Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Toàn thể mọi người đều im lặng. Anh nói thế là sao? Không cần người vô dụng? Phải biết tự bảo vệ mình? Vậy chẳng phải là...
- "Đúng vậy! Ngay tại đây ngay lúc này, các cô cậu làm thế nào tôi không cần biết chỉ cần các người hạ được hay đơn giản hơn là quật ngã một người thuộc đội đặc chủng của tôi thì coi như qua."
Anh như hiểu ý lên giọng lạnh lùng cắt đứt hết tất cả suy nghĩ của mọi người.
Đùa gì vậy? Bọn họ là sinh viên khảo cổ suốt ngày ngồi ngắm bình hoa chai lọ, chân tay yếu như sên thì làm sao hạ được lũ quân nhân cao to đã được huấn luyện kia chứ?
- " Đội K22 tập trung"
Anh dõng dạc ra lệnh.
Ngay lập tức những đội viên mặc quân phục xếp thành 1 hàng ngang, phong thái uy nghiêm, sẵn sàng thẳng tay đánh người.
Tất cả học viên hoảng sợ chạy tán loạn, nếu bị tóm được thì sẽ bị đánh chết mất. Họ không muốn chết sớm a!!
Nhưng với lũ người yếu đuối như họ thì chạy chưa được mấy bước đã bị đuổi kịp và đương nhiên họ bị đánh ngất ngay lập tức.
Anh nhìn thấy thế thì mày liễu hơi nhíu lại, đáy mắt còn có chút thương hại xen lẫn khinh thường. Lũ người này thật vô dụng chỉ biết la hét và bỏ chạy thôi sao? Nếu có một người không biết tự vệ nhưng vẫn đứng lại chống trả thì anh sẽ nhân từ cho một cơ hội gia nhập rồi từ từ huấn luyện lại sau. Thật đáng tiếc!! Lũ vô dụng này nên chết bớt đi cho đỡ chật đất.
Một chàng trai đeo kính cận đứng cùng anh từ đầu đến giờ bỗng cười to
- "Ha ha ha!! Xem ra chúng ta có thể kết thúc buổi tuyển chọn từ đây rồi!
- "Cậu nói vậy là sao Hàn Thẩm? "
Hàn thẩm nghi hoặc nhìn anh.Tên này hôm nay lạ nhỉ? Cái vẻ khinh miệt kia là sao? Bình thường tên này không thường xuyên quan tâm mấy cuộc tuyển chọn này cho lắm. Hôm nay là dịp hiếm có lại bày ra cái vẻ này. Thật không thể hiểu nổi.
- "Tử Đằng à cậu hãy nhìn kia kìa, chẳng phải nên kết thúc rồi sao? "
Anh nheo nheo mắt nhìn theo hướng tay Hàn Thẩm.
Cô đứng đó xinh đẹp mà cao ngạo, chân đạp trên ngực một đội viên, đôi môi khẽ nhếch lên.
Anh cũng hơi nhướng mày ngạc nhiên. Cô gái này thế nhưng lại có thể hạ gục thành viên của đội anh. Khá lắm! Nhưng mà cô nhìn dịu dàng, thục nữ như vậy, làm thế nào mà cô ta có thể đánh bại cậu nhóc đội viên kia được? Tò mò ghê nha!
10 phút trước
Cô cũng khá ngạc nhiên về câu nói của anh. Ý anh là cần một người có thể sử dụng được võ thuật à? Tiêu chuẩn cũng cao đấy. Cơ mà cũng phải thôi. Để trở thành thành của đội đặc chủng đâu phải cứ muốn là được. Chỉ cần một người không tinh thông võ nghệ thôi cũng có thể đẩy cả đội vào tình thế nguy hiểm. Cho nên không cần biết nhiệm vụ, thứ bậc của người đó là gì, nếu đã là thành viên của đội thì buộc phải tự học cách bảo vệ bản thân.
Nhưng cô là ai kia chứ. Nếu liên quan đến chuyện đánh đấm thì BÀ ĐÂY CHẤP!!!
