Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Zannanza lẳng lặng ngồi nhìn Uhi ngủ, khi thấy Uhi hơi thở đều đặn, chắc hẳn đã ngủ say, hắn mới nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt có phần tái nhợt của cậu, ngón cái nhẹ lướt qua bờ môi có hơi thô ráp do đã lâu không được chăm sóc nên thiếu nước dưỡng ẩm.
5 tháng trước, hắn chuyển từ trường Đại Học Cambridge ở Anh đến trường Yasar Thỗ Nhĩ Kỳ, ba hắn muốn gia đình quay trở lại quê hương sinh sống để con cháu nhớ về cội nguồn. Khi lần đầu gặp Uhi, hắn đã có 1 cảm giác quen thuộc khó tả, hắn muốn gần gũi với người này. Nhưng hắn chưa kịp làm thân với Uhi thì cậu lại nghỉ học, hắn lên gặp ban giám hiệu trường hỏi thăm thì họ chỉ nói gia đình cậu xin cho cậu nghỉ học 1 thời gian. Hắn sực nhớ đến bạn thân của Uhi - là Zay, hắn hỏi thăm Zay vì sao Uhi mấy ngày không đi học, Zay lúc đầu không nói cho hắn biết, hắn 1 mực bám theo y hỏi mãi không tha, khiến y phải chịu thua mà nói rằng Uhi không biết vì nguyên nhân gì mà bất tỉnh không dậy. Hắn tiếp tục dò hỏi thì Zay cho biết Uhi được chuyển đến 1 bệnh viện nổi tiếng của Thỗ Nhĩ Kỳ để theo dõi đặc biệt. Sau khi xin được số phòng bệnh, hắn lập tức đến đó, lúc đầu không ai cho hắn vào thăm vì không biết hắn là ai, có quan hệ gì với cậu thiếu niên xinh đẹp đang nằm bất tỉnh bên trong. Đến khi cha Uhi đi ra hỏi danh tính hắn thì ông nghe hắn xưng tên họ liền hỏi thăm có phải ba hắn tên là Will, từng học ở trường X sau đó chuyển đến Anh sinh sống, hắn ngạc nhiên vì sao cha Uhi lại biết rõ về ba mình, sau mới biết 2 người từng là bạn thân, 2 gia đình từng qua lại rất thân mật và hắn hồi nhỏ thường chơi với Uhi.
Hắn vui mừng khi biết thì ra hắn với Uhi là trúc mã với nhau, hắn xin phép cha Uhi cho hắn vào thăm cậu thường xuyên và ông đồng ý.
Khi vào trong, hắn thấy 2 mắt Uhi nhắm nghiền, hơi thở vẫn đều đều, trên người gắn nhiều thiết bị theo dõi, đo điện tim, huyết áp, sóng não, thì tim hắn như bị ai bóp nghẹn, vì sao Uhi lại nằm bất động thế kia, mấy hôm trước thấy cậu vẫn bình thường mà, ngay cả cha Uhi cũng không tìm ra được nguyên nhân, vợ ông đã khóc hết 1 ngày 1 đêm, 2 đứa con của ông cũng khóc nháo 1 trận, ông phải vất vả mới trấn an được bọn họ.
Hắn sau đó đến thăm Uhi mỗi ngày, có khi còn ở lại qua đêm trông chừng cậu. Hắn còn được cha Uhi cho phép vệ sinh thân thể cho cậu, hắn xem đây là 1 đặc quyền chỉ dành riêng cho hắn.
Đã gần 5 tháng mà Uhi vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, hắn lo sợ cậu sẽ ngủ mãi không dậy thì hắn phải làm sao đây? Hắn có cảm tình với Uhi, tình cảm của hắn còn chưa phát triển mà, Uhi vẫn chưa biết tình cảm của hắn dành cho cậu, hắn không muốn cả đời cứ mãi nhìn cậu bất tỉnh, hắn không cam lòng. Hắn bắt đầu nghiên cứu tìm hiểu về những hiện tượng siêu nhiên, kỳ bí mà khoa học chưa chứng minh được, hắn nghe mẹ Uhi nói vật cậu tiếp xúc trước khi bất tỉnh là 1 viên ngọc đen được đem về từ khảo cổ, nhưng sau đó nó đã được đem trả lại cho viện bảo tàng thành phố, hắn không thể tiếp cận được viên ngọc ấy, nhưng linh tính mách bảo việc Uhi bất tỉnh có liên quan đến viên ngọc đen kỳ lạ kia.
