Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vũ đế mềm lòng, chính là cơ hội tốt cho các quốc gia khác lợi dụng. Hơn nữa lại là thời cơ có một không hai.
Hồi Quang Vương và Bắc Quốc nhanh chóng chuẩn bị cho một cuộc phản công lại Thương quốc. Bề ngoài vẫn sóng yên bể lặng, chỉ có bên trong, phong ba chinh chiến đang chuẩn bị nổi lên.
Vào một đêm tối trời, sương mù vây hãm, binh lính hai quốc gia nọ lợi dụng thời cơ vượt biên giới tấn công.
Quân lính Thương quốc quen sống trong thời bình không chuẩn bị chỉ chống cự yếu ớt. Tới gần sáng thì gần như mở cửa thành xin hàng. Liên quân Hồi Quang Bắc Quốc ngay lập tức tiến vào trong.
Chiến thắng là họ vô cùng hả hê. Thành trì này là trọng địa của Thương quốc, một khi chiếm được thì…
Quân lính vào hết trong thành, bỗng dưng từ bốn phía bao nhiêu quân mai phục đổ ra…
Trong y phục dân thường, bọn họ đã lặng yên chờ đợi. Gươm giáo giấu trong tường của những ngôi nhà rơm mới vừa được dựng nên.
Trên mặt thành, một võ tướng uy phong đang đứng. Trong bộ áo giáp màu bạc, chiếc mặt nạ che khuất nửa mặt. Là vị nguyên soái bí ẩn từ lâu trong đoàn quân bách thắng của Vũ đế. Tương truyền một khi đã nhìn thấy hắn, sẽ không có cơ hội nhìn lại ánh mặt trời.
- Ngươi là…
Không cần che giấu nữa. Chiếc mặt nạ được tháo xuống. Gương mặt ngũ quan như tượng tạc, đôi môi mỏng, ánh mắt lạnh lùng.
- Ta là Hàn Viễn…
- Hàn Viễn?
Hồi Quang Vương chấn động. Hàn Viễn không phải đã bị Vũ đế lưu đày ra biên trấn phía nam, nơi mịt mù thăm thẳm, không thấy ánh mặt trời sao?
- Giết…
Hàn Viễn trong thời gian qua đã nghiên cứu cách trộn một loại thuốc pháo có sức công phá rất lớn.Quân lính hai bên Hồi Quang và Bắc quốc bị thương tổn không ít, lại vội vàng thi nhau tháo chạy khỏi thành. Bên ngoài là bãi thuốc nổ được chôn sẵn đang chờ chúng. Giặc chết như rạ…Thoáng chốc, kẻ xâm lược đã trở thành người chiến bại trên chiến trường.
Hàn Viễn như một ánh chớp loang loáng giữa mớ gươm giáo sáng lóa. Đầu Trình đại tướng quân của Bắc quốc lăn lông lốc dưới nền đất lạnh. Áo bào bay phần phật, Hàn Viễn lặng lẽ nhìn xung quanh trận mạc. Đầu rơi máu đổ, tiếng hét la vang động. Hắn và Vũ đế đều không phải là kẻ khát máu. Nhưng không có chém giết, không có chiến loạn, thời đại mới làm sao có thể bắt đầu?
Trước đây Hàn Viễn- Bạch Phượng Khanh và Vũ đế tại kinh thành Thương quốc đã nghĩ ra rất nhiều cách để tiêu diệt Bắc quốc. Không chỉ vậy, chư hầu tưởng như là tùng phục, thực ra cũng có nhiều kẻ âm mưu nổi loạn. Nếu khởi binh tấn công Bắc quốc trước mà không có một cái cớ thích hợp, có thể sẽ là “giậu đổ bìm leo”, các quốc gia lân cận bên cạnh nỗi sợ hãi là bất bình càng lúc càng lớn dần. Họ có thể liên kết với nhau chống lại Thương Quốc. Đây là điều Vũ đế và cả dân chúng Thương Quốc không muốn chút nào.
Bạch Phượng Khanh nhẹ nhàng:
- Bệ hạ…Hiện nay chúng ta nên tạo ra cho họ một cái cớ. Tung tin bệ hạ thân chinh, sau đó kéo dài thời gian, cho Bắc Quốc chuẩn bị binh lực. Chỉ cần triều đình chúng ta xảy ra sự cố, chúng sẽ không bỏ qua đâu.
