khiến cả người Nhậm Kha lạnh như băng, đồng thời dấy lên một ý định đáng sợ trong lòng cô.
Không ai biết những lời cô nói với người phụ nữ trung niên lúc ấy hoàn toàn là thật lòng.
Advertisement
— Nếu cô không phải là một bác sĩ, không nghiêm trang tuyên thệ trước huy hiệu của trường, không khắc ghi trách nhiệm và sứ mệnh vào xương máu mình. Cô sẽ thật sự trả thù những người đó, dùng chính cách của mình đòi lại toàn bộ những đau đớn mà họ gây ra cho Trình Đẳng.
Cô biết suy nghĩ như vậy rất cực đoan, thậm chí là nguy hiểm.
Nhưng cô không khống chế được bản thân, càng ngày càng không thể kiểm soát sự điên cuồng trong trái tim mình.
Chỉ cần nghĩ đến lỗ tai Trình Đẳng bị tổn thương, cô lại căm hận đến cùng cực.
Hận kẻ gây ra tai họa này, nhưng càng hận sự vô năng của chính mình hơn.
Bất kể là tai nạn xe năm 16 tuổi kia hay là lần gây sự bác sĩ này.
Cô đều được anh bảo vệ.
Cô vẫn bình an vô sự, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bị thương, nhìn anh đau đớn.
Bao đêm qua, cô luôn trông chừng cạnh giường anh, thức trắng đêm không chợp mắt.
Những tiếng nỉ non thầm thì vô thức vì đau đớn của Trình Đẳng mỗi khi ngủ lọt vào tai Nhậm Kha tựa như con dao cùn cắm vào trái tim cô, cơn đau dần lan ra, từng chút từng chút một.
Nỗi căm phẫn trong lòng cô, chính vào đêm đó đã như một cây đại thụ trưởng thành, cành lá xòe rộng ra um tùm gần như chôn vùi lý trí.
Nhậm Kha nhắm chặt hai mắt, mặc cho gió lạnh thổi rối mái tóc của mình, khiến tay chân cô cứng đờ vì lạnh, dần dần lý trí của cô cũng trở về.
Khi mở mắt ra, cô thở hổn hển đợi tâm trạng khôi phục mới từ từ đi về.
Cùng lúc đó, hai người ở phòng bệnh vip cũng đang thảo luận về Nhậm Kha.
Đinh Thành cầm điện thoại xem ảnh fan hâm mộ đăng lên mạng, cười tươi chẳng thấy mắt đâu.
Đó là bức hình chụp khi nãy Nhậm Kha đang cãi nhau với người phụ nữ kia.
Trong hình, mặt mày Nhậm Kha lạnh lùng, nhan sắc tươi đẹp, khí chất gần như bộc lộ hết, không giận tự uy.
Có fan hâm mộ còn photoshop thêm áo giáp sắt trên người cô, bên dưới đăng kèm một dòng chữ nhỏ — kỵ sĩ bảo vệ hoa nhà Trình Đẳng.
Bảo vệ hoa!
Rõ ràng Đẳng Đẳng của các bạn mới là người vì bảo vệ hoa mà bị thương nhé!
Đinh Thành cười chảy cả nước mắt, cuối cùng thấy Trình Đẳng ngồi xếp bằng trên giường, hai tay chống má, nhìn chằm chằm về phía cửa thì kìm lòng chẳng đặng trêu: “Khỏi đợi! Chắc Nhậm Tiểu Kha đi tìm viện trưởng viết kiểm điểm rồi!”
Dứt lời, Trình Đẳng vẫn bất động.
Lúc này Đinh Thành mới nhớ ra sau khi tai phải của Trình Đẳng bị thương, ống tai đã được bôi thuốc, nhét bông gòn và bên ngoài đeo thêm một bộ bảo vệ tai do Nhậm Kha nhờ bạn học ở Mỹ mua hộ.
Nhờ sự bảo vệ kín kẽ ấy mà tai phải gần như không thể nghe được bất cứ âm thanh gì nữa.
