Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đồng Bệnh Tương Liên
  3. Chương 10-2
Trước /56 Sau

Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 10-2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: Sa

Mệt mỏi thức đến rạng sáng, toàn bộ mọi người lên xe để về thủ đô nước Z.

Hiện tại, chứng sợ hãi không gian hẹp khi ngồi trên xe của tôi đã thuyên giảm rất nhiều, nhưng không biết vì sao mà hôm nay tôi cảm thấy bất an quá, giống như trên đường sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Tôi an ủi mình rằng chắc là do dọc đường liên tục có xe chở binh lính đi qua, chiến sự ngày càng kịch liệt nên tôi mới thế. Lão Vương cầm bộ đàm, liên tục liên lạc với đại sứ quán và người quen.

Sườn xe bỗng bị rung lên một cái, tôi nghe thấy tiếng phanh xe chói tai, mọi người bị ngả về một bên, khó khăn lắm xe mới dừng lại ở cây cổ thụ ven đường.

Tôi ngồi dậy, còn chưa kịp hoàn hồn thì nhìn thấy một binh lính người da đen cầm súng đứng ở trước xe, ra hiệu bảo chúng tôi xuống xe.

Người dẫn đường bị thương ở trán vì va vào sườn xe, ông ta lảo đảo đi xuống, nói chuyện cùng binh lính.

Hồi lâu sau, ông ta ủ rũ nói: “Không đi tiếp được.”

“Không đi được là sao?”

“Đang khai hỏa, phải chờ họ ngừng bắn.”

“Đi đường vòng được không?”

Người dẫn đường nói: “Ở đây chỉ có một con đường này, chẳng lẽ cậu muốn đi đường sông?”

Mọi người nhìn nhau, Lão Vương có kinh nghiệm phong phú, anh ấy nhảy xuống xe, lẳng lặng nhét tiền vào tay binh lính người da đen rồi nói gì đó. Kẻ kia lập tức nhận tiền, nhưng vẫn khoát tay với Lão Vương, cũng chẳng biết là đang nói gì.

Một lúc lâu sau, Lão Vương tái mặt quay lại xe, “Hắn ta cho chúng ta đi, nhưng phía trước thực sự đang bắn nhau, e sẽ gặp nguy hiểm.”

“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Chờ thôi, đằng kia có một cái trấn nhỏ, chúng ta đến đó trú tạm. Dù sao khai hỏa rồi ngừng bắn cũng là chuyện bình thường, có lẽ buổi tối sẽ đi được.” Anh ấy cố tỏ ra lạc quan.

Xe chạy thêm nửa tiếng nữa là đến một trấn nhỏ, ở đây không có ai cả, khó khăn lắm mới tìm được một nhà nghỉ. Người dẫn đường cực kỳ nghiêm túc cảnh cáo chúng tôi, “Tuyệt đối không được đi vào sườn tây của ngọn đồi, ở đó từng là chiến trường của quân chính phủ và lực lượng nổi dậy, có rất nhiều mìn, trở thành khu địa lôi rồi.”

Tôi hoảng hốt, nhìn chằm chằm ngọn đồi, nhắc nhở bản thân tuyệt đối không được đặt chân tới đó.

“Thế này đi, tất cả mọi người phải luôn đi cùng nhau, không được đi lung tung.” Lão Vương lo lắng nhìn xung quanh, giống như đang cố nuốt nửa câu sau, “Ở đây không an toàn đâu.”

Có lẽ đây chính là họa vô đơn chí. Ở đây hoàn toàn bị cô lập với bên ngoài, không có sóng điện thoại chứ đừng nói đến tín hiệu internet. Tôi ở không không biết làm gì nên cùng đồng nghiệp xem ảnh.

Điều an ủi là trong buổi chiều nguy hiểm đó, chúng tôi đã chụp được những tấm ảnh xuất sắc, thậm chí có mấy tấm tuyệt vời đến mức không cần photoshop. Lão Vương sờ mũi: “Ảnh đẹp quá, không biết có còn sống để đem ảnh về không nữa.”

Anh ấy sờ bao thuốc rồi đi ra ngoài, rít mấy hơi thuốc rồi lại đi vào, “Hút mấy hơi để tỉnh táo thôi.”