Vũ đế đã nợ Hàn Viễn bảy năm sống trong bóng tối. Bây giờ lại nợ thêm lần nữa…Hắn âm thầm giả vờ để lộ tin tức, khiến cho Bắc quốc và quân do thám dò ra tung tích Nguyên soái bí ẩn là Hàn Viễn, sau đó bắt giam hắn trong ngục thất, đày ra biên ải. Trong thời gian này Thái Mẫn lại mang thai khiến cái cớ Vũ đế chậm xuất quân được củng cố vững vàng hơn.
Mưu tính của Vũ đế trước sau đều phải cần sự hy sinh của Hàn Viễn. Hắn chấp nhận tất cả. Vì Vũ đế đã nói với hắn rằng:
- Ta hứa…sau cuộc chiến này ta sẽ cho khanh và Lâm Nghi tỷ được sống bên nhau mãi mãi. “Quân vô hí ngôn”, ta nhất định làm được…
Hàn Viễn thúc vào bụng con ngựa chiến hí vang một tràng dài:
- Hồi Quang quốc và Bắc quốc dám tấn công Thương Quốc. Để tránh hậu họa, các anh em, chúng ta cùng tấn công Bắc quốc, cho chúng một bài học…Các anh em…
Những tiếng hô vang đầy khí thế. Đội quân Thương quốc bách chiến bách thắng, bây giờ thêm lý do muốn bảo vệ đất nước, càng mạnh mẽ gấp bội, khí thế như hùm như báo. chỉ chờ san bằng những nơi mà họ đi qua.
- Bẩm nguyên soái….Đội quân do Vạn đại nhân chỉ huy đã vòng sang Mã Lĩnh tấn công vào Bắc quốc. Hiện nay hoàng thượng có lệnh nguyên soái mau đến phối hợp cùng Vạn đại nhân. Hoàng thượng sẽ thống lĩnh đại quân đánh thẳng Hồi Quang quốc.
- Ta biết…Khẩn trương lên.
Bắc quốc không phải là một quốc gia chỉ có quân đội hữu danh vô thực. Trận chiến này, có thể sẽ phải đổ rất nhiều máu. Có thể không thể an toàn tính mạng. Nhưng vì nàng, Lâm Nghi, ta nhất định trở về…
…..Tin từ biên giới truyền về, Vũ đế đã nhanh chóng chiến thắng Hồi Quang quốc. Hàn nguyên soái cũng đã tiến công vào kinh thành Bắc quốc, hạ thành chiến thắng chỉ là vấn đề thời gian.
Bên trong Bích vân cung của Mẫn phi cũng vừa có tin truyền ra. Thái phu nhân mấy ngày nay trong người khó ở, không ăn uống gì được, sức khỏe suy yếu. Thái y đã được đưa đến chuẩn đoán cũng phải bó tay, không chuẩn đoán được nguyên nhân.
Bạch Phượng Khanh được cử ở lại cung thay quyền chấp chính hết sức lo lắng. Đây là đứa con đầu tiên của hoàng đế, tương lai có thể nối quyền trị vì thiên hạ. Nếu để hoàng tử có chuyện, hắn cũng làm sao mà ăn nói với Vũ đế đây?
Lệnh được ban ra, phải tìm cách chữa trị cho Mẫn phi ngay. Pháp sư cũng được triệu vào cung. Quẻ bói âm dương của Thiệu pháp sư cho biết, Thái Mẫn đang bị một thế lực đen tối trù ếm. Thế lực ấy ở ngay trong cung cấm…Nếu không kịp thời tìm ra người trù ếm, không chỉ là long chủng mà sinh mạng của nàng cũng không được an toàn.
Cấm vệ quân ngay lập tức lục soát khắp các nơi, kể cả nơi ở của các nương nương. Thân phận Thái Mẫn như thế nào không cần biết, nhưng nàng đang mang long chủng, đó là bảo bối không ai dám chống lại. Ngay cả cung Phượng Nghi cung cũng không được bỏ qua.