Còn về tai trái… Lúc xảy ra chuyện, máy trợ thính bên tai trái rơi xuống đất và bị người ta đạp hỏng, cái mới vẫn chưa về.
Nghĩ đến đây, Đinh Thành không khỏi nhớ đến tình cảnh xảy ra vào đêm hôm đó một lần nữa.
Đêm ấy, ngoài phòng cấp cứu xảy ra cãi vã. Bất kể là lời của mẹ Trình – Lưu Tuệ, thái độ chán ghét của bà với Nhậm Kha hay là lời phản bác của mẹ Nhậm đều khiến Đinh Thành kinh hãi vô cùng.
Anh vốn cho rằng giữa Trình Đẳng và Nhậm Kha chỉ là có Trình Đẳng đơn phương tình nguyện.
Không ngờ rằng trong đó lại ẩn chứa nhiều trắc trở đến vậy.
Đinh Thành thở dài một hơi, nghĩ ngợi chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định nói cho Trình Đẳng biết chuyện này.
Lát sau, điện thoại của Đinh Thành xuất hiện trước mặt Trình Đẳng.
Trên màn hình là giao diện của ứng dụng ghi chú. Những dòng chữ nhỏ màu đen dày đặc trên màn hình, Trình Đẳng thấy thế thì sắc mặt càng thêm sa sầm.
【Hôm mà cậu phẫu thuật tai, mẹ cậu có đến, sau đó ở nhà có việc nên chờ cậu cấp cứu xong là bà ấy vội vàng đi về. Nghe y tá Tiểu Uyển bảo bà ấy có tát Nhậm Tiểu Kha một cái, đánh rất mạnh. Sau đó mẹ Nhậm đến cũng vì chuyện này nên đã cãi nhau với mẹ cậu. Anh có nghe được vài câu khi hai người họ đang cãi nhau. Hình như chuyện năm đó Nhậm Tiểu Kha đột nhiên bay qua Mỹ có liên quan đến mẹ cậu. Hơn nữa… Trong mấy năm con bé ở Mỹ còn có xảy ra chuyện gì đó nữa nhưng mẹ Nhậm không nói rõ. Nếu cậu muốn biết thì để anh tìm người thăm dò thử.】
Trình Đẳng trầm mặc đọc đoạn chữ này xong, hơi thở càng lúc càng nặng nề. Trong đầu chợt nhớ đến cái ngày sau Tết, sau khi anh ra khỏi khoa tai, Lục Tử Nam đã gọi anh đến văn phòng khoa ngoại thần kinh nói chuyện.
“Gần đây Nhậm Kha vẫn luôn uống thuốc ngủ, em biết không?”
Em biết không? Biết không?…
Giọng của Lục Tử Nam văng vẳng rõ mồn một trong đầu Trình Đẳng, dần dần chỉ còn lại câu hỏi này, dư âm lảng vảng nhưng hệt như lời nguyền.
Anh không biết! Anh không biết một cái gì cả!
Những năm qua, anh luôn cho rằng cô không nhớ mình. Nên anh mặc sức trốn trong thế giới riêng của mình tự liếm láp vết thương một mình.
Trong lòng nhớ mong cô, cũng oán trách cô.
Nhưng anh chưa từng nghĩ thử xem tại sao năm ấy cô đột nhiên rời xa mình để đến Mỹ! Cũng không biết trong những năm cô trốn tránh mình, rốt cuộc cô đã chịu bao nhiêu khổ cực!
Nghĩ vậy, lòng Trình Đẳng vô thức co thắt lại, nghèn nghẹn đau đớn. Ngay cả bầu không khí đang tốt lành cũng trở nên mỏng manh, không gian chật hẹp khiến người ta nghẹt thở.
A Kha, A Kha, A Kha của anh…
Một lúc lâu sau, Trình Đẳng mới ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đen láy ánh lên vẻ phiền muộn u ám, cứ thế nhìn thẳng về phía Đinh Thành: “Điều tra đi! Bất kể là nguyên nhân gì, liên quan đến ai, anh điều tra rõ hết toàn bộ cho em!”
