Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dòng Máu Mafia
  3. Chương 2: 2: Toan Tính
Trước /110 Sau

Dòng Máu Mafia

Chương 2: 2: Toan Tính

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hôm sau, trong lúc bà Jo đi làm, cô làm quen với hàng xóm, người đàn ông ngoài 70 tuổi sống cùng con gái và con rể ở cách đó một số nhà, ông rất ngạc nhiên về sự xuất hiện của cô trong khu phố, một cô bé mà ông chưa từng thấy ở khu vực này.

Sau một hồi kể về hoàn cảnh của mình, cô đã mượn được máy tính trong nhà và tra cứu mọi thông tin về The Light, chương trình học bổng, học phí, khoảng cách..

Còn một tuần nữa hết hạn đăng ký và ngày thi liền ngay sau đó hai ngày..

Bốn ngày sau, cô đã hoàn toàn chinh phục được ông già, trong vai một cô bé vui vẻ, hòa đồng, tốt bụng, lúc thì giúp ông việc nhà, lúc thì nhận đọc sách cho ông nghe, lúc thì ra sân xem ông dọn cỏ, lúc thì đi dạo cùng ông, lúc thì bỏ ông ở nhà một mình để chạy về nhà chuẩn bị đồ ăn và dọn nhà chờ mẹ nuôi đi làm về.

Ngày thứ năm, ông Alex rất đồng cảm với khuôn mặt bí xị của cô bé Happse khi kể về điều kiện gia đình và mong muốn được đi học vui đùa với các bạn.

Ban đầu, để chiều lòng cô bé đang u uất, ông đồng ý đứng ra đăng ký dự thi cho cô vào The Light và rồi sau đó, không hiểu cô thuyết phục ông kiểu gì, ông có một niềm tin chan chứa, rằng đây là cơ hội rất lớn cho cô được đi học miễn phí hoàn toàn.

Tiếng gõ cửa vang lên, bà Jo ngạc nhiên khi thấy người đàn ông đứng trước cửa, dù ở đây đã bao nhiêu năm, nhưng chưa từng có hàng xóm nào bước chân đến cửa nhà bà, bởi họ biết họ là ai, họ không bao giờ giao du hay tỏ ra quen biết với bà lao công nghèo khổ này.

Càng ngạc nhiên hơn nữa khi thấy ông Alex nói về tương lai về cơ hội của con gái nuôi, và lòng quý mến của ông dành cho cô bé.

Đến cuối buổi nói chuyện, chính ông mới là người ngạc nhiên, khi bà cho phép ông đưa Happse đi thi vào chủ nhật.

- Sao con không nói gì với mẹ về việc này.

- Con cũng không có ý, mấy ngày hôm nay ở nhà buồn quá con thấy ông Alex đi ngang qua, thế là con kết bạn với ông, ông nói vào được thì mẹ sẽ không phải lo tí gì về việc học hành của con, nếu không được thì trở thành một trải nghiệm dành cho con.

Biết đâu, ai cũng sợ trường này nên ít người đăng ký thì sẽ trở thành cơ hội may mắn cho con.

Happse vội vàng nói như thể sợ bà giận hoặc là nói ra những rào cản của hai mẹ con và để cô tuột mất cơ hội này.

Dù đã nhận lời ông Alex, nhưng bà chỉ muốn rút lại lời nói để con bà không ăn mặc nhếch nhác bước đến cửa trường ấy, nhưng rồi nghĩ đến ánh mắt của cô, nghĩ đến điều kiện của mình bà chậc lưỡi cho qua nhưng cũng không quên gọi điện kể cho ông Smith nghe.

Đúng như cô bé nói, họ chẳng mất gì, nếu được đó là cơ hội cả đời của cô gái, nếu không được thì đó là một trải nghiệm của một thành phố mới đối với cô bé.

Và bà cũng không hề biết về cô bé, chưa từng vì lời nói hành động hay suy nghĩ của ai mà làm ảnh hưởng được đến suy nghĩ, lựa chọn, con đường của mình.

Sáng chủ nhật ngồi trên xe của ông Alex đưa đi lên đường vành đai, lúc này cô mới có dịp ngắm nhìn thành phố lưu lạc này.

