Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi tất cả mọi người yên vị tại văn phòng được sắp xếp, trên gương mặt của mỗi người đều hiện lên nét khó xử riêng, đặc biệt là Tô Quân và Tôn Giai Ân, hai người vô tội không hiểu tại sao bản thân lại bị cuốn vào loại chuyện vớ vẩn như thế này.
Trong khi ba người kia cảm thấy bực bội trong người thì có lẽ Hà Uy Kiệt là người vui mừng nhất. Nhờ kế hoạch thất bại của Lương Linh mà hắn đã có thể xử lý ba chuyện khó khăn cùng một lúc. Đầu tiên là chuyện tiếp xúc ở khoảng cách gần với Tôn Giai Ân, thứ hai là tách được Tôn Giai Ân ra khỏi cái tên Tô Quân kia và cuối cùng là có cớ để huỷ hôn với Lương Linh…
Hà Uy Kiệt lên tiếng trước nhằm phá vỡ bầu không khí trầm mặc của cả căn phòng…
“Chuyện đã đến nước này, tôi nghĩ phương án giải quyết tốt nhất là Lương tiểu thư nên giả vờ công khai người yêu của cô là Tô Quân đến một thời gian nhất định, sau đó thì đường ai nấy đi. Đồng thời cô cũng nên tuyên bố huỷ bỏ hôn nhân chính trị này với tôi, việc này sẽ tốt cho tất cả mọi người đang ở đây…”
Lương Linh dù muốn hay không thì cô cũng không thể phủ nhận được đây là cách tốt nhất cho chính bản thân mình. Mặc dù sau sự việc lần này chắc chắn cô sẽ bị khiển trách một cách thậm tệ, nhưng ít ra là danh tiếng của cô cũng không bị huỷ hoại đến mức mất hết tất cả…
“Sau khi huỷ hôn với tôi, anh sẽ đến với cô nàng này à? Ban đầu anh yêu cô ta như vậy, sao lại huỷ hôn thế?”
Hà Uy Kiệt đen mặt nhìn Lương Linh, hắn không nghĩ người phụ nữ này lại cố tình điều tra hắn, thậm chí đến chuyện của hắn và Tôn Giai Ân mà cô ta cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Tốt nhất không nên dây dưa với cô ta để thêm rắc rối…
“Chuyện của tôi, không cần cô phải quan tâm…”
Tôn Giai Ân nhìn về phía Tô Quân, cô ra hiệu cho cậu và cô cùng rời đi trước, dù sao chuyện này hơi người bọn họ là nạn nhân bất đắc dĩ, mặc kệ hai người kia tự bày trò rồi tự giải quyết…
Tô Quân cũng hiểu ý, cậu nhanh chóng đứng dậy muốn rời đi với Tôn Giai Ân, nhưng đột nhiên lại bị Lương Linh dùng sức kéo lại, ánh mắt của cô ta hiện lên vẻ khó chịu…
“Cậu đi với cô ta làm gì? Bây giờ cậu là người của tôi!”
Lương Linh nhìn bộ mặt ngây ngô của Tô Quân, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác khó chịu, cô ta liền kéo cậu ra bên ngoài nói chuyện riêng…
“Khi nãy cậu cũng nghe Hà Uy Kiệt nói gì rồi đó, bây giờ chúng ta sẽ đóng giả làm người yêu của nhau cho đến khi mọi chuyện lắng xuống…”
Tô Quân vẫn bày ra vẻ mặt dửng dưng, dường như tất cả những chuyện đã xảy ra hoàn toàn không liên quan đến cậu, thứ cậu quan tâm duy nhất chỉ là cảm nhận của Tôn Giai Ân mà thôi…
“Việc này do cô gây ra thì cô tự đi mà giải quyết, đừng kéo tôi vào…”
Lương Linh biết ngay nếu nói chuyện bình thường thì Tô Quân không bao giờ đồng ý, cô ta bắt buộc phải dùng biện pháp mạnh để ép cậu phải nghe lời…
“Cậu nghe cho rõ đây, người mà cậu vừa ngủ cùng không phải nữ sinh bình thường, dù chuyện này do tôi gây ra trước đi chăng nữa thì cậu cũng khó tránh khỏi liên quan. Bây giờ cách tốt nhất để giải quyết vấn đề là nghe theo những gì tôi nói, chứ không phải làm ngơ…”
Tô Quân thở dài, cậu không nghĩ đến một ngày phiền phức lớn như thế này lại kéo đến gặp cậu. Theo lời của Lương Linh nói thì có lẽ bây giờ cách tốt nhất là cậu nên làm theo lời cô ta để tránh rắc rối về sau…
“Được, nhưng chuyện yêu đương giả tạo này tốt nhất chỉ nên kéo dài trong vòng hai tháng, cô có hai tháng để giải quyết rắc rối mà cô gây ra…”
Tô Quân trở lại văn phòng để tìm Tôn Giai Ân thì nghe thấy tiếng cãi nhau rất lớn bên trong. Đa số là tiếng của Tôn Giai Ân đang nói lên tất cả bức xúc của mình.
Tô Quân và Lương Linh rời đi chưa được bao lâu thì Tôn Giai Ân đã quay mặt sang nhìn về phía của Hà Uy Kiệt, cô dùng ánh mắt dửng dưng nhìn về phía hắn, giọng nói bình tĩnh cất lên…
“Chuyện này…anh biết rõ từ đầu rồi đúng không?”
Hà Uy Kiệt cũng không hề giấu giếm mà gật đầu, hắn biết tất cả ngay từ đầu nhưng hắn lại không hề ngăn cản, ngược lại còn thêm một số chất xúc tác để mọi chuyện diễn ra theo đùn ý của hắn…
“Tôi biết, đây là cách tốt nhất tôi có thể làm để công khai theo đuổi em một lần nữa…”
Tôn Giai Ân cười khẩy, cô không ngờ Hà Uy Kiệt lại có chấp niệm sâu sắc như vậy…
“Anh nằm mơ đi, chuyện của hai chúng ta đã không thể quay lại như ban đầu được nữa rồi, anh nên nhớ, anh là người kết thúc mối quan hệ này trước!”
Hà Uy Kiệt biết hắn là người có lỗi, hắn cũng sống trong cái cảm giác tội lỗi này suốt một năm trời, bây giờ hắn muốn bù đắp lại tất cả những mất mát cho Tôn Giai Ân…
“Tôi chỉ muốn hỏi một câu, em không còn yêu tôi nữa đúng không?”
Tôn Giai Ân có chút sững người, cô có chút sững người chưa biết nên trả lời như thế nào thì Tô Quân đã quay trở lại, cậu không nói lời nào liền kéo cô rời đi trước…
Hà Uy Kiệt cười thầm trong lòng, khi nãy hắn nhận được sự do dự của Tôn Giai Ân, nghĩa là dù ít dù nhiều thì cô vẫn có tình cảm với hắn…