Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đinh Liên mang rất nhiều đồ ăn sáng, một phần canh táo đỏ, một phần cháo rau, một phần bánh canh trứng gà, một phần cà chua khoai tây thịt bò viên, một phần cơm rang trứng thịt, một phần rau xanh xào.
Khương Diệp vỗ vỗ bên xuống bên cạnh, bảo Bùi Chinh ngồi lên trên, hai người cùng nhau ăn sáng.
Đũa chỉ có một đôi, Khương Diệp dùng thìa, đưa đôi đũa cho Bùi Chinh, lúc cô ăn canh, Bùi Chinh kẹp một viên thịt bò bón cho cô, lúc anh cúi đầu ăn canh rau, cô múc một thìa bánh canh đưa vào miệng anh. Đây là một bữa ăn vui vẻ nhất từ khi cô nằm viện.
Có lẽ là vì có người cùng ăn bữa sáng với cô, cũng có thể vì người này là Bùi Chinh.
Tóm lại, tâm tình đã tốt hơn rất nhiều.
Bùi Chinh thu dọn bàn ăn sạch sẽ, chờ sau khi bác sĩ kiểm tra phòng xong, lúc này mới đi cùng Khương Diệp xuống dưới tầng đi dạo, trước khi xuống tầng, cô đã nhắn tin cho Đinh Liên đừng mang thêm bữa sáng nữa, bọn họ đã ăn rồi. Đinh Liên lại nói lúc nữa sẽ mang cơm trưa đến.
Khương Diệp trả lời: 【 Trưa anh ấy sẽ nấu cơm cho con. 】
Đinh Liên: 【? 】
Đinh Liên nhịn không được nhắn tin bằng giọng nói đến: 【 Người đàn ông này nhìn cứng cỏi như vậy, sao có thể nấu ăn được? Này, có nên cược một lần không?* 】
*Đoạn này không hiểu lắm, khả năng cược xem có ngon hay không.
Khương Diệp: 【……】
Có đôi lúc cô thật sự không theo kịp mạch não của Đinh Liên.
Hai người đi dạo trong vườn hoa một vòng, lúc chuẩn bị đi lên trùng hợp gặp một người đàn ông chào Bùi Chinh: “Chào cậu, Bùi Chinh, đúng là cậu rồi.”
Bùi Chinh quay lại nhìn thấy người bạn học cũ khi học đại học của mình, hai người tuy không phải cùng lớp, nhưng đã từng chơi bóng rổ cùng nhau, còn ăn cơm vài lần, quan hệ cũng không tệ lắm, sau khi tốt nghiệp đã lâu không gặp lại, nghe nói anh ta đi nơi khác phát triển, không nghĩ đến đã trở về rồi.
Đối phương chú ý đến Khương Diệp bên cạnh, cười cười về phía cô:
“Đây là em dâu à, chào em dâu.”
“Chào anh.” Khương Diệp mỉm cười.
Bùi Chinh thấy cô không phản bác, khóe môi cong lên, ôm lấy bả vai cô giới thiệu: “Đây là bạn cùng trường với anh, tên là Phương Đề Tuyền.”
Phương Đề Tuyền hỏi Khương Diệp trên đầu sao lại bị thương, cô nói bị tai nạn xe hơi, đối phương gật gật đầu, lại nói về việc của mình, đến đây tìm người giúp đỡ, người anh ta nhờ vả đang nằm viện, đến đây bận trước bận sau hầu hạ, bận bịu nửa tháng, người cần nhờ vẫn chưa có tin tức.
“Không phải cậu ở nơi khác à? Sao lại về rồi?” Bùi Chinh hỏi.
“Aiz, chi nhiều tiền kinh doanh cùng người khác, cuối cùng lại thua lỗ.”
Một lời Phương Đề Tuyền khó nói hết, anh ta đưa mắt nhìn đồng hồ, nói lát nữa còn bận việc, chào hỏi xong liền chạy ra khỏi bệnh viện.