Phía này của thành phố, đẹp đẽ, sầm uất, giàu có và sống động.

Những khu phố tấp nập buôn bán cũng có, khu phố tĩnh mịch, rợp bóng cây xanh hay những ngôi nhà tráng lệ.

Nhưng nhìn chung đây là một thành phố bình yên, đáng sống, người dân thân thiện, chan hòa, môi trường trong lành, và điều kiện kinh tế thì phát triển nhờ vào du lịch và sản xuất công nghiệp.

Từ đằng xa, trường The Light màu trắng lộng lẫy nằm êm đềm dưới những tán cây, tách biệt hẳn những ồn ào náo nhiệt và tấp nập của thành phố công nghiệp.

Ủ mình trong những bóng cây và bãi cỏ xanh mướt, vài tòa nhà chỉ cao 5-10 tầng xen kẽ rải rác trong khuôn viên hàng ngàn mét vuông, tạo cho mọi người cái cảm giác tĩnh mịch, lặng lẽ, yên bình của thời gian như ngừng đọng nơi đây.

Sau khi chúc cô bé bình tĩnh và tự tin làm bài thi, chiếc xe của ông Alex từ từ rời khỏi cổng trường, cô bé thở hắt ra một tiếng rồi mạnh dạn bước vào.

Hôm nay có rất đông người đến dự thi, đầy bỡ ngỡ, tiếng chào hỏi xã giao, tiếng hướng dẫn phân chia theo từng khối lớp, tự nhiên khiến cô vui vẻ và thích thú.

Đây chính là tương lai, là điều kiện cần, là bước đệm đầu tiên để cô đứng dậy và bước đi.

Đây mới đích thị là nhà cô, là nơi cô gửi gắm toàn bộ tâm trí, nơi cô dành mọi thời gian mình có để học và dò tìm tương lai.

Giật mình rời suy nghĩ trở về thực tại, cô từng bước tiến về phía trước, nhìn sơ đồ hướng dẫn dãy phòng thi dành cho khối 10 và bước đi.

Bỗng cô đứng sững lại, trước mặt là bóng lưng của một người đàn ông đang nắm tay một cậu con trai đi về phía trước.

Cô cứ thế bước theo cha con họ và giọt nước mắt nóng hổi từ từ lăn dài trên đôi má.

Ám ảnh, mong mỏi, xót xa, đau thương.

Ngày ấy, sau khi ăn tối trở về, cả nhà cùng nhau vào cửa tiệm của ông Harold để thăm thú và cho mẹ chọn món đồ trang trí chuẩn bị đón lễ Giáng sinh, cha đã dắt anh Maynard vừa đi vừa giải thích vai trò của ông Harold trong đế chế cũng như hệ thống cửa hàng do ông cai quản.

Hình ảnh đẹp đẽ hạnh phúc giống y như lúc này.

Những ngày tháng bình yên, êm đềm ấy tưởng chừng có thể kéo dài mãi, ấy thế mà phút chốc biến mất rồi trở nên tăm tối khi cha bị bắn đổ gục trước mặt cô..

Bịch.

Cú ngã ngửa ra sau đau điếng kéo cô trở về thực tại, đôi mắt đỏ hoe, giọt nước mắt còn đọng trên má, hất nhẹ mái tóc và nghiêng đầu sang bên và nhìn, một cậu con trai to cao, lạnh lùng, chững chạc hơn cô chắc chỉ khoảng 2-5 tuổi đang đứng sững trước mặt cô.

Lò rò ngồi dậy nhặt quyển sách to bịch về triết lý kinh doanh để đưa cho cậu ta cũng đúng lúc tập giấy tờ thi của cô được chìa ra trước mặt.

Cô ngước mắt lên và từ từ đứng dậy, bốn mắt nhìn nhau nhưng mỗi người đều đều chạy theo suy nghĩ riêng của mình và đồng thời thốt lên:

- Xin lỗi – Xin lỗi.

Đã xoay đầu định rời đi, nhưng lại một lần nữa hai đôi mắt quay lại giao thoa vào nhau, trong một thoáng chốc như nhìn sâu vào mắt đối phương trong một giây.