Chúng tôi thay phiên nhau lập thành nhóm đi tìm hiểu tin tức, đáng tiếc tình hình không lạc quan như dự đoán là sẽ nhanh chóng ngừng bắn mà ngược lại, chiến hỏa càng lúc càng kịch liệt, đêm khuya thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng súng cối.

Đây chắc chắn là một đêm mất ngủ, vừa lo lắng cho Lão Quảng vừa sợ cái trấn nhỏ này cũng biến thành chiến trường. Tôi thỉnh thoảng đi ra ban công nhìn xung quanh, trong màn đêm vang lên những âm thanh chói tai, chốc chốc lại có ánh lửa đột ngột bốc lên từ mặt đất.

Tôi nghĩ đến cuộc trò chuyện hồi chiều giữa tôi và Lão Vương. Anh ấy hỏi: “Có sợ không?”

“Sao mà không sợ cho được?” Tôi thành thật, “Nếu sống sót trở về, em phải sống thật tốt.”

Ở trấn nhỏ này được hai ngày, nơi đây giống như hòn đảo, hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Kể từ khi nghe người dẫn đường kể về tình trạng thảm thiết của phụ nữ sau khi một địa phương bị quân phản loạn chiếm đóng, tôi càng thêm sợ hãi.

Tôi sợ chết, càng sợ bị lăng nhục trước khi chết, thậm chí tôi còn nói với Lão Vương: “Anh có dao gọt trái cây không? Cho em mượn đề phòng.”

Lão Vương vỗ mạnh đầu tôi, “Phỉ phui cái mồm, đừng nói mấy chuyện ớn như thế nữa.”

Ban đêm, người dẫn đường đang đi thăm dò thì vội vàng chạy vào, vừa tới cửa liền hô to: “Chúng tới rồi! Chúng tới rồi!”

“Ai tới?” Lão Vương lập tức đứng lên, mặt tái mét.

Ông ta ra hiệu hồi lâu mới biết là quân phản loạn và quân chính phủ đã đánh tới tận đây, xem tình hình là rất có khả năng cái trấn này trở thành chiến trường.

“Còn chờ gì nữa?” Lão Vương ôm máy ảnh lên, “Chạy mau!”

Mọi người luống cuống cầm máy ảnh chạy vọt xuống lầu rồi leo lên xe, tài xế nhấn chân ga, xe chạy như bay ra ngoài.

“Đừng vào khu địa lôi.” Lão Vương hét lên, “Đi về phía nam!”

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy có mấy đoàn xe đang chạy theo, bụi đất bay tung trời. Mặt tôi còn gớm hơn xác chết, “Lão Vương, dao gọt trái cây đâu?”

Xe chạy khoảng hai, ba phút thì tài xế nhìn vào gương chiếu hậu, gọi cái gì đó.

Đội quân phía sau vẫn bám theo, tài xế buông chân ga, mở cửa bỏ chạy.

Tôi ôm máy ảnh vào lòng, cùng mọi người xông ra ngoài.

Mấy lùm cây ở đây chỉ cao hơn đầu người một chút nên khá trống trải. Tôi chạy theo Lão Vương không biết qua bao lâu, hơi thở dồn dập, cơ hồ như muốn ép tất cả không khí của buồng phổi đi ra ngoài, cổ họng ngai ngái.

Nếu không dựa vào ý chí sống còn, e rằng tôi đã sớm từ bỏ, đầu óc hỗn loạn, giống như môn chạy tám trăm mét hồi đại học. Nhưng kiểm tra thể dục sẽ có điểm đích, còn bây giờ chúng tôi phải chạy mà không biết khi nào mới dừng lại được.

Màng nhĩ bắt đầu ong ong, tôi chợt nghe một giọng nói kỳ lạ, hình như là tiếng Trung, đang hét “Đừng chạy”.

Tôi ôm chặt máy ảnh trong tay, kéo bước chân nặng nề về phía trước, thầm nghĩ toi đời rồi, chắc là tôi sắp ngất vì say nắng mất, thậm chí xuất hiện ảo giác vì nghe thấy…

“Bạch Hi…”

Chân tôi như bị ai níu lại nhưng vẫn cố chạy, tôi ngơ ngác ngoảnh đầu lại nhìn đằng sau, là ảo giác ư?

Người đàn ông đang đuổi theo tôi có mái tóc đen, cao ráo, đôi môi mỏng mấp máy, người ấy… là Thẩm Khâm Tuyển ư?