Khương Diệp chỉ cho rằng đây là một bước đệm nhỏ, không nghĩ đến lúc Bùi Chinh về nhà nấu cơm, cô nhàm chán xuống tầng dưới đi một vòng, lại gặp phải bạn cùng trường của Bùi Chinh.
Anh ta mệt mỏi dựa vào ghế đá, nhìn thấy Khương Diệp vẫn cố gắng mỉm cười chào hỏi:
“Chào.”
Khương Diệp gật đầu về phía anh ta.
Đối phương nhìn chằm chằm vết thương trên đầu cô, nhịn không được hỏi: “Em thật sự bị thương vì tai nạn xe….hay vì vấn đề khác nên bị thương?”
Khương Diệp dừng chân, nhìn anh ta hỏi: “Còn vì vấn đề gì khác?”
Phương Đề Tuyền cũng không phải là người hay nói nhảm, thấy phản ứng này của cô, đoán cô không biết sự việc lúc trước của Bùi Chinh, cũng không nói thẳng ra:
“Không có việc gì, tôi thuận miệng hỏi một chút.”
“Thật ra không phải tai nạn xe.” Khương Diệp nhướng mày: “Là bị đánh.”
“Hả? Thật sao?” Phương Đề Tuyền lộ ra dáng vẻ ngạc nhiên:
“Là…… Là Bùi Chinh đánh?”
Khương Diệp nheo mắt lại: “Vì sao anh lại cảm thấy là anh ấy đánh?”
Phương Đề Tuyền ngay lập tức bị câu hỏi này chặn họng, anh vội cầm lấy hộp quà trên mặt đất, đứng lên định đi ra ngoài:
“À, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Khương Diệp nhíu nhíu mày, lúc cô đi vào thang máy, Phương Đề Tuyền lại đuổi theo: “Thật ra, tôi không có ý gì khác, không phải thì thôi, cũng không phải…..à, em đừng hỏi Bùi Chinh nhé, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, không liên quan gì đến cậu ấy đâu.”
“Hình như anh có hiểu lầm gì đó với anh ấy.” Khương Diệp đi vào thang máy.
Nhìn thấy cửa thang máy sắp khép lại, Phương Đề Tuyền bất đắc dĩ cũng đi vào theo:
“Không phải tôi, là…… mọi người, hình như cũng hiểu lầm Bùi Chinh, có khi cũng không phải hiểu lầm, chủ yếu cậu ấy không giải thích, chúng tôi có người tin, có người không tin, cũng đi hỏi mà cậu ấy không nói, làm mọi người rất khó phán đoán.”
“Anh ấy từng đánh con gái?” Khương Diệp hỏi.
Phương Đề Tuyền không trả lời cô, chỉ hỏi lại: “Rốt cuộc vết thương trên đầu em là do ai đánh?”
Khương Diệp vuốt ve băng gạc trên đầu: “Vết thương này đúng là do tai nạn xe, những lời vừa nãy cố ý lừa anh.”
Phương Đề Tuyền: “……”
Cửa thang máy vừa mở ra, Khương Diệp vừa đi ra ngoài, vừa lấy di động ra gọi điện thoại cho Bùi Chinh, lúc vừa thông máy, cô đi thẳng vào vấn đề hỏi:
“Trước kia anh đánh phụ nữ?”
Phương Đề Tuyền chạy nhanh theo phía sau Khương Diệp, đang rất lo lắng hai người họ cãi nhau, còn định cướp lấy di động giải thích một chút, mình không phải cố ý lỡ miệng nói ra.
Bùi Chinh vừa nấu cơm xong lái xe ra, nghe cô hỏi vậy, có lẽ đã đoán ra Phương Đề Tuyền nói gì đó trước mặt cô, anh nắm tay lái xoay một vòng mới nói: “Không phải.”
