Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm mới đăng chương 27, ta rảnh rỗi xem lại phim để lấy thêm tư liệu, nhưng ai ngờ... ;-;
Ta bắt đầu hối hận rồi ;-;
Lúc Petra chết, ta hổng xót, nhưng đoạn Levi nhìn thấy xác bé nó bị quăng đi, bởi Trinh Sát Đoàn bị khổng lồ đuổi theo, nếu không làm thế thì cả bọn sẽ vào tình thế bắt buộc phải chiến đấu, và khả năng có thêm thương vong là rất cao.
Nhưng ánh mắt của anh trai lúc đó...
Khiến người làm mẹ vợ như ta đây cảm thấy cắn rứt.
Các nàng nhớ phải comment và blink blink để an ủi trái tim yếu ớt này của ta đó.
Các nàng đọc truyện vui vẻ, ta tiếp tục vào trong vừa viết truyện vừa cắn rứt đây.
P/s: Hôm nay lại là một ngày không sửa chính tả ahihi :>
...
Không khí trong rừng sâu có chút tĩnh lặng cùng tịch mịch, Eren nắm chặt dây cương, tuyệt vọng nhìn từng người một vì cậu ngã xuống.
Ngựa hí vang, giống như tiếng sét tàn bạo không ngừng đánh vào đầu thiếu niên, ánh mắt cậu dần dần bị thay thế bởi thù hận, tơ máu kéo đến lấp đầy đôi con ngươi bi thống.
' Tao sẽ gϊếŧ chết mày...'
' Tao nhất định sẽ gϊếŧ chết mày...'
' Đồ khốn nạn, tất cả đều là do mày...'
...
" Chết đi!!!!"
Eren thanh âm phẫn nộ vang lên khắp nơi, cậu nâng cánh tay, tàn nhẫn cắn xuống.
Sấm sét ầm ầm xé toạc bầu trời, từ trong cột khói cao ngợp, con khổng lồ cường tráng xuất hiện.
Vì vừa biến hóa, khói trắng từ bắp tay và chân nó không ngừng tỏa ra, đôi mắt màu lục phát sáng trở nên vô cùng đáng sợ, Katherine biết, lúc này trong đầu cậu ta chắc chắn sẽ không có gì ngoài ý niệm gϊếŧ chết Titan nữ để báo thù.
Eren đây là đang hối hận.
Hối hận vì sao lại tin tưởng đồng đội.
Hối hận vì sao mình không thể cứu đám Petra.
Thậm chí là hối hận vì sao cậu lại không biến hình sớm hơn nữa, lúc Gunther còn sống, hay là lúc đội viện binh bị gϊếŧ chết trước mặt mà cậu chẳng thể làm gì ngoài cắn răng quay đầu bỏ chạy.
Thất bại, thật quá mức thất bại!
Nếu như không thể giúp đỡ, không thể cứu được mọi người thì cậu còn cần khả năng để làm gì!!?
Eren trong hình dạng khổng lồ bắt đầu trở nên điên cuồng, cậu gào thét, mất khống chế lao đến chỗ Titan nữ.
Tuy có thể cử động được, nhưng tình trạng hiện tại của cô ta quả thực không thích hợp cho một cuộc ẩu đả mới, không ngoài dự đoán, Titan nữ nhanh chóng quay người, dùng tư thế của một vận động viên marathon chạy đi.
Eren cũng không phải nỏ mạnh hết đà, cô ta chạy còn chưa được ba bước thì đã bị cậu phang ngay một cú đấm vào mặt.
Một bên mắt không hồi phục có lẽ đã gây trở ngại cho Titan nữ, đôi đồng tử màu biển của cô ta trừng lớn, giống như thực kinh ngạc về biểu hiện này của Eren.
Katherine ở trên cây cũng thường xuyên bị địa chấn bên dưới làm cho chao đảo, nhưng cô tuyệt nhiên vẫn không rơi xuống dưới, một phần là vì cái cây này đủ rắn chắc, thứ hai là do chân trụ vững vàng.
Dáng vẻ lương bạt lại lãnh đạm, hoàn toàn là một bộ dáng không có ý định ra tay giúp đỡ.
Titan nữ chạy trốn một hồi liền quay người đá vào bụng con khổng lồ của Eren, làm nước ối trong miệng cậu ta văng ra tứ tung.