Thực sự là tôi không chạy nổi nữa, tôi chạy chậm lại, cuối cùng là dừng hẳn, không nhúc nhích.

Khi người ấy càng lúc càng tiến tới gần, rốt cuộc tôi cũng xác định được đó thực sự là Thẩm Khâm Tuyển.

Giờ phút này trông Thẩm Khâm Tuyển rất xốc xếch, tóc tai rối bù, cái áo sơ mi duy nhất trên người bẩn vô cùng, có lẽ là do đã mấy ngày không được tắm, đôi chân mày đang nhíu chặt của anh dần dần được thả lỏng. Những điều này rất sống động, không phải là ảo giác. Ít nhất là sẽ không chết, nhẽ ra tôi phải vui mới đúng, nhưng mà… Lòng tôi chùng xuống.

Niềm vui kéo dài chưa được một giây, tôi hét to với anh: “Chụp lấy!”

Tôi ném chiếc máy ảnh qua cho anh nhưng lực ném không tốt, anh phải lùi về sau mấy bước mới chụp được, anh nhướn mày nhìn tôi, “Em chạy làm gì thế? Anh đến đón em về.”

Tôi nuốt nước bọt, “Anh đừng qua đây, đừng ai qua đây cả!”

Anh chần chừ dừng bước, “Em vẫn còn giận hả?” Anh dừng một chút rồi lại nói bằng giọng điệu như đang nói với trẻ con, “Mặc kệ thế nào thì bây giờ cũng đừng giận dỗi, là Mạch Trăn Đông bảo anh tới đón em.”

“Anh đừng qua đây!” Tôi lặp lại, “Hình như tôi giẫm trúng cái gì rồi.”

Chỉ trong hai giây ngắn ngủi, toàn thân anh cứng đờ, mặt tái mét, không thốt nổi câu nào, chỉ nhìn tôi đăm đăm.

“Nhờ anh đi tìm đồng nghiệp của tôi rồi đưa họ về.” Tôi cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh, “Trong túi có thức ăn, còn nữa, đưa máy ảnh cho họ.”

Anh giống như không nghe thấy gì mà tiến lên trước, càng lúc càng gần tôi.

“Anh cút xa ra!” Tôi không dám cử động chân trái, cảm nhận rõ rệt mồ hôi túa ra sau lưng, thấm ướt áo sơ mi.

Anh dừng lại theo lời tôi, ngoảnh đầu nói với người đồng hành đang ngớ ra của mình: “Mau tìm chuyên gia gỡ mìn đi.” Sau đó quay lại nhìn thẳng vào mắt tôi, tiếp tục tiến về phía tôi.

Nếu như có thể, tôi rất muốn quỳ xuống van xin anh đừng đi tới gần nữa, nhưng càng sốt ruột, tôi càng không thốt thành lời, chỉ biết sợ hãi và lo lắng nhìn anh chằm chằm.

Anh đi tới bên cạnh tôi, nắm tay tôi rồi ôm nhẹ lấy tôi.

“Anh điên à?!” Tôi không dám đẩy anh ra, tôi thấy mình sắp bật khóc, “Anh mau đi đi!”

Bàn tay nắm tay tôi của anh siết chặt, đồng thời an ủi tôi: “Mìn ở đây không nhạy quá đâu, được chôn rất lâu rồi, mà lúc đó kỹ thuật tạo mìn còn lạc hậu nên dễ gỡ lắm. Em đừng sợ, có anh ở đây.”

Giọng của anh ồm ồm làm tôi không nghe rõ lắm. Nhưng vào lúc này, khi bên dưới chân là thuốc nổ, lúc nào cũng có thể bị tan xương nát thịt, tôi chợt nhận ra tôi hy vọng người đàn ông bên cạnh tôi sống thật tốt, cho dù tôi chết thì anh cũng phải sống thật hạnh phúc.

Nhưng anh lại tới chết cùng tôi, tôi không dám dùng sức nên đành mắng: “Thẩm Khâm Tuyển, anh cút đi! Lần trước tôi đã nói là gặp anh lần nào thì sẽ đánh lần đó, con mẹ nó anh luôn lừa dối tôi!” Tôi dừng một chút, “Anh hại chết ba mẹ tôi, tôi không muốn chết cùng anh!”