- Đi thẳng, lên cầu thang bên trái, tầng 2, lớp đầu tiên, bên phải.

- Cảm ơn anh.

Cô bước vào phòng thi với tâm trạng còn đang nặng trĩu nhớ về quá khứ của mình..

lại một lần nữa vận dụng hết lý trí để đè nén con tim, gạt bỏ đi mọi suy tư và nỗi đau cồn cào vừa bị khơi lại, cô tiếp nhận đề thi và bắt đầu làm bài.

- Columm, cậu vừa nói gì với con nhỏ đó vậy?

- Cậu quen cô ta à, có bao giờ cậu mở lời thế đâu.

- Nhìn cô ta ăn mặc quê chết đi được.

- Cậu có thấy mặt cô ta không, tóc tai gì mà che cả mặt lại thế, chắc có sẹo.

Mặc cho hội bạn léo nhéo bên cạnh, Columm, cậu trai có khuôn mặt thông minh, nhanh trí, còn đang trong độ tuổi phát triển nhưng đã mang nhiều đường nét hấp dẫn của người đàn ông, cuốn hút người đối diện nhưng vẻ mặt lúc nào cũng lạnh như băng rất khó gần.

Cũng phải thôi, là người thừa kế của tập đoàn Wings of Dreams có giá trị thương hiệu hàng tỷ đô, với rất nhiều công ty con đa ngành đa nghề, nổi tiếng trong cả nước và đang trong thời kỳ phát triển, mở rộng đầu tư rất nhiều lĩnh vực.

Chỉ một thái độ không thích của thiếu chủ này cũng đủ làm khuynh gia bại sản cả một thương hiệu.

Từ xưa đến nay ngoài nhóm bạn này ra, cậu ta chưa thực sự chơi với ai.

Một vài mối quan hệ khác có được là do các nhà đầu tư muốn làm quen với tập đoàn mà đưa con cái trạc tuổi của cậu tới làm thân.

Cuộc sống của cậu thật dễ dàng, sinh ra đã ở vạch đích, mọi thứ cứ hiển nhiên hiện ngay ra trước mắt, mọi người đều xum xoe xung quanh, sẵn sàng làm cậu vừa ý bất kể đó là việc gì, hay chỉ cần cậu lừ mắt một cái, cả những người giám đốc đáng tuổi cha chú cũng lập tức cúi xuống xin lỗi.

Cậu coi thường tất cả, nhàm chán, nhạt nhẽo, vô vị.

Đi học các buổi sáng ở trường cũng chỉ là một hình thức bắt buộc của cha dành cho cậu.

"Con hãy đi học và hòa đồng với mọi người, con hiểu xã hội vận hành như thế nào thì sau này mới có thể điều hành công ty được kín kẽ".

Mặc dù ngài Wind biết mọi việc diễn ra trong trường, nhưng vẫn để cậu giết thời gian mỗi buổi sáng tại ngôi trường này, để cậu hiểu, không phải cái gì muốn là được, thích là có, để cậu hiểu khi bị cưỡng ép thì khó chịu ra sao, và muốn tự do làm điều mình thích thì phải trưởng thành, đủ lông đủ cánh tự bay lên trên chính đôi cánh của mình.

Đó chính là lý do, mặc dù mới đang học cấp ba, nhưng với trí thông minh trời ban, những cuốn sách cậu đọc luôn là những sách chuyên ngành kinh doanh.

Và rồi vào các buổi chiều, cậu tham vấn câu hỏi với các thầy giáo của gia đình và bài tập là những tình huống kinh doanh gặp phải của tập đoàn Wings of Dreams hoặc những diễn biến trên thị trường hiện tại.

Cô bé này có điều gì đó đặc biệt, khác hẳn những người cậu gặp.

Rõ ràng là đang chuẩn bị vào thi, tại sao lại phải khóc, mặc dù ăn mặc buồn cười của gia đình nghèo nàn có gì mặc đấy, khác hẳn những bộ đồ hàng độc và luôn được chau chuốt mà cậu hay nhóm bạn đang mặc, nhưng ở cô bé đó toát ra một khí chất tự tin, khoáng đạt, một đôi mắt thông minh, bừng sáng nhưng lại muốn được che dấu đi bằng mái tóc lạ kỳ che khuất gần cả khuôn mặt.