Ngay lập tức một đội viên đi đến, cậu ta thấy cô là con gái xinh đẹp lại có vẻ yếu ớt thế kia nên hơi xem thường một chút, cậu còn định sẽ thương hoa tiếc ngọc một chút.
Cậu đưa tay lên định đánh vào gáy cô nhưng cánh tay chưa kịp vòng ra sau đầu thì đã bị một bàn tay trắng nõn bắt lại. Cậu đội viên kia chưa kịp hoàn hồn thì đã bị một cú đá ngay bụng đau điếng,cậu ta đau đớn ôm bụng khụy xuống.
Cô nhóc này mạnh quá! Không ngờ một con mèo con lại có thể hóa thành sư tử. Cô trông thì yếu đuối thế kia lại có thể ra tay không chút lưu tình. Có phải cậu quá ngây thơ khi tin vào vẻ bề ngoài của cô không?
Không thể được! Cậu không bại dưới tay một đứa con gái liễu yếu đào tơ như thế này được! Cậu không cam tâm a!
Cậu ôm bụng gượm dậy, tay thủ thế chuẩn bị tiếp chiêu của cô. Cơ mà cả hai đưa mắt nhìn nhau cả buổi, không ai chịu ra đòn trước, cậu thở dài đành phải động thủ. Đòn đánh mở đầu kia là một cú đấm ngay bụng cô.
Cô nhóc à! Cô thua rồi! Không phải cứ muốn là đỡ được đòn này của tôi đâu.
Cơ mà đời đâu như là mơ!!!!
Cô túm lấy tay cậu bẻ ngoặc ra sau, lực mạnh đến nỗi nghe được tiếng xương vỡ vụn của cậu. Cô không chần chừ một giây phút nào nữa nhanh chóng một đòn ngay gáy cậu, thành công đánh gục chàng đội viên xui xẻo. Mà cậu chàng này quả thật quá xui, xui vì gặp đối thủ là cô.
- "Ây nhô~~cậu yếu quá vậy! Tôi đánh còn chưa đã tay mà đã gục rồi. Nè mau đứng dậy đánh tiếp nào. "
Cô đạp lên lưng cậu lay lay.
Bà bà à! Bà tha cho con đi con bị bà cho một đá thốn tận rốn rồi lại bị bà bẻ gãy tay nữa, bà hại con chưa đủ khổ à!! Ai đó mau cứu mạng!!!
- "Này mau mau dừng tay đi, muốn giết chết cậu ta à?"
Một nhân viên y tế nhanh chóng đến cứu anh chàng xấu số. Hú hồn thật, bọn họ khi nãy còn đang ngồi trong bóng mát xem lũ sinh viên bị đập thảm thì thấy cô vờn cậu đội viên kia như mèo vờn chuột. Lại thấy cô thẳng tay thẳng chân hạ gục cậu thì trên trán liền lấm tấm mấy tầng mồ hôi lạnh.
Má ơi! Có cần ra tay mạnh thế không? Nếu người bị ăn hành là họ thì chắc không chịu được một đòn kia của cô đâu.
Anh cùng Hàn Thẩm bước đến, cậu đội viên đã được đưa đi uốn lại xương tay trước con mắt tiếc nuối của cô. Hàn Thẩm nhìn đôi tay gãy của cậu đội viên kia đang buông thõng trên cán y tế, đáy mắt lóe sáng. Xương của thành viên đội đặc chủng cực kỳ chắc khỏe, không phải cứ muốn là bẻ được.Con nhóc này lợi hại thật! Có thể bẻ gãy tay cậu ta thì sức khỏe cũng không phải dạng vừa à.
Hàn Thẩm nhìn anh, tay đẩy đẩy gọng kính.
- "Cô gái này ra tay rất linh hoạt, thân thủ tốt lại khỏe như vậy nếu không vào đội ta thì thật đáng tiếc."
- "Cậu nói đúng"
Anh bước đến phía cô, lạnh lùng mở miệng
- " Cô trúng tuyển. Ngày mốt chờ tôi ở công viên trung tâm, nhớ chuẩn bị hành lý sẵn sàng. Nhiệm vụ chính thức bắt đầu."