__
Khi Nhậm Kha quay lại phòng bệnh, Đinh Thành đã rời đi.
Chỉ có Trình Đẳng vẫn ngồi xếp bằng trên giường bệnh, đôi mắt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm cửa, lặng lẽ chờ cô.
Lòng Nhậm Kha mềm nhũn cả ra, vội vàng bước nhanh đến.
Vừa đến gần hơn chút, gió lạnh vẫn còn vương trên người cô khiến Trình Đẳng không kiềm được nhíu mày.
Có lẽ vì sợ anh sốt ruột chờ đợi Nhậm Kha nên trước khi đi, Đinh Thành đã cho anh xem đoạn video Nhậm Kha cãi nhau với người phụ nữ trung niên ở cổng bệnh viện.
Trong video, thời gian Nhậm Kha và người phụ nữ kia lôi kéo cãi cọ không quá mười phút thì bảo vệ đã chạy đến tách hai người ra.
Sau đó có người trông thấy Nhậm Kha đi thẳng vào văn phòng của viện trưởng.
Cũng vì vậy nên Đinh Thành mới cười trêu, bảo chắc chắn Nhậm Kha đi viết bản kiểm điểm rồi.
Nhưng Trình Đẳng biết là không phải.
Nếu chỉ đi viết bản kiểm điểm, trên người cô sẽ không còn vương gió lạnh như vậy, dù có thay áo blouse thì vẫn còn cảm giác rùng mình. Tay cô lại càng lạnh lẽo hơn, được anh nắm chặt trong lòng bàn tay mà hồi lâu sau vẫn không ấm áp hơn phần nào.
Thật ra anh rất muốn nói với cô, A Kha, em đi đâu vậy, em như vậy anh sẽ rất lo lắng.
Nhưng lời đến khóe miệng, anh lại chỉ cười khẽ, nhẹ nhàng hỏi cô: “Có lạnh không?”
Vì anh hiểu cô, chắc chắn cô sẽ không nói.
Giống như những năm qua, cô chôn sâu tất cả bí mật vào lòng, tự mình giấu đi hết những nỗi khổ, chưa từng nhắc đến với anh dù chỉ là nói qua loa ngắn gọn.
Nhậm Kha nhạy cảm nhận ra được tâm trạng Trình Đẳng có hơi dao động, ngẫm nghĩ thử chốc lát nhưng không hiểu ra, đành nghiêm túc gật đầu một cái rồi cười hì hì luồn tay vào dưới nách anh để sưởi ấm như khi còn bé.
Trình Đẳng nhìn cô, cũng cười theo. Ngay sau đó, anh dang hai cánh tay ôm Nhậm Kha vào lòng.
“Anh thấy như này ấm hơn.”
Trong tiếng cười trong veo cất giấu sự đùa giỡn vui vẻ, dịu dàng rót vào tai Nhậm Kha.
Cô gật đầu một cái, rồi lại gật đầu thêm một cái, khóe môi cong lên không thể hạ xuống được. Sau đó cô vùi đầu vào cổ anh, cọ cọ vài cái, lại tiếp tục cọ cọ vài cái.
Cô len lén lau đi nước mắt ở ngoài cổ áo của anh.
Lúc Đinh Thành quay lại đã là mấy tiếng sau.
Trong phòng bệnh vip, Nhậm Kha đọc sách còn Trình Đẳng thì chơi game. Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sofa ngoài ban công nhỏ. Mặc dù mạnh ai nấy làm, ít khi nói chuyện nhưng chẳng hiểu sao lại đem đến cho người ta cảm giác năm tháng yên bình trôi qua.
Đinh Thành suýt thì ngại làm phiền khung cảnh thanh bình này.
Nhưng anh ấy chưa kịp lặng lẽ ra khỏi phòng thì Nhậm Kha đã nghe được âm thanh, ngước mắt nhìn lại.
“Anh Đinh? Anh đến tìm Đẳng Đẳng sao?”
