Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- “Anh còn dám xằng bậy, tôi sẽ không khách khí nữa đâu!”
Vẻ thờ ơ trong mắt cô từ khi nào đã biến mất, thay vào đó sự lạnh lẽo cùng sát ý nồng đậm đến đáng sợ.Không khí xung quanh hai người bỗng trở nên u ám đến rợn người.
Ngô Tử Đằng sau khi nhìn thấy sự thay đổi của cô thì chợt sững người. Ánh mắt kia thật quá đổi quen thuộc, đã gần 10 năm rồi kể từ lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ lạnh lẽo tràn ngập sát ý này, dáng vẻ của cô lúc này làm anh không ngừng nhớ về khi trước.
Diệp Song Song nhận thấy nam nhân trước mặt mặc dù đang bị dao kề cổ cũng không mải mai quan tâm, ngược lại hắn ta còn đang thẫn thờ suy nghĩ mông lung đâu đâu.
Anh ta không nể mặt thì cũng phải nể mũi chứ! Đây không phải là đang xem thường năng lực của cô sao? Tên này nghĩ là cô không dám động thủ à? Này là quá khinh người rổi! Tức chết đi được mà!
"Reng Reng"
Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên phá tan dòng suy nghĩ của cả hai.
Diệp Song Song cũng không muốn đôi co với anh vì một nụ hôn nữa. Cô thu lại con dao trên cổ anh, lùi lại nghe điện thoại.
Cô nhìn thấy cái tên đang hiện trên điện thoại, mày liễu của cô khẽ giãn ra, sự lạnh lẽo khi nảy của cô cũng được thu liễm lại như chưa từng có. Khuôn mặt cô lúc này tràn ngập ôn nhu như nắng đầu xuân. Diệp Song Song không chần chừ thêm, cô nhanh chóng ấn nút trả lời
- "Mẹ ạ! Sao giờ này mẹ chưa ngủ mà còn gọi cho con thế"
Mẹ cô Tần Thi Lan sau khi nghe giọng con gái bảo bối thì tâm trạng lo lắng của bà cũng vơi đi không ít.
- "Tiểu Song à xin lỗi vì đã gọi con trễ như vậy nhưng con trở về nhà chính được không? Chuyện là ông bà con vừa gọi cho chúng ta nói muốn họp gia đình gấp. Chúng ta cũng không biết là về chuyện gì nhưng trước vẫn đến đó rồi hẵng tính."
Cô nghe Tần Thi Lan nói vậy thì lại một lần nữa nhíu mày khó chịu nhưng rồi cũng đồng ý đến nhà chính.
- " Vâng ạ. Cha mẹ cứ về nhà chính trước đi. Con có chút chuyện cần làm gấp nên sẽ đến hơi trễ một chút. Thế nha mẹ."
Cô kết thúc cuộc gọi liền đi vào phòng thay quần áo khác. Dù gì thì cô cũng không thể đến nhà chính với bộ dạng này được, khắp người cô bây giờ toàn bụi bặm cùng mồ hôi. Nhưng vừa bước được một bước thì mới ý thức được người đàn ông mặt lạnh kia vẫn chưa rời khỏi nhà mình.
- " Này anh không định về nhà à? Sao còn đứng ì ở đó nữa? Không lẽ anh muốn đóng đô tại nhà tôi luôn sao?"
Ngô Tử Đằng nảy giờ đang chìm trong hồi ức nên khi nghe cô nói vậy mới nhớ ra việc mình vẫn chưa rời khỏi nhà cô.
- " Cuối tuần sau tôi sẽ đến đón cô đi thực hiện nhiệm vụ. Hãy chuẩn bị dần đi."
Anh nói rồi lặng lẽ rời đi như không.
Thấy anh đã rời đi, Diệp Song Song cũng nhanh chóng đi thay quần áo chuẩn bị đi đến nhà chính. Trong đầu lại không ngừng suy nghĩ mục đích của cuộc họp gia đình khẩn cấp lần này.
Cô hiểu rõ ông bà cô là người có quy củ, lại cực kì coi trọng thời gian, đặc biệt là giờ ngủ nghỉ của mọi người, vậy thì cớ sao phải yêu cầu mở cuộc họp lúc nửa đêm như thế này. Chắc chắn việc này vô cùng quan trọng.
Diệp Song Song cô luôn dõi theo tình hình của gia tộc để giúp đỡ cha mình. Nếu theo như những dữ liệu mà cô điều tra được thì có lẽ mục đích lần này là...
Cô vội vã gọi điện cho một người
- " Tiểu Tuyết mau gửi những tài liệu mình nhờ cậu điều tra vào laptop mình nhá. Nhớ lấy cái bản chi tiết nhất đấy."
Sau khi chuẩn bị xong, cô mang laptop sau lưng, lấy con moto yêu dấu trong gara ra phóng đến nhà chính Diệp gia.