Eren lại giống như chơi không biết mệt, vừa gào vừa thét đến Katherine ở đằng xa quan sát còn cảm thấy chói tai.
Cô còn không biết là cậu định đánh nhau hay là khẩu chiến nữa đấy.
Hét lớn đến mức làm cô có chút phiền toái.
Ầm ầm một tiếng lớn, Titan nữ mất đà ngã người, Eren không từ bỏ cơ hội, lập tức lao đến đè thân ảnh khổng lồ của cô ta, nắm đấm lớn vung xuống nhắm ngay đầu của Titan nữ, nhưng cô ta lại thoát được, khiến cho phần cánh tay đó của cậu đập mạnh xuống đất, xương rơi ra có chút dã man.
Hai 'người' giằng co đủ lâu, vết thương trên người Titan nữ đã lành lặn hơn phân nửa, cô ta giống như một võ sĩ lâu năm, ngay lúc Eren đang phát hỏa, tay canh thật chuẩn vào khuôn hàm của cậu mà đánh xuống.
Eren cũng không chịu thua kém, giơ chân đá cô ta bay một quãng rõ xa.
Katherine nhìn thấy cảnh này cũng chẳng có biểu cảm gì, điên cuồng, phẫn nộ, tuyệt vọng, bi thống, đó là tất cả những gì Eren thể hiện lúc này và nó khiến cô cảm thấy... rất nhức mắt.
Tất cả những cảm xúc đó...
Cô chưa bao giờ cảm nhận được.
Katherine cười trừ, có phải hay không chính bản thân cô hiện tại là đang ganh tị với cậu ta?
Rũ mi mắt, Katherine táo bạo suy nghĩ.
Có khi 'cô' của khoảng thời gian trước khi mất trí nhớ đã từng trải qua đoạn cảm xúc ngắn ngủi này chăng...?
Tam U ở bên trong nhìn cô chìm trong thế giới riêng của mình, miên man suy diễn ra một bản thể khác kia.
Ờm thì, đúng thật là Katherine trước kia có nhiều cảm xúc hơn cô của lúc này rất nhiều, sẽ phẫn nộ khi đồng đội chết đi, sẽ mang tâm tư báo thù truy đuổi Titan nữ.
Và còn một thứ mà cô không bao giờ trải nghiệm được chính là...
Katherine của trước đây rất yêu quý đồng đội.
Cứu thoát bọn họ khỏi tử nạn, mặc dù lúc khi giúp đỡ Isabel và Farlan, 'Katherine' không hề nghĩ đến việc bản thân phải gánh tử nạn cho bọn họ, nhưng thật lâu về sau, không cần hỏi nó cũng sẽ biết được, dù có bất kì chuyện gì xảy ra, cô ấy cũng sẽ không bỏ rơi Isabel và Farlan.
...
Còn Katherine của hiện tại, chính là một bộ dạng người sống chết mặc bây.
Không quan tâm đồng đội, không quan tâm sống chết, chỉ thỏa mãn chính mình, muốn chém thì chém, muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, dù phải trả những cái giá thực đắt.
Vui buồn sẽ không hiện rõ lên mặt, ngay cả cách nói chuyện cũng tùy tâm tùy tính.
Lúc đầu khi tiếp xúc, Tam U vẫn khư khư giữ lấy tâm tình với 'Katherine' mà đối xử với cô, nhưng sau một khoảng thời gian ngắn, đủ để đánh cho nó một đòn thức tỉnh.
Người này không giống với 'Katherine'.
Có lẽ, cô là đội trưởng hội vệ binh hoàng gia, chứ không phải là Trinh Sát Đoàn binh trưởng nữa.
Cá nhỏ tâm trạng cũng hơi ủ rũ giây lát, nhưng rồi nó chợt nhận ra, dù có như thế thì sao chứ, Katherine vẫn sẽ là Katherine, vẫn là kí chủ chân chính mà nó phải phục vụ, miễn giá trị sát nghiệp được lấp đầy thì Katherine có biến hình thành thủy thủ mặt trăng, cá nhỏ là nó đây vẫn sẽ mang tình mẫu tử ra mà săn sóc cô.
Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, Tam U lại tiếp tục tận hưởng bịch thức ăn cá mới toanh vừa mua được của nó.
Không có gì có thể làm cá nhỏ mất tâm tình!!