Đinh Thành gật đầu cười, chưa kịp nói gì đã nghe Trình Đẳng đột nhiên cười lớn, cầm ipad khua tay múa chân, vui vẻ giống như một đứa trẻ chưa lớn.
“Hahaha! A Kha! Anh qua cửa rồi nè! Tối nay muốn ăn gà!”
Bạn Trình tám tuổi không nghe được tiếng của mình nên đương nhiên không biết tiếng cười của anh ngốc nghếch đến nhường nào.
Đinh Thành đứng tại chỗ nhìn anh đầy khinh bỉ, lát sau mới tức giận đi đến, giơ tay ném cuốn kịch bản mới in xuống.
Lần này, Trình Đẳng bị thương đột ngột.
Hậu quả trực tiếp nhất là bộ phim mà anh tham gia vốn định sẽ bắt đầu quay vào đầu tháng sau phải thay đổi diễn viên.
Khi tin tức truyền ra, một số hợp đồng đã thương lượng xong xuôi trước đây cũng tan thành mây khói.
Về lần này thì Đinh Thành cũng không nhiều lời nữa.
Quân tử cũng yêu tiền tài nhưng kiếm tiền vẫn phải có tiêu chuẩn đạo đức.
Đinh Thành không phải là kiểu người đại diện quản lý nghiêm khắc nghệ sĩ của mình. Trái lại trong suy nghĩ của anh, nếu Trình Đẳng bị thương như vậy thì nên nghỉ ngơi một thời gian cho đến khi khỏe hoàn toàn.
Nhưng kịch bản mà anh đem đến hôm nay có hơi khác.
Bộ phim “Công chúa hộ quốc” năm đó không chỉ giúp Thịnh Hạ đạt được nhiều giải thưởng diễn viên nữ xuất sắc trong và ngoài nước mà nó còn giành được giải Đạo diễn xuất sắc nhất, Bộ phim hay nhất, Trang phục đẹp nhất và còn vô số những giải thưởng khác.
Kịch bản mà Đinh Thành mang đến lần này chính là tác phẩm mới nhất của đạo diễn bộ phim “Công chúa hộ quốc” năm ấy — Trần Cương.
“Kể ra thì lần này chúng ta trong họa có phúc. Thời gian quay bộ phim này của Trần Cương trùng lịch quay với bộ phim cậu ký trước đó. Mà lần này cậu bị thương, đạo diễn bộ phim trước sốt ruột, chủ động hủy hợp đồng nên công ty đã sắp xếp người khác thay cậu. Như vậy thì cậu lại trống lịch, có thể chuẩn bị cho bộ phim của Trần Cương.”
Đinh Thành nói rất chậm rãi, mặc dù mặt đối mặt với Trình Đẳng nhưng ánh mắt anh ấy lại nhìn về phía Nhậm Kha bên cạnh.
Anh nhìn Nhậm Kha thành thạo làm thủ ngữ cho Trình Đẳng xem, không hề gián đoạn việc tái diễn lời nói của anh.
Thế là trong lòng anh không khỏi tặc lưỡi lấy làm lạ.
“Nhậm Tiểu Kha, em học thủ ngữ lúc nào vậy?”
Không chỉ thủ ngữ mà cô còn biết cả đọc môi.
Cũng chính cô là người đã yêu cầu Đinh Thành nói chậm, lúc nói chuyện phải đối mặt với Trình Đẳng. Mục đích dĩ nhiên là vì muốn giúp Trình Đẳng học kỹ năng đọc môi.
Nhậm Kha làm thủ ngữ đến một nửa mới chợt nhận ra câu cuối cùng Đinh Thành đang hỏi mình.
“Hồi bé em học với Đẳng Đẳng.” Nhậm Kha cười đáp: “Lúc đó tai trái anh ấy bị thương nên ông nội dạy hai bọn em thủ ngữ đó.”
“Vậy là Trình Tiểu Đẳng không tốn chút sức nào để đọc thủ ngữ à?”