Anh chăm chú nhìn tôi rồi lại cẩn thận nhìn mảnh đất bên dưới chân tôi xem có gì khác thường không, anh mím chặt môi, không nói gì, hoàn toàn không có ý rời đi.

“Anh phải nghĩ tới ông nội của anh chứ.”

Ánh mắt anh thoáng ảm đạm, cuối cùng lại bình thản nói: “Em giữ sức đi, anh không đi đâu cả.”

Từ trong rừng vang lên tiếng bước chân càng lúc càng gần, đám người Lão Vương và người dẫn đường đã quay trở lại, Thẩm Khâm Tuyển bình tĩnh nhìn họ, ra hiệu cho họ đừng tới gần mà nhanh chóng đi ra ngoài.

Cách chỗ tôi mười mét, Lão Vương hét to: “Nhóc con, em cố chịu đựng nhé, chuyên gia gỡ mìn sắp tới rồi.”

“Máy ảnh ở đằng kia.” Tôi chỉ, “Các anh mau đi đi.”

Lão Vương ôm máy ảnh lên, cùng các đồng nghiệp đứng ở đó, không ai chịu đi.

“Các anh muốn tận mắt nhìn thấy em nổ banh xác thì mới vui hả?” Tôi cố nhịn khóc, hét to: “Mau đi đi!”

“Họ đứng ở khoảng cách an toàn.” Thẩm Khâm Tuyển bình tĩnh đè vai tôi lại, nhắc nhở.

“Tôi biết.” Tôi quay lại hét lên với anh, “Anh cũng cút đi, tôi không muốn chết cùng anh.”

Chiếc cằm lún phún râu của anh dính đầy nước bọt của tôi. Đôi mắt anh thoáng hiện lên vẻ kích động, nhưng cuối cùng vẫn hít sâu một hơi, “Em bình tĩnh lại cho anh.”

Chân tôi bắt đầu run rẩy, dưới sự căng thẳng cao độ, nó như không có bất kỳ cảm giác nào, thậm chí tôi còn không xác định được rốt cuộc mình có giẫm lên cái gì hay không. Tôi thở dồn dập, có lẽ mắt cũng đã đỏ ngầu, qua hồi lâu, tôi mới nói với anh: “Tôi có vài chuyện muốn nói cho anh biết. Thẻ tài khoản của tôi để ở nhà, mật mã là sáu số cuối của số điện thoại, phiền anh đưa cho Hứa Trác giúp tôi, cứ nói là tiền dùng để xây thư viện là cậu ấy hiểu.” Tôi khẩn cầu nhìn anh, “Tôi biết anh hận ba tôi… Nhưng, nếu tôi chết, phiền anh chôn tôi cùng chỗ ba mẹ…”

“Đủ rồi!”

Kể từ lúc tôi giẫm phải mìn cho đến bây giờ, đây là lần đầu tôi thấy anh mất kiểm soát, thái dương của anh nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạch Hi, bây giờ sống chết của anh đều phụ thuộc vào em hết. Muốn sống thì cùng sống, chết cùng chết, em nhờ vả anh vô tác dụng cả thôi!”

“Em cầu xin anh đó, anh đi đi mà.” Cuối cùng tôi không kiềm được nữa mà òa khóc, “Chân em tê lắm, em sắp không trụ nổi nữa rồi. Em không muốn anh chết…”

Anh bướng bỉnh ngoảnh mặt đi mà không nhìn tôi, hoàn toàn làm lơ những gì tôi nói, cuối cùng anh nói: “Bạch Hi, chẳng phải em thích anh ư? Chẳng phải em đã vì anh… mà đưa hết cổ phần cho anh ư? Em cũng không muốn anh chết đúng không? Ngay lúc này, anh đang ở cùng em, em tuyệt đối đừng thả lỏng chân, nếu không thì chúng ta sẽ chết cùng nhau đó.”

Trong nháy mắt, tôi không còn gì để nói. Không biết qua bao lâu, khi lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng động từ cửa rừng. Binh sĩ được trang bị vũ khí đầy đủ chạy bước nhỏ lại đây, một người mặc trang phục chuyên dụng để gỡ mìn nhìn tôi đầy hoài nghi, nói bằng tiếng Anh: “Là ai?”

Thẩm Khâm Tuyển nói chuyện với họ, sau đó anh nhích qua bên cạnh một chút, tay anh vẫn nắm chặt tay tôi.