Kết quả là trong giường ngủ của Nghi phi tìm thấy một hình nhân ghi ngày tháng năm sinh của Thái Mẫn…Trên người cắm chi chít kim cùng với những lời nguyền rủa cay độc “Chết đi…hãy chết đi”.
Hoàng cung xôn xao. Nghi phi tĩnh lặng như nước, không có vẻ gì là ham mê địa vị, không ngờ lại đố kỵ cùng một Mẫn phi có xuất thân hèn mọn, còn hãm hại nàng…
Người khác thì sau lưng lại bàn tán. Nghi phi ganh tỵ Thái Mẫn khiến mình mất đi vị trí độc sủng. Thai nhi trong bụng nàng nữa, sau này sẽ là mối uy hiếp cho bất cứ ai.
Người thì lại phản bác, cho là Thái Mẫn là Hồ ly tinh đội lốt trong sáng, thánh thiện. Nàng làm ra vẻ trước triều thần xin tội cho Hàn Viễn là để tạo ấn tượng tốt cho hoàng đế và Bạch Phượng Khanh, sau lưng thì âm thầm tìm cách hãm hại Nghi phi, dần dần chiếm lấy vị trí của nàng ta trong hậu cung. Thử hỏi trong cung, tuy Thái Mẫn thân phận thấp hèn song người hoàng đế yêu thương trước nay chỉ có Nghi phi và nàng, loại được Nghi phi, sợ gì một mai sau khi nàng sinh con lại không thể một bước lên cao, trở thành phượng hoàng trong cung cấm.
Vũ đế sau khi ca khúc khải hoàn tại Hồi quang quốc, trở về hoàng cung, nghe tin báo lại thì đùng đùng nổi giận. Người ta nói nam nhận bạc tình là vậy. Hắn hạ chiếu lệnh ngay:
-Nghi phi lòng dạ sâu hiểm, muốn ám hại Mẫn phi, truyền phế đi tước vị hoàng phi, biếm xuống làm cung nữ hầu hạ tại Bích vân cung.
Lệnh cũng được ban ra, cho người tu sửa Phượng nghi cung, trang hoàng lộng lẫy, đón Mẫn phi vào ở. Nàng còn được ban cho gấm lụa, ngọc ngà, trâm vàng, phụng xa. Vũ đế còn ra lệnh, những phi tử khác khi thấy nàng đều phải cúi mình thi lễ. Chỉ cần Thái Mẫn sinh ra thái tử, hắn sẽ bất chấp truyền thống trước đây của Thương quốc, phong nàng làm hoàng hậu, chính thức trị vì hậu cung.
Tin truyền đi thực sự làm các quan trong triều chấn động. Trần thượng quan giận run người. Ông vội vã đến nơi Vũ đế và Bạch Phượng Khanh đang bàn việc, quỳ mọp xuống, mũ quan nâng lên ngang đầu:
-Hồi hoàng thượng. Thần mong hoàng thượng minh xét…Việc phong hậu không thể tiến hành được. Mẫn phu nhân chỉ là một dân nữ, được phong phi đã là vượt ngoài luật lệ. Nếu tiếp tục phong hậu, thần e là…
Vũ đế không hề nổi giận. Hắn chỉ quay sang phía Bạch Phượng Khanh.
-Khanh về lo liệu như những gì chúng ta đã bàn bạc. Phải hoàn thành trước mùa thu.
-Tuân lệnh hoàng thượng.
Bạch Phượng Khanh vừa quay bước, Vũ đế hướng về phía Trần thượng quan, giọng chợt trở nên thật nhẹ nhàng:
-Khanh hãy đứng dậy. Trần khanh gia đứng dậy. Trẫm có chuyện muốn nói với khanh đây.
Trần thượng quan là quan lại ba triều, được Văn đế hết sức tin tưởng. Thương Phi thái tử cũng được giao cho ông dạy dỗ. Hiện nay tuổi tuy đã gần bảy mươi vẫn tràn đầy sức lực, quan trọng nhất là uy tín đối với dân chúng và các quan trong triều, đa số đều rất nể sợ ông.