Một con cá nhỏ xinh đẹp cần phải có đủ yếu tố tự tin và yêu đời!!
Katherine nhìn nó ở bên trong không gian vừa nhảy nhót, vừa ngốn cho một họng thức ăn, thở dài một hơi không biết nên nói gì cho phải.
Tại sao trên đời này lại có một con thú linh ngu ngốc đến thế chứ...?
Katherine không quan tâm đến nó nữa, chuyển tầm mắt đến tình hình trận chiến bên dưới, Eren và Titan nữ vẫn đang một mất một còn, dáng vẻ của Eren lúc này... nói sao nhỉ, chính là cái kiểu chơi đến mất mạng cũng phải gϊếŧ chết cô ta.
Hai 'người' vừa đánh vừa đuổi đến hăng say, bởi vì chịu tổn thương từ đòn tấn công vừa nãy của Titan nữ, nên khuôn hàm của Eren dần dần hiện lên một cột khói, nhanh chóng chữa lành vết thương cho cậu.
Cơ thể khổng lồ kiệt sức tựa vào thân cây to lớn bên cạnh, Eren há miệng thở hồng hộc, từng ngụm khí chui tọt vào khí quản khiến cơ bắp co rút kịch liệt, sức cùng lực kiệt chính là những gì cậu cảm nhận được lúc này.
Nhưng, ...thù còn chưa trả sao có thể ngồi đây than thở??
Đang lúc định vực dậy tinh thần tiếp tục liều mạng, Eren quay đầu nâng nắm đấm.
Khi nhìn thấy hành động tiếp theo của Titan nữ, cậu bất ngờ đến mức... chẳng làm được gì ngoài đứng hình.
Đây... Đây chẳng phải là thế đứng của...
Lợi dụng thời cơ Eren lặng người, cô ta không hề nhân nhượng hóa cứng lớp ngoài, vung chân đá rơi cái đầu to lớn của cậu.
...
" Phập."
Titan nữ bất chấp tách phần da thịt ở khóe miệng, há thật lớn, nhắm ngay phần gáy của chiến lợi phẩm mất đầu kia cắn xuống.
Eren thân ảnh ngồi bật dậy theo cú đớp của cô ta, đôi con ngươi của cậu vô thần nhìn vào hư không, đầu óc trống rỗng chẳng có gì ngoài một màu tối đen, phần thịt tơi bám dính trên quần áo khiến người ngợm của cậu lúc này có hơi chật vật dáng vẻ.
Titan nữ phun miếng thịt vừa cắn ra ngoài, cô ta sâu thẳm liếc nhìn Katherine một cái, tâm trạng hơi phức tạp, nhưng rồi hạ quyết tâm nuốt Eren vào miệng.
Nhiệm vụ... vẫn đặt lên hàng đầu trước đã.
Vị ma nữ tóc đỏ đó cũng là một mối nguy hại khá lớn đối với bọn họ, nếu như có cơ hội liền phải thủ tiêu cô ta.
Titan nữ lạnh mặt, giữ vững tốc độ chạy sâu vào rừng.
" Eren!! " Tiếng gào thét vang lên từ xa thu hút sự chú ý của Katherine, cô quay đầu, con ngươi đạm bạc đối diện với đôi mắt sắc lẹm của Mikasa.
Sau đó...
Mikasa trực tiếp bỏ qua Katherine, phi người phóng đến chỗ của Titan nữ, cô rút gươm, nhanh nhẹn cắt cơ bắp ở cổ chân và bắp chân cô ta, phẫn nộ hô lớn:" Trả Eren lại đây!! Đồ khốn!! "
" Này, giữ khoảng cách đi."
Thanh âm lạnh nhạt từ xa vang lên, Mikasa trầm mặc, quay đầu nhìn về phía người nọ:" Eren đang trong miệng cô ta! "
" Đã chết?" Levi bình tĩnh hỏi, động tác thuần thục di chuyển trên bộ Thiết bị cơ động Lập thể.
" Còn sống. " Mikasa nhíu mày.
Levi chuyển tầm mắt đến chỗ cô, miễn cưỡng buông một câu:" Hi vọng thế."
Anh ta không hi vọng thứ mình tốn công vớt lên sẽ là một cái xác.