Trang phục của chuyên gia gỡ mìn có logo UN (Liên Hợp Quốc), anh ta ngồi xuống đào đất quanh chân tôi, thiết bị dò mìn vang lên tiếng tít tít, tựa như đang nhắc nhở tôi rằng thời gian của tôi đang dần trôi.

Tôi không biết phải dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của mình vào lúc này, tôi như đứng trên miệng núi lửa, dù thấy dung nham đang trào lên cuồn cuộn nhưng lại không thể cử động. Trời rất nóng mà tôi không ngừng đổ mồ hôi lạnh, tóc bết hết vào trán, khi con người dấn vào bước đường cùng, thực sự rất dễ bỏ cuộc. Rất nhiều lần tôi suýt thốt lên là “Mọi người chạy đi! Sắp nổ rồi!” nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Thẩm Khâm Tuyển, dường như anh có thể nhìn thấy rõ sự tuyệt vọng trong tôi, ánh mắt của anh đánh lui suy nghĩ của tôi, buộc tôi phải cắn răng chịu đựng.

Không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy hai chuyên gia gỡ mìn thì thầm cái gì đó, sau đó nói với Thẩm Khâm Tuyển.

Có lẽ vì cách hơi xa, có lẽ vì tôi quá căng thẳng nên tôi không hiểu họ nói gì.

Gương mặt Thẩm Khâm Tuyển thả lỏng, anh nói với tôi: “Họ nói đây chỉ là một miếng mìn bị nổ ra thôi, không sao hết, em nhấc chân lên đi.”

Mỗi một mạch máu đều đang chảy rần rần, đây chắc chắc là câu nói hay nhất mà tôi từng nghe!

Dây thần kinh được thả lỏng, không còn ở trạng thái muốn đứt lìa nữa, tôi nhìn người đang đứng cùng chuyên gia, giọng run run: “Không nổ thật chứ?”

Anh nhướn mày, ánh mắt như đang cười, “Đi thử một bước đi, anh ở đây với em, đừng sợ.”

Tuy rất vui mừng nhưng tôi vẫn sợ. Mới vừa nãy còn sợ đến mức đứng không vững, còn bây giờ thì lại sợ đến mức không dám động đậy.

“Em… không dám.” Tôi cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng đôi chân vẫn không nghe lời mà đứng cứng đờ tại chỗ, không dám nhúc nhích dù chỉ một bước.

Anh lẳng lặng nhìn tôi, bên khóe môi từ nụ cười dịu dàng dần dần biến thành nụ cười vui vẻ, bỗng nhiên anh tiến lên, nói một cách dứt khoát: “Vậy cùng chết đi.”

Sau đó… nhanh đến mức không kịp chuẩn bị, anh cúi người bế tôi lên. Tôi hét lên theo bản năng, chôn đầu vào ngực anh. Nhưng không có tiếng nổ, cũng không có cảnh tan xương nát thịt. Không gì cả.

Hai chuyên gia gỡ mìn đứng lên, nhìn thấy tôi co lại thành một đống thì cười to.

Đám người Lão Vương nhanh chóng chạy tới, lớn tiếng than thở: “Nhanh ghê, chưa tới ba phút mà đã gỡ xong rồi.”

Tôi nhảy xuống khỏi lòng Thẩm Khâm Tuyển, lau mồ hôi trên trán, chỉ muốn khóc một trận cho đã, “Ba phút đâu mà ba phút? Em có cảm giác cứ như ba…”

Thẩm Khâm Tuyển vịn tay tôi, mặc dù vừa trải qua ải sinh tử như tôi nhưng anh không hề vô dụng như tôi mà chỉ nói: “Ở đây không an toàn, chúng ta phải ra sân bay sớm, tốt nhất là đi trong tối nay.”

“Lão Quảng thì sao? Lão Quảng bị bắt rồi.” Tôi vội hỏi.

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, “Trong hai ngày mất liên lạc với các em thì anh ta đã được cứu rồi, cũng đã được sắp xếp về trước rồi.”

Hết chương 10.2

Quảng cáo
Trước /56 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phật Tự Tu Hành Mười Sáu Năm, Rời Núi Đã Vô Địch (Phật Tự Tu Hành Thập Lục Niên, Xuất Sơn Dĩ Vô Địch

Copyright © 2022 - MTruyện.net