Trần thượng quan không thích Thương Vũ. Từ nhỏ đã vậy. Thương Vũ quyết liệt, mạnh mẽ – kẻ sẽ hủy diệt Thương Quốc với những tham vọng khôn cùng. Lúc nhỏ, Trần thượng quan đã nhìn ra điều ấy.
Ông nói chuyện đó với Văn đế. Người sợ nhất là cảnh tương tàn cốt nhục. Tách Thương Vũ khỏi kinh thành, an trí tại một vùng heo hút, mong thời gian sẽ vùi đi hùng tâm tráng khí của hắn. Văn đế còn âm thầm lưu một đạo thánh chỉ…Sau khi ông mất, chỉ cần Thương Vũ rời khỏi nơi trấn nhậm, lập tức bắt ngay.
Thái tử bị người hạ sát. Thương Vũ lấy danh nghĩa đệ huynh thủ túc, kéo quân về kinh thành trừng trị kẻ giết anh mình, sau đó thay thế Thương Phi trở thành Vũ đế. Toàn bộ quá trình Trần thượng quan đều chứng kiến.Ông không tin mọi thứ đều là trùng hợp.Ông muốn tìm ra bằng chứng Vũ đế âm mưu cướp ngôi hoàng đế. Ông muốn…
Nhưng rồi Trần thượng quan đã thấy, một Vũ đế cứng rắn, quyết liệt, trị quốc sáng suốt. Thương quốc không còn là một tiểu quốc, chịu sự hiếp đáp của người khác. Thương Quốc đã sánh vai cùng Bắc Quốc, trở thành hai thế lực hùng mạnh. Ông bắt đầu thấy sợ…Sợ Vũ đế không còn là con người ngày nào nữa. Sợ cảnh Thương quốc suy yếu, sợ…Sợ rất nhiều.
-Khanh nhìn xem!
Bầu trời bao la. Từng đàn chim bay thong thả. Gió thổi nhè nhẹ, mây lững lờ trôi.
-Hoàng thượng…
-Thương quốc chúng ta trước đây là một quốc gia thế nào?
-Hoàng thượng…
-Rộng chưa tới 50 dặm, người dân chủ yếu là làm nông. Trẫm nói không sai chứ?
Thương quốc xuất phát điểm đúng là một quốc gia nhỏ bé, năm nào cũng phải cống lễ cho những nước lớn hơn.
-Hiện nay đất đai Thương quốc đã hơn 500 dặm, hằng năm dân chúng làm bao nhiêu ăn bấy nhiêu. Chúng ta không phải chuẩn bị cống phẩm nữa. Các nước khác còn phải đem ngọc ngà, châu báu đến cho chúng ta. Hiện nay chúng ta là người cười trên những vất vả nhọc nhằn của họ. Vì sao?
Vì chúng ta là kẻ mạnh. Chúng ta buộc họ phải thuần phục mình. Chúng ta…
-Khanh còn nhớ, mẫu phi ta chỉ sinh được hai đứa con. Tỷ tỷ của ta mới có sáu tuổi đã được xem là cống phẩm, chỉ đợi đến năm mười sáu tuổi là gả cho một ông vua già ham dâm háo sắc. Tỷ tỷ đâu có muốn…Không ai muốn làm vợ một kẻ chỉ coi mình là một món đồ chơi.
Trần thượng quan mơ hồ nhìn vị vua trẻ trước mắt. Có những chuyện, ông không nghĩ đến…Cho tới bây giờ……
-Phụ vương ta lúc nào cũng muốn thanh bình thịnh trị. Nhưng cái thanh bình thịnh trị của người phải nhìn cảnh sứ thần đại quốc công khai đi lại nghênh ngang. Hắn ta là cái gì chứ? Chỉ là một viên quan tứ phẩm, vậy mà lại cư xử như bậc tam công, hạ nhục chúng ta. Thanh bình của phụ vương là thanh bình giả tạo. Thanh bình trong nhục nhã. Sự thanh bình đó, khanh có nghĩ, nó vốn rất mỏng manh không?
Vì nó phụ thuộc vào kẻ khác. Vũ đế là người không thích phục tùng, kiên quyết chẳng phục tùng.
-Giang sơn ta đang có, đều do ta đạt được. Khanh nghĩ, một kẻ như ta có thể vì nhan sắc mỹ nhân mà đánh đổi mình, mù quáng hay không?