“Vậy sao anh không giải thích?” Khương Diệp hỏi:
“Hình như các bạn học của anh đều hiểu lầm.”
“Loại việc như vậy…rất khó giải thích.”
Khoảng thời gian học đại học Bùi Chinh có quen với một người bạn gái, lúc ấy yêu đương cuồng nhiệt nóng bỏng, anh ở trên giường không đúng mực, làm bạn gái bị thương, dưới thân có vết rách chảy máu, Bùi Chinh lập tức đem người đến bệnh viện, còn cho cô ấy nằm viện.
Vì bạn học có người gặp hai người họ ở đó, lời đồn đại bay đầy trời, nói rằng Bùi Chinh làm bạn gái to bụng đến đó phá thai, còn nói, Bùi Chinh đánh bạn gái nằm viện. Đến nỗi sau đó vì sao nhiều người tin vào chuyện này, vì bạn gái Bùi Chinh chỉ giải thích rằng mình không mang thai, mà không bác bỏ tin đồn kia.
Đầu tiên là vì chỗ bị thương là chỗ nhạy cảm, sau đó vì cảm thấy quá thẹn và mất mặt, nên không biết phải giải thích như thế nào, vì vậy sau một học kỳ ở trường, vội vã thôi học đi du học ở nước ngoài.
Sau đó, tin đồn càng truyền càng thật, cả trường đều biết Bùi Chinh là một kẻ cuồng bạo lực, có thể đánh đập phụ nữ.
Phương Đề Tuyền ở bên cạnh nghe xong toàn bộ cuộc gọi, đều phải trợn mắt há hốc mồm, thẳng cho đến khi Khương Diệp cúp điện thoại mới nói:
“Bùi Chinh thật đúng là đàn ông, đoạn thời gian đó bị nhiều người tẩy chay, bạn học cũng không nói chuyện, mấu chốt là cậu ấy không giải thích chuyện gì, ai dà, nếu mình không có gì như vậy, tại sao không đi giải thích chứ.”
“Không có gì?” Khương Diệp lạnh lùng liếc anh ta một cái:
“Nếu hạ thể của anh bị thương, còn bị bạn gái làm cho bị thương, anh hi vọng mọi người biết sự thật là cái gì?”
Phương Đề Tuyền: “……”
Anh ta nuốt nuốt nước miếng, bỗng nhiên liền hiểu rõ cái gì.
Bùi Chinh mang theo hộp đồ ăn đến, thấy Khương Diệp đứng cách đó không xa chờ anh, chân bước nhanh về phía trước, kéo áo khoác ra ôm người vào trong ngực: “Ở ngoài này lạnh.”
“Anh có đau khổ không?” Khương Diệp ngẩng mặt nhìn anh hỏi.
Bùi Chinh biết cô hỏi chính là đoạn thời gian học đại học kia, nên cũng không nói dối: “Có chút.”
Mọi người đều coi anh như một con chuột chạy qua đường, ai cũng không ngoại lệ, cũng chỉ tay vào anh, làm cho anh trở thành nạn nhận của bạo lực trên mạng đã lâu, vì vậy lời anh nói ngày càng ít đi.
“Sau đó cô ấy có đến gặp anh không?” Cô hỏi.
“Có, trước khi anh kết hôn cô ấy đã gọi điện, nói xin lỗi.”
Bùi Chinh thở dài một hơi:
“Thật ra anh chưa từng trách cô ấy, chỉ cảm thấy…mình chưa bảo vệ tốt cho người ta.”
Khương Diệp dừng chân lại, đưa tay lên vòng ra phía sau lưng ôm chặt eo anh.
“Làm sao vậy?” Một tay anh vẫn đang cầm hộp đồ ăn, một tay khác nắm lấy eo cô.
Khương Diệp dựa vào ngực anh, nhẹ nói: “Đồ ngốc.”
Ngốc đến mức làm người ta đau lòng.