Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặc dù trời có gió vào buổi tối, nhưng hiện tại vẫn không quá muộn nên nhiệt độ chưa giảm đến mức phải cảm thấy lạnh. Ngược lại thì không khí rất mát mẻ. Hơn nữa anh còn cảm giác được bàn tay đang đặt trên eo mình rất ấm áp, không giống như đêm hôm đó, những đầu ngón tay của cô đều lạnh ngắt. Thêm vào đó cơ thể cô càng lúc càng dính chặt vào lưng anh.
Lạnh sao? Có quỷ mới tin cô. Anh dùng một tay cầm dây cương, tay còn lại cầm đèn pin rọi sáng, nên không thế lấy tay cô ra được. Anh cất đèn pin vào túi áo, kéo tay cô ra, cả người nhích lên phía trước, sau đó lại lấy đèn pin ra dùng tiếp.
Lộ Diêu Diêu bị anh kéo giãn khoảng cách nhưng khóe miệng lại cong lên. Cô cũng dịch người lên trước theo rồi tiếp tục ôm anh. Dương Cảnh Thừa dừng lạc đà, quay đầu trừng mắt nhìn cô, “Có tin tôi ném cô xuống dưới không? Ngồi yên cho tôi!”
Cô nháy mắt, bày ra đủ điệu bộ, “Tôi sợ ngã xuống nên ôm anh cho an toàn.”
Dương Cảnh Thừa không tin mấy lời nói dối của cô, hất mạnh tay cô ra, cảnh cáo: “Đứng đắn một chút!”
“A.”
Lộ Diêu Diêu ngồi yên, không níu lấy áo anh nữa. Hai tay cô đặt lên lưng lạc đà. Dương Cảnh Thừa quay người lại, tiếp tục cưỡi lạc đà đi. Nhưng lạc đà vừa mới đi được một đoạn ngắn, Dương Cảnh Thừa đã nghe tiếng “a” chói tai từ đằng sau, anh lập tức quay đầu sang nhìn, vừa dùng đèn đảo một vòng thì thấy Lộ Diêu Diêu nằm trên cát cách đó mấy mét, cô lăn hai vòng mới dừng lại. Dương Cảnh Thừa thở dài một tiếng, kêu lạc đà đứng lại, kéo dây cương quay đầu, đi đến trước mặt Lộ Diêu Diêu.
Anh ở trên lưng lạc đà cúi xuống nhìn cô. Lộ Diêu Diêu ngồi dậy, nhìn chân mình. Nhìn có vẻ như cô thật sự không cẩn thận ngã xuống. Nhưng sự thật thế nào, Dương Cảnh Thừa dư sức hiểu rõ. Anh vẫn kiên nhẫn ở trên lưng lạc đà nhìn cô, xem cô sẽ dở trò gì nữa. Lộ Diêu Diêu xoa nhẹ đầu gối, ngẩng đầu nhìn anh, uất ức nói: “Ngã đau quá.”
“Đau lắm không?” Anh vẫn ung dung nhìn cô.
“Đau lắm, đau muốn chết luôn.” Nói xong, cô lại kêu lên “ai ui.”
“Vậy nhớ là ngã xuống sẽ đau thế nào.” Anh dừng lại một một chút rồi chậm rãi nói tiếp: “Lần sau, nhớ chọn góc tốt một chút khi ngã xuống.”
Lộ Diêu Diêu nhìn anh, không giống như nói dối: “Đau quá.”
“Có đi hay không? Leo lên rồi đi. Không đi thì cô có thể tiếp tục ngồi ở đây.”
“Đau.” Cô nói lại lần nữa.
Đôi mắt sáng ngời xinh đẹp kia nhìn Dương Cảnh Thừa, chờ đợi ánh mắt thương xót của anh. Nhưng Dương Cảnh Thừa lại thờ ơ nhìn cô. Hơn mười giây sau, anh nhảy xuống lạc đà, ngồi xổm xuống rồi vén váy cô lên. Một phần bắp chân trắng nõn nà lộ ra. Anh vén váy cô lên trên đầu gối, cuối cùng cũng thấy được vết thương. Nhưng chỉ bị xước da một chút mà thôi. Cái này thì đau bao nhiêu chứ? Như thế này trong mắt anh chính là không bị gì cả.
