Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôn Giai Ân cười ngượng, cô vừa nhớ ra người sống ở gần khu vực siêu thị chính là mấy người bạn tốt của bà mình, nhất cử nhất động của cô đều được các bà báo lại với bà nội. Huống chi việc đi siêu thị mua đồ ăn lại là một việc vô cùng lớn, ai lại để chồng mình đi siêu thị một mình bao giờ...
"À...thật ra...mấy người bạn của bà sống gần khu siêu thị, lỡ may gặp mặt...còn có mấy câu để nói...!"
Hà Uy Kiệt không từ chối được nên đành gật đầu, hắn đợi Tôn Giai Ân thay một bộ đồ khác ra liền cùng hắn đi bộ đến siêu thị. Lúc đầu cả hai đều đi tách ra một khoảng như người dưng, cho đến khi gặp một bà cô quen thuộc liền sáp vào nhau như một đôi vợ chồng thực sự...
"Ô kìa...hai đứa đi mua đồ ăn cùng nhau đấy à, càng nhìn càng đẹp đôi rồi đấy...!"
Tôn Giai Ân khoác tay Hà Uy Kiệt liền mỉm cười ngọt ngào, cô ngước mặt lên nhìn biểu cảm của hắn liền cảm thấy sát khí của tên này đang tỏa ra khiến không khí trở nên căng thẳng tột độ...
"Chồng à... giới thiệu với anh đây là bạn của bà nội em, ngày xưa hay cùng bà chơi mạt chược nhưng theo con trai đến đây sinh sống, hi vọng anh có thể vui vẻ trò chuyện cùng bà...!"
Hà Uy Kiệt muốn nói "không", nhưng hắn nhìn Tôn Giai Ân cũng đang khẩn thiết nhìn hắn nên cũng đáp lại một câu cho phải phép...
"Chào bà...hôm khác chúng cháu sẽ sang thăm bà, còn hôm nay chúng cháu có việc nên xin phép đi trước ạ...!"
Bà cô cũng không hỏi gì thêm, chỉ biết mỉm cười rồi đi về nhà, khiến Tôn Giai Ân thở phào nhẹ nhõm, cô lại kéo kéo tay Hà Uy Kiệt...
"Em nói này...lần sau anh đừng có nhìn bà như vậy, thực sự rất bất lịch sự đấy, như kiểu anh đang nhìn tội phạm vậy...!"
Hà Uy Kiệt không nói gì, hắn từng này tuổi rồi tại sao lại phải nghe lời dặn dò của một con nhóc mới có tí tuổi đầu cơ chứ, tốt nhất là cứ ậm ừ không nói gì có khi còn hay hơn...
"Anh cao thế...mỗi lần nói chuyện với anh làm em mỏi cổ lắm đấy, tốt nhất là không nói nữa...mạnh ai người nấy sống...!"
Tôn Giai Ân buông tay Hà Uy Kiệt ra, cô tiến đến lấy cái xe đẩy hàng để đi đến gian hàng bánh kẹo mua thật nhiều đồ cô thích, dù sao không phải trả tiền nhà nữa nên cô có thể dùng tiền đó để mua khẩu phần ăn vặt hằng ngày của mình. Còn Hà Uy Kiệt thì luôn ưu tiên những loại thực phẩm giàu chất dinh dưỡng, bổ sung nhiều vitamin nhất cho cơ thể. Đến lúc tính tiền thì Tôn Giai Ân mới phát hiện ra bản thân không đem theo ví...
"Anh...anh à...anh thanh toán giúp em nhé, khi nào về nhà em sẽ trả tiền lại cho..."
Hà Uy Kiệt nhìn đống đồ ăn vô vổ kia, hắn không nói gì chỉ âm thầm đánh mắt kêu nhân viên chỉ thanh toán phần đồ ăn mình đã mua, còn phần của Tôn Giai Ân bị để lại hết, thậm chí đến một gói bánh nhỏ xíu cũng tàn nhẫn bị ném ra ngoài...
"Tên keo kiệt, tôi mượn chứ có lấy luôn của anh đâu, người gì đâu kì cục...!"
Hà Uy Kiệt nhìn xuống người vừa đi vừa lầm bầm chửi mắng, hắn nhướng mày khinh khỉnh nhìn cô...
"Lộ ra bộ mặt thật rồi à, sao không ngoan ngoãn như lúc nãy đi..."
Tôn Giai Ân lần này cáu giận thật, cô nghiêm túc chỉ tay về phía hắn lớn giọng mắng...
"Này tên kia, tôi chỉ là sợ anh bẻ cổ tôi nên mới phải nhẹ nhàng với anh thôi đấy, nội cái việc tôi phải lấy anh đã là thiệt thòi cho tôi rồi...đành này tôi chỉ mượn chút tiền mua bánh...anh cũng không cho mượn, không biết tôi xui thế nào mới va phải tên khốn keo kiệt như anh...!"
Hà Uy Kiệt vẫn giữ thái độ dửng dưng khiến Tôn Giai Ân phát điên lên nhưng không làm gì được, cô thầm nghĩ người xứng đáng bị bắt vào tù chính là tên này mới đúng...
"Giận à...?"
"Không...chỉ có trẻ con mới giận...tôi đây không thèm chấp anh...!"
Tôn Giai Ân vừa về đến nhà nằm sấp trên ghế sofa, cô vội vàng nhắn tin cho đứa bạn kể xấu về người chồng hờ của mình, vậy mà bạn cô lại bảo do cô không biết chạy trốn nên mới phải kết hôn với hắn. Ai nói cô không chạy chứ, chạy rồi nhưng vẫn bị lôi về, đưa đến cục dân chính đấy thôi. Tuy nói là kết hôn nhưng rõ ràng chưa có trao nhẫn, chưa có đám cưới, vậy cũng không tính đúng không nhỉ...?
"Em nên ăn cái này, đừng ăn mấy thứ linh tinh ở ngoài đường, chẳng may bị bệnh thì cũng đừng chết ở nhà tôi...!"
Hà Uy Kiệt đặt đĩa nui xào bò trứng nóng hổi vừa làm xong lên bàn để dỗ dành Tôn Giai Ân, hắn nghĩ dù sao bản thân cũng ba mươi mấy tuổi đầu rồi, không nên chấp nhặt để trẻ con giận dỗi, mà thay vào đó nên từ từ dùng cách dạy bảo mới phải...
"Nhìn ngon thật đấy, lúc nãy tôi nói nhảm rồi, anh đại nhân đại lượng đừng để trong lòng nhé...!"
Hà Uy Kiệt cũng mang một đĩa nui xào khác ra để trên bàn, tiện thể khui một lon bia ra để uống chung, như vậy có thể kích thích vị giác ăn ngon miệng hơn...
"Em học năm mấy rồi...?"
"Năm hai rồi, tôi sắp đi thực tập...!"
Hà Uy Kiệt gật đầu, nếu người mai mối không nói cô hai mươi tuổi, thì e rằng hắn có cảm giác bản thân thân đang lừa dối một đứa trẻ chưa vị thành niên thì đúng hơn một cô sinh viên năm hai. Dù sao nhìn cô vẫn còn rất "nhỏ"...
"Học đại học chắc cần nhiều tiền lắm đúng không...? Hết bao nhiêu thì em nói tôi, kể cả chi phí sinh hoạt hằng ngày của em, tôi sẽ lo cho em tất..."