Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên trong văn phòng có một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề đọc báo trên ghế sofa dài. Ông ta cười tươi đưa tay hướng chiếc ghế đối diện:''Mời em ngồi.''
Khúc Yên cúi đầu chào xem như chào hỏi, sau đó ngồi đối diện ông ta.
Khúc Yên ngồi xuống bắt đầu giới thiệu trước:''Em là Khúc Yên. Kết quả xem học bạ thầy thấy thế nào? Có nhất thiết phải thi kiểm tra thực lực không?''
Giọng nói thiếu nữ vô cùng ngọt ngào nhưng vẫn có sự sắc bén cùng nghiêm túc, ông ta cười thật lòng xua xua tay:''Không cần không cần. Học tại trường chuyên Trung học Khoa Học và Công Nghệ Thomas Jefferson thì cũng đủ biết rõ thực lực của em. Thật sự không cần những rắc rối kia. Tôi sẽ thu xếp lớp học cho em.''
Khúc Yên thắc mắc hỏi:''Vậy là lớp nào?''
Ông ta rót ly trà cho cô, nói:''Lớp 11 ban A. Tôi sẽ xếp em vào lớp đó.'' Ông ta đi tới bàn làm việc, lấy ra đồng phục của trường phát cho cô:''Đây là đồng phục trường chúng ta, ngày nhập học mặc vào.''
Cô gật đầu:''Được. Nhưng đó là lớp giỏi chứ?''
Ông ta biết cô học trường chuyên, thành tích xuất sắc với hơn 6 môn đạt điểm tuyệt đối. Theo đánh giá cuối năm cô chính là học sinh đứng đầu trong danh sách toàn trường, điểm phẩy chỉ thiếu 0,1 là tròn điểm tối đa. Một học sinh có học lực thế này nhất định phải để vào lớp giỏi nhất của khối 11.
Ông ta cười cười:''Đúng vậy. Đầu tháng 9 lúc 7 giờ em đến đây nhận lớp.''
Không lâu sau cô cũng rời khỏi văn phòng, đi xuống lầu một thì mới phát hiện đây là một nhà ăn lớn bao quanh bởi 4 bức tường kính trong suốt. Ở trong có một nhóm nam sinh ngồi đó trò chuyện, trên người là khí chất tươi mát lan tỏ, mặc trên người là đồ thể thao cùng kiểu.
Trong đó có người ngồi đối diện nhìn thấy Khúc Yên, ánh mắt của hai người vừa hay cũng chạm vào nhau. Nhìn vào đôi mắt lãnh đạm xinh đẹp của cô đến cả bánh đưa tới miệng vẫn quên nhai nó. Cứ đứng hình nhìn cô không nói câu nào.
Ôi má ơi, đây chính là mỹ nhân rồi! Hình như cậu ta cũng đã biết yêu rồi.
Cô cũng chỉ tò mò quan sát nhà ăn sau đó bước đi không thèm ngoảnh đầu lại nhìn.
Đám nam sinh đó nhìn ra cửa kính trong suốt nhìn thấy cô, cũng nói vài câu bông đùa, cũng có kẻ nói ra lời tục tiểu, sau đó trơ mắt nhìn Khúc Yên bước lên chiếc taxi rời đi, rất nhanh đã biến mất.
Trở về biệt thự Ôn Gia đã gần 1 giờ chiều, Khúc Yên lên phòng tắm rửa sao đó xé bịch đựng đồ đồng phục ra trải lên giường.
Suy nghĩ một hồi lại nổi hứng vui vẻ mặc đồng phục.
Bên Mỹ rất thoải mái, quần áo thì không bị gò bó gì hết, tuỳ tiện muốn mặc sao thì mặc. Duy chỉ có khi lễ tổng kết năm học là bắt buộc phải mặc đồng phục. Nhưng khi về đây nhìn đồng phục trường trước mặt cô cười càng lúc càng rạng rỡ.
Là dạng đồng phục thể dục, màu chủ đạo là xanh da trời và màu trắng. Trên cổ áo có hai nút áo được mở để học sinh thoải mái điều chỉnh theo ý thích.
Cô nhìn áo khoác gió bên cạnh, bên trái trước ngực còn có logo và tên trường trông vô cùng có phong cách và độc nhất thuộc về mỗi trường ấy. Đa phần thời tiết ở Trung Quốc thường rất lạnh nên nhà trường thường thiết kế áo khoác gió dành cho các bạn học sinh giữ ấm cơ thể để tránh bị cảm nhiệt.
Áo khoác thường có sự kết hợp giữa 2 màu trắng và màu xanh, may theo dạng cổ trụ có thể kéo kin khi cần thiết.
Có tận 2 đồng phục cùng kiểu dáng. Cô mặc lên người áo đồng phục dài qua hông một chút, form áo khá rộng càng nhìn càng thấy được dáng vẻ mảnh mai của cô, đầu vai lượn vòng rất đẹp và theo độ bằng phẳng 90 độ, mặc đồng phục thể thao thoải mái lại càng xinh đẹp vạn lần.
Cô tiện tay lấy di động chụp một tấm gửi cho anh. Cô gõ chữ:''Em được nhận vào trường rồi.''
Khoảng 15 phút sau Thẩm Tây Thừa mới trả lời:''Trên vải có hoá chất, thay ra giặt đi.''
Khúc Yên vẫn chưa thay đồ, tự nhìn mình trong gương càng không muốn thay ra, cô thật sự rất thích bộ đồng phục này.
Khúc Yên tiếc nuối gõ chữ:''Đợi em một lát.''
Bên kia anh nhận được tin nhắn cũng không định nhắn lại, lướt lên nhìn tấm ảnh vô vừa gửi qua.
Gương mặt nhỏ nhắn cô bị mái tóc và di động che mất hoàn toàn, cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm di động, hơi nghiên người có thể thấy đầu vai nhỏ nhắn cùng chiếc eo nhỏ nhắn bằng một nắm tay anh.
Càng nhìn càng không thoát được, đôi mắt vẫn bình tĩnh nhưng ngón tay lại như vô ý ấn lưu ảnh về máy.
Bả vai ấy anh đã hôn lên, chiếc eo ấy anh cùng từng sờ qua, mái tóc đen dài đó anh cũng từng ngửi rất nhiều lần. Mọi thứ trong ảnh giống như là vật mà anh đang và được sỡ hữu. Một loại tâm trạng hưng phấn như là kẻ chiến thắng. Trên môi bất giác nở nụ cười thoả mãn.
Cô nhóc này sau này mà có ý định rời xa anh thì cho dù có chạy đằng trời cũng không thoát được.