“Có như vậy thôi sao?” Anh liếc cô.
“Tuy bị thương nhẹ, nhưng mà đau lắm đó.”
“Không lên nổi sao?” Dương Cảnh Thừa nhìn cô, nửa tin nửa ngờ.
Lộ Diêu Diêu gật đầu, “Vâng.”
Dương Cảnh Thừa cười nhạt một tiếng, nhưng vẫn đưa tay kéo tay cô đứng dậy. Lộ Diêu Diêu nhìn lạc đà cao lớn, ngẩng đầu nói với anh: “Tôi không leo lên được.”
Cô vừa mới nói xong, Dương Cảnh Thừa liền ôm cô đặt lên lưng lạc đà khiến cô “ôi” một tiếng. Dương Cảnh Thừa leo lên lạc đà như “bay”, sau đó vội vàng cưỡi lạc đà đi. Anh vẫn không quên cảnh cáo cô, “Thử động đậy lại nữa xem!”
Lộ Diêu Diêu ở sau vui vẻ giữ áo của Dương Cảnh Thừa. Anh ôm cô sao? Vì cái ôm này, cô không muốn chọc tức anh, nghiêm túc ngồi ở sau nắm áo anh. Một lúc sau, cô đưa tay ra trước mặt anh, nhẹ nhàng nói: “Đội trưởng Dương, để tôi cầm đèn pin cho.”
Dương Cảnh Thừa đưa đèn pin cho cô. Vậy là anh cưỡi lạc đà, còn cô soi sáng, hai người cũng cưỡi, đi lên trong màn đêm ở sa mạc.
*
“Rất nhiều người đến sa mạc du lịch, vì họ thích sự rộng lớn vô tận, mênh mông bát ngát của sa mạc. Nhưng thật thì tôi vẫn không thích nó.” Lộ Diêu Diêu nói, “Bởi vì ở đây có bão cát, mùa xuân cũng như thế, tôi phải bảo vệ làn da của mình rất cẩn thận.”
Dương Cảnh Thừa chỉ lo cưỡi lạc đà, không trả lời cô.
Cô nói tiếp: “Còn phải dự đoán bão cát, tuyệt đối không thể vào sa mạc lúc đó được, không thì chỉ có thể chờ bị cát vàng vùi lấp thôi. Nhưng cho dù không vào sa mạc, thì trước khách sạn cũng có một lớp cát dày nên phải đóng cửa. Gần như không có khách nào trong thời gian xuất hiện bão cát.”
Dương Cảnh Thừa có thể tưởng tượng ra được.
“Ở đây cũng thiếu thốn rất nhiều, nhất là nước.” Cô nói. Có điều sau đó lại chuyển đề tài, “Nhưng tôi cũng không thể rời nơi này được. Đây là quê hương của tôi, tôi còn có người thân ở đây, còn phải chờ một người nữa. Vả lại nhà họ Lộ chúng tôi sinh sống ở đây đã mấy đời rồi. Anh có biết nhà họ Lộ chúng tôi đã làm gì hơn một ngàn năm trước không?”
“Thương nhân.”
“Không phải. Hơn một ngàn năm trước, tổ tiên của tôi tên là Lộ Nguyên Quân, là đại tướng quân, có công rất lớn.”
Dương Cảnh Thừa thấy được sự tự hào trong lời nói của cô, miệng bất giác cong lên.