Nhậm Kha gật đầu, lúc nhìn Trình Đẳng lại khẽ mỉm cười, nhanh chóng làm vài động tác thủ ngữ: “Còn đọc môi thì học ở Mỹ.”
Được rồi, kỹ năng đọc môi đúng là vô cùng hữu ích đối với Trình Đẳng lúc này.
Đinh Thành oán thầm một câu, dặn dò công việc xong cũng không ở lại lâu hơn mà đứng dậy chào tạm biệt họ rồi rời đi.
Nhậm Kha tiễn anh ấy đi, khi cửa phòng bệnh đóng lại, Đinh Thành mới nhỏ giọng hỏi cô: “Tai phải…”
Mấy ngày Trình Đẳng bị thương, Đinh Thành vẫn luôn bận rộn công việc ở ngoài nên đến hôm nay mới có cơ hội đích thân hỏi Nhậm Kha.
Nhậm Kha lắc đầu, không hề giấu giếm anh: “Không bị tổn thương thần kinh thính giác là may mắn lắm rồi, chỉ là thời gian khôi phục có thể sẽ rất lâu.”
Nghe cô bảo vẫn có khả năng khôi phục, cuối cùng Đinh Thành cũng nhẹ lòng hơn.
“Có thể khôi phục là tốt rồi.” Anh vỗ vỗ vai Nhậm Kha: “Anh giao cậu ta cho em đấy.”
Dứt lời, anh vẫy vẫy tay, bảo Nhậm Kha không cần tiễn nữa rồi tự mình rời đi.
Trong lòng Đinh Thành thầm thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt là nụ cười ung dung.
Lúc đi ngang qua khu vực y tá, anh còn chào hỏi y tá Tiểu Uyển đang ở bên trong.
Y tá Tiểu Uyển thấy anh, vội vàng nháy mắt.
Đợi Đinh Thành đi đến, cô lặng lẽ chỉ về một phía ở hành lang, nói nhỏ: “Mẹ Đẳng Đẳng đang ở bên kia.”
“Bà ta ở đó làm gì?” Đinh Thành hỏi theo bản năng.
“Vì Tiểu Uyển nói với bà ấy là phòng bệnh vip cần hẹn trước đấy.” Một y tá khác cười thầm, nói với Đinh Thành: “Hôm nay bà ấy không hẹn trước nên không được vào gặp Đẳng Đẳng.”
Đinh Thành:???
Phòng bệnh vip cũng cần phải hẹn trước à? Sao anh không biết gì hết?
Nói đến đây, Tiểu Uyển hơi đỏ mặt: “Ây da, tôi lừa bà ấy thôi!”
Cô nhỏ giọng giãi bày: “Tôi biết bác sĩ Nhậm đang ở trong phòng.”
Thân là fan mười năm của Trình Đẳng, cô đã sớm đưa ra kết luận, cô gái mà Đẳng Đẳng nhà họ thích chính là Nhậm Kha.
Yêu ai yêu cả đường đi lối về, đương nhiên cô cũng đứng về phe Nhậm Kha và Trình Đẳng.
Vậy nên chỉ cần thấy Nhậm Kha ở phòng bệnh của Trình Đẳng, cô sẽ từ chối cho mẹ Trình vào thăm.
Dầu gì thì Đẳng Đẳng nhà họ cũng đã chờ mối tình này quá khó khăn, cô muốn giúp đỡ phần nào.
“Với cả.” Tiểu Uyển bóp bóp ngón tay, cảm thán nói: “Bình thường bác sĩ Nhậm tốt như vậy, y tá bọn tôi có gì không thoải mái đều thích đến nhờ chị ấy khám giúp. Từ những điều đó, tôi không nỡ nhìn chị ấy bị mẹ chồng ác độc bắt nạt.”
Nghe cô nói xong, Đinh Thành nghiêm túc nói cảm ơn, sau đó học theo dáng vẻ của Tiểu Uyển, ghé đến gần nói khẽ với cô: “Cô làm không sai. Lần sau nếu mẹ Trình lại đến thì không cần từ chối đâu, cứ nói thẳng với bà ta là Trình Đẳng không muốn gặp bà ta.”