Katherine quay người đi ngược lại phương hướng của bọn họ, Levi không nhìn thấy cô, vì vừa nãy khi lướt qua, Katherine cố tình đứng ở điểm mù, tránh đi tầm mắt của anh ta.
Tam U ở bên trong không gian, nhướn mày:" Cô chạy đi đâu thế? "
" Tìm xác. "
Cá nhỏ hoảng hồn:" Xác gì cơ?? "
Katherine rũ mi mắt, không lên tiếng trả lời nó nữa, cứ chăm chăm di chuyển một hướng duy nhất.
Băng gạc trên trán đỏ lừ một mảnh, máu dọc theo thái dương chảy xuống, động lại thành một màu đen tím hãi hùng.
" Lách cách."
Nghiêng người đáp xuống gốc cây nọ, thân ảnh của Petra hiện ra trong tầm mắt, Katherine đôi con ngươi màu đồng tối lại, khẽ kêu lên:" Tam U."
" Có chuyện gì sao? "
" Cho ta một tấm vải trắng. "
"..."
Nghe được tiếng cá nhỏ thở dài, tiếp theo đó là một tấm vải màu trắng thanh thuần xuất hiện, rơi vào trong lòng bàn tay cô.
Tam U thật lâu rồi mới rời khỏi không gian, 'bơi' đến bên cạnh Katherine, khuyên nhủ:" Đó là số mệnh của bọn họ, cô không cần cảm thấy tội lỗi. "
Katherine giống như lơ đãng không để tâm đến lời nói của nó, thành thật buông một câu:" Ngươi im lặng chút đi. "
Tam U:"..." - Gia đây là đang muốn tốt cho cô đấy!!
Cá nhỏ sinh khí giận dỗi bỏ vào không gian, tức quá đi mà, nếu như không phải vì giá trị sát nghiệp thì có chết nó mới nói mấy chuyện vô nghĩa này!!
Katherine duỗi tay che lại đôi mắt vô thần của Petra, khẽ than thở:" Cô trách ta không? "
Câu hỏi này... mãi mãi sẽ không có lời giải đáp.
Dù biết đời người vô thường, nhân sinh chính mình phải do tự thân quyết định, cô không có cách nào xen vào số phận của bọn họ, sửa đổi thì như thế nào? Có khi... đối với họ, cái chết mới chính là sự giải thoát tốt nhất.
Không gian thật im ắng, khiến cho tâm tình bình thản của Katherine không khỏi thoải mái thêm vài phần.
Cô đắp tấm vải trắng lên người Petra, dùng dây thừng cột lại, sau đó nâng lên hướng phía tổng bộ trở về.
Trên đường đi không tránh khỏi phải đụng độ vài con khổng lồ, Katherine phi người bay cao nhất có thể, tình trạng hiện tại của cô không cho phép bản thân liều mạng, lưỡi kiếm đã hết, Kavkaz thì phải dùng ít nhất một tay để bắn, với lại cái trọng lượng trăm cân nghìn lạng của nó mà đè lên vết thương trên người thì có trời mới sống nổi.
" Chị!! "
Tổng bộ ở ngay trước mắt, Isabel đôi mắt màu bạc xinh đẹp là thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt cô, Katherine lạnh mặt đáp xuống, đứng trước mặt Erwin gật đầu xem như chào hỏi, sau đó bình tĩnh chất xác của Petra lên xe.
Isabel nhướn mày, quay qua nói chuyện với Erwin ở kế bên:" Đoàn trưởng, anh xem hôm nay chị gái cho gì đó kì kì đúng không?"
Nghe câu hỏi vô nghĩa từ phía người nào đó, Erwin miễn cưỡng trả lời:" Cô ta mất trí nhớ rồi."
Isabel:"..." - Ừ hử?? ⊙_⊙
Quay đầu thấy Isabel trợn mắt nhìn mình, anh ta ngoài cười nhưng trong không cười nói:" Biết rồi thì đừng có mà đi tới bắt chuyện, xảy ra án mạng tôi không biết tìm ai dọn đâu."
"..."
Được rồi, anh là đoàn trưởng, anh con mẹ nó nói cái quần gì cũng đúng.
Isabel tiếc nuối nhìn về phương hướng của Katherine, cô thở dài một tiếng, sau đó lết người ra chỗ khác trút bầu tâm sự với Farlan.
Tri kỷ ơi, đợi tôi đến nào!!