“Nhưng mà tổ tiên không muốn con cháu tiếp tục học võ. Vì vậy, nhà họ Lộ có người học văn, có người kinh doanh, nhưng chẳng ai đánh giặc cả. Lúc đó có một đội lạc đà vượt qua sa mạc đến khắp nơi trên thế giới để buôn bán. Khách sạn cũng đã được mở gần một nghìn năm, trải qua vô số lần sửa chữa. Trước đây không phải là “Khách sạn Long Môn” mà là “khách sạn Tụ Hiền.” Sau đó lại đổi thành “khách sạn Ngũ Châu”, “khách sạn Bình An”. Tên “khách sạn Long Môn” này là do ông tôi đổi. Nhiều người thấy tên này liền đặt phòng.”
Nguyên nhân bên trong, đương nhiên Dương Cảnh Thừa có thể tự nghĩ ra.
Lộ Diêu Diêu nói rất nhiều về cô và khách sạn. Ba cô là nhà nghiên cứu thực vật, hai người không sống cùng nhau. Năm cô hai mươi tuổi thì ông qua đời, cô tiếp tục thay ông quản lý khách sạn, đến nay đã ba năm rồi. Từ nhỏ cô và Trương Tục cùng lớn lên, trước đây làm cái gì cũng cùng nhau. Nhưng mấy nay, Trương Tục muốn nghiên cứu tranh, ngày thường bận rất nhiều việc, nên rất khó gặp mặt.
“A Tục, mày có nhớ anh của mày không?” Lộ Diêu Diêu cúi đầu vỗ nhẹ lên lưng lạc đà, cười hỏi.
Trương Tục? A Tục? Dương Cảnh Thừa biết được địa vị của Trương Tục trong lòng cô. Anh lại tiếp tục nghe cô nói luyên thuyên, anh nhạy bén nhận ra dù nói rất nhiều nhưng cô không hề đề cập đến mẹ mình. Nhưng tâm trạng của cô rất tốt, cô nói: “Đêm nay thật đẹp.”
Lộ Diêu Diêu ngẩng đầu, hôm nay không có sao, không có trăng, nhìn xung quanh chỉ một màu đen, cô bật cười thật vui vẻ.
“Dương Cảnh Thừa, tôi hát cho anh nghe.”
Cô đôi khi cô gọi anh là “đội trưởng Dương”, thỉnh thoảng lại gọi cả họ tên anh. Nói xong, cô thật sự cất tiếng hát lên. Giọng hát xuyên qua màn đêm, truyền đi rất xa, nghe thật êm tai.
Con lạc đà vô thức đi chậm lại.
“Hay không?” Hát xong một bài, cô hỏi người ngồi phía trước.
“Chỉ đơn thuần là uốn lưỡi.”
Lộ Diêu Diêu suy nghĩ một chút, hình như vừa rồi cô không có uốn lưỡi. “Tôi hát nhanh quá.” Sau đó nói tiếp, “Để tôi hát lại cho anh nghe.”
Tiếng hát tiếp tục vang vọng trong màn đêm.
Cô hát xong cũng chẳng hỏi anh xem có nghe được hay không, vì cô biết anh sẽ kiếm cớ không trả lời.
“Lạnh thật.” Cô nói, “Đội trưởng Dương, tôi có thể ôm anh không?”
“Không thể.” Dương Cảnh Thừa từ chối không chút do dự, lại thúc cho lạc đà chạy nhanh hơn.
Lộ Diêu Diêu hừ một tiếng, định chờ đến khi tay lạnh như băng rồi nhét vào áo anh cho anh cảm nhận một chút.
Đột nhiên lạc đà dừng lại. Điện thoại của Dương Cảnh Thừa reo lên. Nghe điện thoại xong, anh quay đầu nhìn Lộ Diêu Diêu nói: “Có người cầu cứu. Chiếc xe bị rỉ dầu không đi được nữa, bị kẹt trong sa mạc.”
Lộ Diêu Diêu chớp mắt, lập tức phản ứng kịp, “Dùng A Tục tìm chiếc xe đó đi! Tôi đang muốn tìm người kia tính sổ đó!”
Dương Cảnh Thừa lập tức quay đầu lạc đà lại.