Tiểu Uyển:???
Ông trời ơi! Có phải cô lại biết thêm một chuyện gì đó không nên biết rồi không!
Cùng lúc đó, hai người trong phòng bệnh đang được mọi người bảo vệ đương nhiên cũng không hề có cảm giác gì với chuyện này.
Nhậm Kha bận rộn dạy Trình Đẳng học kỹ năng đọc môi. Cô mở tivi, dùng thủ ngữ phiên dịch cho anh từng chút một.
Trình Đẳng mở mắt, đôi con ngươi đen láy tập trung nhìn chằm chằm môi Nhậm Kha.
Thật ra màu môi Nhậm Kha hơi nhạt, tựa như màu hồng của bánh đậu vậy. Môi trên hơi mỏng, môi dưới đầy đặn hơn. Khi nói chuyện, cái miệng nhỏ cứ đóng đóng mở mở, khiến người ta nhìn mà ngứa ngáy.
“A Kha.” Trình Đẳng bỗng nhiên cắt ngang lời cô: “Em khát nước không?”
Nhậm Kha ngớ ra, ngoan ngoãn cong môi, gật đầu: “Có hơi khát.”
Dứt lời, Trình Đẳng liền đưa cho cô một ly nước.
Sau đó đôi môi màu hồng nhạt được thấm nước, trở nên căng bóng, nom càng mê người hơn.
Mà bản thân cô lại không hề hay biết, vẫn đang nói chuyện không ngừng.
Cho đến khi phát hiện Trình Đẳng mất tập trung, Nhậm Kha mới dừng lại: “Đẳng Đẳng, anh đang nhìn gì vậy?”
Nhìn em.
Trình Đẳng len lén nghĩ thế nhưng miệng lại bảo: “A Kha, em đến đây chút.”
Khi Nhậm Kha nhích đến gần, Trình Đẳng lại nói tiếp: “Gần thêm chút nữa, thấp xuống chút…”
Cho đến khi cô đi đến trước người anh, cúi người ngồi xếp bằng trên giường và nhìn thẳng vào mắt anh.
“A Kha.” Trình Đẳng khẽ mỉm cười, cất giọng trong veo, trầm ấm, chậm rãi nói: “Anh muốn… Hôn em.”
Nhậm Kha đỏ mặt, ánh mắt hơi thẹn thùng.
Người này, muốn hôn là hôn ngay, chẳng biết tại sao lần này lại hỏi ý kiến cô trước.
Cứ như nếu cô không đồng ý thì anh sẽ không hôn thật vậy.
Đang mãi nghĩ thì Trình Đẳng đã áp môi đến.
Giây tiếp theo, hai đôi môi chạm nhau, song anh lại không đi sâu hơn.
Dường như Trình Đẳng chỉ chuyên chú hôn môi Nhậm Kha, dè dặt dùng đầu lưỡi chạm khóe môi cô.
Không rút lui cũng không tấn công.
Cho đến khi chính mắt anh nhìn thấy Nhậm Kha nhắm mắt, ngón trỏ viết một chữ trong lòng bàn tay anh.
Trình Đẳng cười một tiếng. Lúc này anh mới đưa tay giữ gáy cô, nghiêng người đè xuống, chỉ chớp mắt đã khiến nụ hôn ủ mưu đã lâu này sâu hơn.
__
Lời tác giả:
Nhậm Tiểu Kha: Ủ mưu đã lâu?
Trình Tiểu Đẳng: Ủ hơn mười năm, không phải là ủ mưu đã lâu sao?
__
Tình tiết chương trước không thay đổi, chỉ sửa vài chi tiết ở đoạn tỉnh lại.
Giai đoạn trước, phần lớn chúng ta đều nói về những gì Đẳng Đẳng bỏ ra vì A Kha, phần sau đại khái sẽ vào khuôn mẫu “A Kha độc nhất vô nhị trên đời”, các bạn đã chuẩn bị xong chưa?