Và trên tất cả, giống như cậu, đó là sự khinh thường người đối diện, mặc kẻ đó là ai, đang làm gì cũng không thể nào làm vướng bận vào đường đi đã được vạch sẵn của cô.

Để suy nghĩ sang một bên, đủng đỉnh cậu đi vào lớp tham gia vào hoạt động ngoại khóa bắt buộc với sự chán ghét thể hiện rõ ràng.

Rút quyển sách ra nghiên cứu, mặc kệ lớp học ào ào bên tai với những chương trình và sự kiện sắp tới của trường.

Viết xong bài luận và nộp cho giáo viên, Happse vươn vai đứng dậy cảm thấy rất thoải mái và tràn đầy tự tin vội vã đi ra cửa tìm ông Alex.

Trên đường về vui vẻ kể cho ông nghe cảm nhận về ngôi trường, sự may mắn khi gặp đề bài tiểu luận quen thuộc vừa được nghe trên tivi hôm rồi và rất hồi hộp chờ hai ngày sau có kết quả.

Tin tức đến nhanh hơn dự kiến, chưa đầy 48 tiếng đồng hồ sau, chuông điện thoại nhà ông Alex vang lên, chúc mừng sự xuất sắc của cháu gái ông đã trở thành một trong hai trường hợp đặc biệt được nhận học bổng toàn phần của năm học này, đề nghị ngay ngày mai hai ông cháu qua trường để trao đổi thêm.

Không thể kể hết được niềm vui của cô và cú sốc khi bà Jo nghe tin.

Một lát sau, ông Simon cũng đến, cả bốn người ngồi trong phòng khách bé nhỏ của bà Jo và nói chuyện.

Không ai tin được điều kỳ diệu vừa ập đến ngôi nhà này:

- Tôi đặt tên nó là Happse có đúng không?

- Happse cháu nói thật đi có phải là cháu đã nhòm bài của ai không?

- Chúc mừng bà Jo, niềm vui đã được nhân đôi rồi nhé.

- Happse cháu thực sự thông minh như thế sao?

- Bà Jo, phải mua ít đồ học tập cho nó đấy.

Tiếng nói tiếng cười cứ vang vọng mãi cho tới khuya, hai ông già lần lượt đi về để lại hai bác cháu với bao suy nghĩ ngổn ngang.

Bà Jo lo những tác động tiêu cực, mặt trái của việc đi học trường con nhà giàu, sự nghèo túng của bà, những khó khăn cô sẽ vấp phải khi nỗ lực giữ học bổng trong cả mấy năm học này, nếu không sẽ trở thành công cốc.

Còn cô, vô cùng vui mừng vì đạt đạt được mục đích ban đầu, bước đệm đầu tiên để bước đi để thực hiện kế hoạch khổng lồ đằng sau.

Mọi người lo lắng cũng đúng, nhưng bởi họ không biết cô là ai.

Cha cô đã phát hiện ra điều này rất sớm, mang trong mình hội chứng Hyperthymesia cộng với cơ thể bị lỗi luôn dư thừa chất Adrenalin, cô là một cỗ máy, một trí nhớ siêu phàm, khả năng tiếp nhận thông tin và phân tích dữ liệu cực nhanh nhạy.

Trí nhớ của cô như một máy ảnh, chỉ cần chớp mắt toàn bộ dữ liệu được đưa vào bộ não cất giữ, chuẩn chỉ đến từng dấu phẩy, sự dư thưa chất adrenalin khiến trong máu cô luôn hưng phấn và nó là nguyên nhân khiến cô có nhiều khả năng đặc biệt mà người ta gọi đó là hội chứng thiên tài.

Cùng với trí thông minh hơn người, cô sàng lọc rất nhanh những thông tin nhận được và sắp xếp khoa học ở trong đầu.

Chỉ cần nói đến những thứ có liên quan là mọi hình ảnh, mọi thông tin, mọi dữ liệu cô đều sâu chuỗi được ra hết.

