Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Lương Đông?”
Trác Diệu không thể không nhìn ra người đàn ông đang ngồi bên cạnh Trịnh Lam hiện tại là ai.
Tốt xấu gì, anh cũng cùng cô lớn lên từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể không nắm được cơ bản thông tim về vòng tròn quan hệ của cô?
Gã đàn ông kia còn không phải là kẻ hồi ở lễ tốt nghiệp cấp ba đã tỏ tình với Trịnh Lam giữa sân trường đấy à?
Rõ ràng Trịnh Lam lúc đó đã từ chối hắn ta rất rõ ràng, bây giờ sao hắn còn có thể mặt dày bám lấy cô?
Trác Diệu hoàn toàn đem mọi hiềm khích đổ lên đầu Lương Đông, cho hắn ta là kẻ bám lấy cô như đỉa đói.
“Sao thế? Sắc mặt cậu sao đột nhiên tệ vậy?”
Cố Ngân Dực ngồi bên cạnh Trác Diệu đã “đánh hơi” thấy có gì đó hơi bất thường, cho nên liền nhanh chóng lên tiếng góp vui.
“Tớ qua đó mời cô ấy một tiếng nhé?”
Hải Thành nói rồi cầm chén rượu của mình đi qua phía bàn Trịnh Lam. Vừa nhìn thấy có người đến gần mình, Trịnh Lam phản ứng nhanh ngẩng đầu lên nhìn ngay. Khi nhìn thấy Hải Thành, cô không kìm được bất ngờ mà mở lớn mắt rồi lớn tiếng trước:
“Hải Thành? Anh về nước lúc nào vậy?”
“Lâu rồi không gặp. Tôi vừa về nước hôm nay thôi. Thật trùng hợp gặp được cô ở đây, cho nên qua mời cô một chén rượu. Tôi không làm phiền cô chứ?”
Hải Thành nói rồi nâng chén về phía Trịnh Lam.
“A, không phiền.”
Trịnh Lam nói rồi chống tay xuống bàn mà đứng lên, cầm lấy chén rượu đang được đặt trước mình mình mà nâng lên định cụng ly với Hải Thành một cái.
Thế nhưng cô chỉ mới nâng ly lên thôi, còn chưa kịp làm gì thì Lương Đông ngồi bên cạnh đã nắm lấy cổ tay cô mà nhẹ giọng cất tiếng:
“Dạ dày của cậu không được tốt. Lúc nãy mới vào bàn đã uống một ly rồi, bây giờ không nên uống nữa đâu. Sáng nay cậu mới đến bệnh viện lấy thuốc đau dạ dày mà, không phải cậu muốn bệnh tình trở nặng thêm đấy chứ?”
“Mình...”
Trịnh Lam lúc này mới nhớ tới chuyện hồi sáng bụng mình đau dữ dội, cho nên buộc lòng cô phải đến bệnh viện thăm khám. Mà trùng hợp bác sĩ khám bệnh cho cô lại là Lương Đông.
Bây giờ cô đang đứng ở giữa. Một bên là bác sĩ điều trị, một bên là người bạn cũ đã lâu rồi không gặp, cho nên kỳ thực Trịnh Lam không biết nên làm như thế nào, cô đang rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Nhận thấy Trịnh Lam đang khó xử, Lương Đông không chần chừ lên tiếng giải vây giúp cô:
“Mong anh thông cảm. Tôi là bác sĩ điều trị của Trịnh Lam, cô ấy không nên uống rượu thì tốt hơn. Anh sẽ không muốn thấy sức khỏe của bạn mình xuống cấp đâu, đúng chứ?”
Lương Đông nói rồi nâng chén của mình lên, cất lên thanh âm trầm thấp:
“Nếu anh không phiền, tôi có thể uống thay Trịnh Lam một ly.”
“Ồ!”
Lập tức mọi người trong cùng một bàn đều đồng thanh hô lên.
Tất cả mọi người ở đây đều là bạn học cũ, tất nhiên đa số họ đều biết được quan hệ của Lương Đông và Trịnh Lam trong quá khứ.
“Hiệp sĩ Lương thâm tình quá, đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa từ bỏ Trịnh Lam sao?”
“Tôi mà là Trịnh Lam thì nhất định sẽ cảm động chết mất. Có một chàng trai quan tâm mình như vậy cơ mà. Sao lúc trước hai cậu lại không thành đôi nhỉ?”
“Đúng! Đúng!”
Không khí vốn đã ngượng ngùng nay còn ngượng ngùng hơn. Trịnh Lam cong môi nở một nụ cười miễn cưỡng, thân thể cô nhất thời trở nên cứng đờ, đặc biệt là lúc cô vô tình thấy được bóng lưng Trác Diệu đang ngồi ở phía đối diện.
Anh cũng ở đây sao?
Bên phía Trịnh Lam quả thật đang có hơi ồn ào. Nháo nhào đến thế nhưng có vẻ như Trác Diệu vẫn không chút nào bận tâm cả. Chứng kiến sự vô tâm này của anh, kỳ thực trái tim Trịnh Lam có nhói lên một chút.
Nhưng rất nhanh chóng cô đã tự trấn tĩnh bản thân, thầm nhắc nhở mình rằng cô và anh dù sao cũng sắp ly hôn rồi, anh không quan tâm đến “vợ cũ tương lai” là cô cũng chẳng có gì khó hiểu cả.
“Tôi thích khẩu khí của cậu đấy.”
Hải Thành hào phóng cụng ly với Lương Đông. Sau khi uống cạn rượu trong chén, Hải Thành mới lại tiếp tục nói chuyện với Trịnh Lam:
“Có thời gian thì qua bên này uống cùng chúng tôi một chén nhé. Bây giờ không làm phiền cô nữa, cô cùng bạn bè tiếp tục vui vẻ đi.”
“Gặp lại sau.”
Hải Thành mỉm cười rồi nhanh chân di chuyển về phía bàn của mình. Vừa ngồi xuống ghế, Hải Thành đã thở hắt ra một hơi, đưa tay lên đỡ trán mình mà nheo mắt nhìn Trác Diệu mà cất tiếng hỏi:
“Tớ nói cậu cũng thật quá vô tâm rồi. Vợ cậu đang ngồi bên cạnh gã đàn ông từng thích cô ấy như thế, hắn ta còn vì Trịnh Lam mà ra mặt, lẽ nào cậu không cảm thấy có chút gì khó chịu sao?”
“Vì sao tôi phải khó chịu chứ?”
Trác Diệu nhếch môi cười, mạnh miệng cất giọng đáp.
Người từng theo đuổi cô thì thế nào? Dù sao cũng chỉ là “đã từng” thôi, là quá khứ hết rồi. Hiện tại Trịnh Lam là người phụ nữ của anh, cô thuộc về ai, lẽ nào mọi người không nhận thức được sao?
So với một kẻ vô danh tiểu tốt, người chồng danh chính ngôn thuận như Trác Diệu đâu có lý do gì để phải tự ti, phải cảm thấy bản thân mình đang bị uy hiếp chứ?