Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôn Giai Ân định lên chuyến tàu mà cô đã mua vé từ trước, nhưng cô lại bị một người lạ mặt đứng phía trên đẩy mạnh xuống dưới, sau đó lại bị một lực tác động rất mạnh từ phía sau khiến cô bất tỉnh nhân sự.
Cuối cùng sau khi tỉnh lại đang ngồi trước mặt một người đàn ông lạ mặt, nhìn sơ qua cũng ngầm hiểu người này rất quyền lực…
Ân Kiếm quan sát Tôn Giai Ân một lúc liền nở nụ cười công nghiệp như để trấn an cô gái, ông chậm rãi lên tiếng trước để phá vỡ bầu không khí khó xử giữa hai người…
“Xin lỗi vì đã đưa cô Tôn đến đây khi chưa có sự cho phép của cô, tôi là Ân Kiếm, có lẽ cô đã từng thấy tôi trên báo đài hay đâu đó trên các phương tiện truyền thông đại chúng…”
Tôn Giai Ân dường như đã từng nghe cái tên Ân Kiếm ở đâu đó, nếu cô đoán không lầm thì ông ta chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí thị trưởng của thành phố, nhưng cô và ông ta thì có liên quan gì đến nhau cơ chứ…?
“Nếu ngài Ân biết lỗi về việc mình đã làm rồi thì phiền ngài nhanh chóng đưa tôi trở về, chồng tôi sẽ lo lắng lắm…”
Ân Kiếm cười phá lên khiến Tôn Giai Ân không kìm được liền nhăn mày, không biết cô là ngu ngốc thật hay giả vờ nữa đây.
Ông ta tốn biết bao nhiêu công sức mới đưa được người đến, thì dễ gì thả người về…?
“Cô cứ từ từ đã, tôi có một số chuyện muốn thương lượng với cô Tôn đây, liên quan đến chồng cô…!”
Tôn Giai Ân không biết ông ta có mục đích gì, nhưng chắc chắn không phải thứ gì tốt đẹp…
“Nếu là chuyện của chồng tôi thì có lẽ ngài tìm nhầm người để thương lượng rồi, tôi hoàn toàn không biết bất cứ điều gì liên quan đến anh ấy, chúng tôi chỉ đơn thuần là kết hôn trên danh nghĩa mà thôi…!”
Ân Kiếm bày ra gương mặt khá ngạc nhiên khi Tôn Giai Ân lại thẳng thắn như vậy…
“Tôi chỉ muốn cô ở lại đây làm khách một thời gian thôi, cho đến khi chồng cô biết thế mà lui…không biết cô thấy ý tưởng này của tôi như thế nào…?”
Tôn Giai Ân mỉm cười, cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn xuống đống dây thừng đang trói tay chân của mình lại…
“Ngài Ân tiếp khách cũng độc lạ thật đấy, ngài sợ tôi làm gì hay sao mà lại trói người chặt như vậy…?”
Ân Kiếm hạ lệnh cho người đến cởi trói giúp Tôn Giai Ân, cô đưa mắt nhìn xung quanh xem có thể thoát ra khỏi đây bằng đường nào, nếu có thể liên hệ với Hà Uy Kiệt thì càng tốt…
“Cô đừng nghĩ có thể thoát ra khỏi đây, nếu cô không ngoan ngoãn cũng chỉ rước họa vào thân mà thôi, à…kể cả chồng cô cũng sẽ mang họa đấy…!”
Tôn Giai Ân nhìn Ân Kiếm rời đi cùng trợ lí, cô cảm giác ông ta muốn dùng cô để khống chế Hà Uy Kiệt, khiến cô trở thành điểm yếu của hắn.
Có lẽ chuyên án dạo gần đây mà Hà Uy Kiệt đang theo đuổi có liên quan đến ông ta…
Tôn Giai Ân nhìn từ cửa sổ xuống dưới đoán chừng cô đang ở tầng sáu của một tòa nhà lớn, bên dưới cũng có vô số vệ sĩ canh chừng…e rằng muốn thoát ra từ đường này là chuyện không thể xảy ra.
Cô chỉ đành bất lực ngồi một chỗ để quan sát khắp căn phòng này…
Đến tối có người hầu mang đồ ăn vào, Tôn Giai Ân liền để ý đến cái ghim tăm cài tóc của người hầu, không những thế vệ sĩ cũng di chuyển sang một vị trí khác để thay người canh gác, cô định lợi dụng việc này để thoát khỏi đây.
Tôn Giai Ân kiên nhẫn đợi đến sáng mai khi vệ sĩ thay ca canh gác, cô nấp đằng sau cánh cửa đợi người hầu đưa đồ ăn sáng bước vào liền dùng quả địa cầu trên bàn đánh mạnh vào gáy cô ta…
“Xin lỗi nhé…!”
Tôn Giai Ân nhanh chóng mở khóa phòng liền vội vàng chạy ra ngoài, nhưng cô chạy chưa được bao lâu đã bị một đám vệ sĩ chặn lại…
“Cô không biết điều y hệt người chồng kia của cô vậy…!”
Ân Kiếm đang trong trạng thái tức giận liền cho người đến dạy dỗ Tôn Giai Ân một trận, sau đó nhốt cô vào căn nhà hoang phía sau biệt thự với đầy rẫy vết thương trên người.
Đột nhiên ông ta nghĩ ra gì đó khá hay ho liền sai người chụp ảnh lại gửi vào điện thoại của Hà Uy Kiệt…
Việc Hà Uy Kiệt phát điên lên khiến Ân Kiếm cảm thấy lửa giận được giảm bớt, kể cả việc hắn liên tục điều tra khiến ông ta không thể vận chuyển được hàng, tổn thất hàng triệu đô cũng nên được tính toán trong lần này rồi…
Ân Kiếm theo thuộc hạ xuống nhà kho nơi giam giữ Tôn Giai Ân, ông ta để ý cô đã tỉnh liền hạ lệnh cho một người đàn ông tiến lại…
“Đừng…đừng lại đây…cút đi cho tôi…”
Người đàn ông lạ mặt nhanh chóng đè Tôn Giai Ân xuống cái nệm cũ nát, sau đó Ân Kiếm chỉ nghe thấy tiếng khóc thét thất thanh của người phụ nữ ở bên trong…
Ân Kiếm là người có thù tất báo, huống chi Hà Uy Kiệt lại coi thường ông ta như vậy, càng phải để hắn nếm thử chút cảm giác đau đớn đến tê liệt mới được.
Ông ta thực sự rất mong chờ đến khi Hà Uy Kiệt nhìn thấy người phụ nữ của hắn mang ánh mắt thất thần, thân thể đầy dấu hôn cùng mùi hương của nam nhân khác…càng nghĩ càng cảm thấy rất đáng để chờ đợi….