Mặt trái của sự trí thông minh ấy, những người bị bệnh Asperger thường biểu hiện nhiều dạng rối loạn thần kinh, nói dễ hiểu hơn là một dạng tự kỷ nhẹ, cô thích ở một mình không thích giao lưu tiếp xúc tương tác với xã hội.

Họ thường dễ bị âm thanh, ánh sáng kích động, là lý do cô thường xử dụng tai nghe, kính râm như là một giải pháp đơn giản để cân bằng cơ thể mà tránh việc lệ thuộc vào thuốc.

Họ thường bị đau đầu, những cơn đau bất chợt khi thì thoảng qua khi nặng nề hơn khiến cô ràn rụa nước mắt..

Khác với anh trai ngay từ nhỏ đã được cha định hướng tiếp quản mọi công việc của gia đình từ quản lý hệ thống kinh doanh của tập đoàn, khắc khổ rèn luyện bản thân để có thể làm điều hành, cai quản hai phần năm đế chế ngầm tại thành phố Miền đông.

Còn cô, ngay từ nhỏ đã muốn đi theo ngành luật để có thể là cánh tay phải hỗ trợ mọi việc cho gia đình, cho anh cô, cho ba của cô.

Hơn nữa, bản thân cô không thích quyền lực tối thượng như anh trai mà là người âm thầm sau lưng phân tích, chỉ rõ những mạnh yếu để đưa ra được lựa chọn cuối cùng mang tính quyết định sống chết của một người hay của một tập đoàn.

Giờ đây, biến cố gia đình đã xảy ra, cô chẳng bao giờ có thể gặp lại họ được nữa, một mình đơn phương độc mã, làm thế nào mà để vừa sống sót vừa trả được thù nhà.

Chỉ có một con đường học vươn lên và tận dụng mọi mối quan hệ mà thôi.

Thiếp vào giấc ngủ với những lo toan suy nghĩ và buồn phiền.

Cơn ác mộng lại ập đến trong giấc mơ với những bóng người đổ ập xuống sau mỗi tiếng súng chát chúa.

Tiếng tít tít vang ầm lên của rada khi phát hiện tên lửa lao đến.

Hình ảnh người vệ sĩ chỉ kịp tháo dây an toàn và đẩy cô ra khỏi chiếc trực trăng trước khi nó nổ tung trên bầu trời khiến cô giật mình tỉnh giấc.

Phía trên giường bà Jo vẫn đang thở đều đều, còn cô nằm đó nước mắt cứ lăn ra thấm ướt cái gối mỏng..

** *

Đúng 10 giờ sáng, ông Alex bà Jo và cô có mặt tại phòng Trưởng khoa đầu vào.

Cảm thông cho tình cảnh của cô, nhà trường cho cô hưởng thêm một gói hỗ trợ học sinh có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn.

Ngoài việc đi học được hỗ trợ học phí hoàn toàn, không phải đóng bất kể một chi phí nào do nhà trường phát động, cô còn được hỗ trợ thêm toàn bộ chi phí đưa đón học sinh, được mượn sách tại thư viện nhà trường, và toàn bộ chi phí sách vở khác cũng như những bữa cơm miễn phí tại trường.

Khác với những đứa trẻ khác thích được tuyên dương trước toàn trường về thành tích đầu vào nổi trội, đưa ra lý do thuyết phục nhà trường rằng cô không muốn bị dị nghị khi được hưởng toàn bộ ưu tiên, cô muốn xuất hiện như là một học sinh bình thường để mình có thể dễ dàng hòa nhập với cộng đồng, nhưng không ai biết được, điều thực sự khiến cô từ chối đó là ẩn thân, không để lộ hình ảnh cũng như là tên tuổi của mình ra trước những chiếc máy ảnh hay là mạng truyền thông.

Đến cha cô chúng còn dám ngang nhiên nhảy vào nhà để giết, nếu chúng biết cô thoát chết khỏi vụ nổ máy bay ấy, thì..

hậu quả thật khủng khiếp..

Quảng cáo
Trước /110 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Copyright © 2022 - MTruyện.net