Trần thượng quan im lặng. Vũ đế lại nhếch môi:
-Mẫn nhi sinh ra trong một gia đình nhà nông nghèo. Đệ của nàng là Thái An, cũng chỉ muốn sống bình yên. Thái Nghệ không phải anh nàng…Hắn cũng chỉ là một con rối của ta.
Đến lượt Trần thượng quan kinh ngạc. Thái độ của Vũ đế, những gì Vũ đế tính toán, chính là sự tính toán của quân vương.
-Bắc quốc và Hồi quang quốc sỡ dĩ thua nhanh như thế là do chúng chưa chuẩn bị, chỉ lăm le lúc ta đang mê say nhan sắc, tìm cách tấn công. Còn khanh, là thần tử trong triều nội, lại là quan đầu triều, không lẽ khanh không đoán được ta muốn gì sao?
Trần thượng quan lại im lặng. Hoàng thượng hôm nay đã cho ông ta thấy quá nhiều thứ vượt qua ngoài tưởng tượng của bản thân. ” Con người Vũ đế “thâm sâu như biển. Ông từng nói với thái tử Thương phi như vậy, nhưng hắn chẳng chịu nghe.
-Hoàng thượng bỏ ra nhiều thời gian như vậy, ý ngài là…muốn thần không phản đối chuyện của ngài phong Mẫn phi làm hoàng hậu. Ngài…
-Ta tin khanh sẽ hiểu nhiều hơn vậy. Mẫn phi có được phong hậu, cũng chỉ là một danh phận của nữ tử. Ta chỉ muốn hỏi khanh một điều duy nhất, với những gì ta đã làm được, khanh đã tin ta, đã có thể cùng ta xây dựng quốc gia chưa?
-Hoàng thượng…
Tay Trần thượng quan run rẩy…Không phải do tuổi già. Ông đang xúc động. Thậm chí là kích động. Giang sơn này…sẽ được xây dựng như thế nào đây?
-Chúng ta đánh dẹp Hồi quang quốc và Bắc quốc, chỉ để dẹp đi mối đe dọa, toàn tâm toàn ý xây dựng đất nước. Chỉ có một quốc gia giàu mạnh mới không sợ ai dòm ngó…Ta cần khanh…Và khanh không phải chỉ ở vị trí của một viên quan chỉ biết dòm ngó đời tư hoàng đế, tìm cách chấn chỉnh tôn ti trật tự triều đình. Chúng ta làm những việc lớn hơn nữa. Trần khanh gia, khanh có muốn cùng ta xây dựng Thương quốc của chúng ta không?
Cái hắn cần, không chỉ là thế lực, là tiếng nói của Trần thượng quan. Ông là nguyên lão ba triều, không chỉ là hữu danh vô thực. Gừng càng già càng cay, kinh nghiệm phong phú đó, bọn Bạch Phượng Khanh học được một phần cũng đủ để giúp Vũ đế chuyện trị vì thiên hạ. Quan trọng là, Trần thượng quan có muốn, có sẵn lòng cùng hắn vun đắp đất nước hay không?
-Hoàng thượng anh minh -Trần thượng quan quỳ mọp xuống- Thần dù gan óc lầy đất cũng nguyện theo hoàng thượng, cùng người xây dựng Thương quốc của chúng ta.
-Tốt -Vũ đế bật ra một tràng cười sảng khoái -Trần khanh gia đã hiểu, chúng ta như hổ vừa mọc thêm cánh. Ta và các khanh, vì Thương quốc, không chỉ có một ngày một bữa. Ta chỉ mong quốc gia này, không cần chịu sự khống chế của ai, vậy là tốt lắm rồi.
Thần tử là người giúp cho vua điều khiển triều chính. Có được một vị vua sẵn sàng nhờ ta giúp đỡ, Trần thượng quan đã cảm thấy mình may mắn lắm rồi.
Vũ đế lại nhìn bầu trời cao rộng. Hắn cũng muốn như những con chim đang tự do tự tại. Nhưng hắn là quân vương một nước…Có những chuyện, dù trên tột cùng quyền lực, cũng chỉ có thể nhớ lại mà mơ mộng, vậy thôi.