Trong lúc Trinh Sát Binh Đoàn đang lục đục tập hợp, Katherine lại đi đến vị trí của những binh sĩ chịu trách nhiệm thu gom xác các thành viên đã hi sinh.
Đương nhiên, điều kiện tất yếu chính là ít nhất phải còn lại được một bộ phận cơ thể.
" Các anh, đến bìa rừng trước nhất để hoàn thành nhiệm vụ, còn chờ thêm một thời gian nữa thì chỗ đó sẽ đầy ắp khổng lồ mất."
" V-Vâng!"
Sau khi xong việc muốn làm cuối cùng, Katherine vươn vai đi đến chỗ của Hange, ngập ngừng hỏi:" Cô... giúp tôi băng bó lại cái này... ha?"
Nghe thấy thanh âm quen thuộc lại ẩn ẩn cảm giác xa lạ khó tả, Hange giật giật khóe môi, cười nhạt:" Katherine, hôm nay em thế nào ấy, bộ có chuyện gì à?"
Katherine nhăn mặt, một bộ dáng vẻ không biết nói sao cho đúng, cô thần sắc đạm bạc, rốt cuộc trả lời:" Thật ra, tôi..."
" Không nhớ mọi người là ai nữa rồi. "
...
...
...
Bầu không khí hữu nghị bất giác im lặng hẳn đi.
Katherine cố gắng dùng nội lực ép lại cảm giác muốn cười phá lên, cô huơ huơ tay qua lại hai cái trước mặt Hange, một lúc lâu sau vẫn chẳng thấy người trước mặt có phản ứng gì, cô trực tiếp hô lên một tiếng:" Này, cô không sao đấy chứ? "
Thanh âm khá lớn thành công đánh thức Hange, cô ấy giật mình xoay người, khóc không ra nước mắt nói:" Tại sao lại thế a?? "
Bộ dạng của Hange lúc này chính là: Không biết được lí do, chị liền sẽ làm em phiền chết cho mà xem!
Katherine mặt không đổi sắc, khí huyết lưu thông, tim đập chậm rãi, giống như điều cô sắp nói tiếp theo là chuyện mà ai cũng biết:" Bởi vì vết thương trên đầu khá nặng, cho nên khi bị đập xong liền chẳng nhớ gì nữa hết."
Hange trầm mặc, thất thần tiêu hóa câu nói kia, cô biết 'Katherine' là một người rất ít khi nói dối, nên tính xác thực của chuyện này là cực kỳ cao.
Trong lòng một mảnh uất ức không tả nổi, bạn nhỏ Hange cúi đầu hít một hơi điều chỉnh tâm trạng, sau đó 'khóc' bù lu bù loa lên chạy đi.
Katherine:"..."
Khung cảnh này có vẻ khá quen thuộc nhờ...?
Thở dài một hơi, cô xoa xoa vết thương của chính mình, không biết phải đi tìm người nào để sát trùng lại cho nó.
" B-Binh trưởng, vết thương của ngài bị hở sao..."
Thanh âm xa lạ có phần non nớt vang lên ngay bên cạnh khiến Katherine có muốn không chú ý đến cũng không được cô dịch người nhìn qua, đôi phần ngạc nhiên khi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói này chính là cô gái đã dắt hắc mã Laser vào rừng cây với cậu con trai tóc vàng kia.
" Ừm, giúp ta băng lại vết thương với nhé? "
Nghe thấy lời khẩn cầu ngoài ý muốn của Katherine, Krista hơi nghệch ra một lát, sau đó lập tức gật đầu:" Vâng! "
...
Mất một khoảng thời gian khá lâu, Krista rốt cuộc cũng băng bó xong vết thương trên đầu cho cô, Katherine nhìn cô ấy thấp thỏm, mỉm cười nói cảm ơn.
Krista xua tay:" Đây là việc nhỏ, không cần đâu ạ."
Katherine gật đầu, rồi di chuyển đến vị trí khác, cô không muốn bản thân gây áp lực cho người vừa giúp đỡ mình.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Katherine ngẩng đầu nhìn trời cao xanh thẳm.
Eren đã thấy được sự bỏ mặt người mình của cô đối với đám Petra, khi quay về, không biết cậu ta sẽ có biểu hiện nào đây nhỉ?
Thật đáng chờ mong.
...