Mẹ Uhi đã cho hắn xem 1 tài liệu cổ có nói viên ngọc đen ấy từng là món đồ trang sức của công chúa Mitanni trước khi bị gả đến Ai Cập, nó được tìm thấy trong 1 khu đền đổ nát ở Anatolia - 1 vùng đất giờ là di tích lịch sử của Thổ Nhĩ Kỳ. Hắn vẫn chưa tìm ra được manh mối về sự bất tỉnh của Uhi.
- "... Mattiwaza ...".
Tiếng nói mớ của Uhi kéo Zannanza về thực tại, "Mattiwaza ... hắn ta là ai? Vì sao Uhi lại kêu tên hắn?". Zannanza cảm thấy khó chịu khi Uhi lại gọi tên người đàn ông khác thay vì mình, muốn gọi cậu dậy hỏi cho rõ Mattiwaza là ai? Có quan hệ gì với cậu? Nhưng nhìn khuôn mặt cậu ngủ say hắn không nỡ đánh thức.
Trong mơ, Uhi nhìn thấy người Mattiwaza nhuốm đầy máu tay ôm chặt xác cậu, gào thét tên cậu thảm thiết, nước mắt vô thức chảy ra.
Zananda sửng sốt khi thấy nước mắt Uhi chảy ra từ khoé mắt trong khi cậu vẫn đang ngủ.
_ Uhi gặp ác mộng sao? Uhi vì ai mà khóc? Vì tên Mattiwaza kia sao? - Zannanza không ngừng tự hỏi.
Zannanza đưa tay lên lau khoé mắt cho cậu, giọt nước mắt vẫn còn ấm trên tay hắn: "Uhi nếu là tôi thì tôi sẽ không làm cậu khóc".
Cửa phòng đột ngột mở ra, 1 người phụ nữ mặt vẫn còn hớt hãi chạy vào phòng, theo sau là 1 cô bé tuổi chừng 17 và 1 cậu nhóc tầm 10 tuổi.
- "Uhi, Uhi của mẹ, con tỉnh rồi sao?".
- "Anh hai, anh hai tỉnh dậy đi".
Uhi đang ngủ bị tiếng động đánh thức cũng tỉnh, mở mắt còn đang mơ hồ chưa rõ đây là đâu thì 1 cái đầu xoắn nhỏ lao đến ôm chầm lấy cậu.
- "Anh hai, anh hai hù Yzad sợ".
- "Huhu, anh hai doạ cả nhà 1 phen xanh mặt" - cô em gái lâu ngày không gặp khóc sướt mướt.
- "Uhi, con thực sự tỉnh?" - Mẹ Uhi không tin được, hai tay sờ sờ má cậu.
- "Mẹ, mọi người vẫn khoẻ chứ?".
- "Uhi của mẹ" - Mẹ Uhi ôm chặt Uhi vào lòng khóc huhu 1 trận, từ lúc Uhi bỗng dưng bất tỉnh bà đã khóc không biết bao nhiêu lần, tìm nhiều bác sĩ giỏi nhất thành phố mà vẫn không ai tìm ra nguyên nhân, ngay cả chồng bà cũng bó tay, cứ sợ Uhi mãi sống như thế này, như người sống thực vật.
- "Uhi, con tỉnh thật rồi tốt quá. Mẹ đem món súp con thích ăn nhất nè, ăn mau cho nóng".
Mẹ Uhi rót súp vào 1 cái chén rồi đưa đến bên miệng Uhi đút cho cậu ăn.
- "Mẹ, con tự ăn được".
- "Ừ, vậy ăn mau đi cho nóng".
Lúc này mẹ Uhi mới để ý trong phòng còn có người, nhìn thấy là Zannanza cũng vui vẻ hỏi chuyện.
- "Zannanza, con lại đến thăm Uhi sao?".
- "Dạ, vâng".
- "Cám ơn con đã vất vả chăm nó 5 tháng nay".
- "Dạ, không có gì bác gái".
Uhi liếc mắt nghĩ thầm - ngay cả mẹ cũng đem mình đi bán.
- "Zananda con đã ăn gì chưa, bác kêu người đem lên cho con nhé?".
- "Dạ không cần đâu, tí nữa con về rồi ăn luôn".
- "Ừ, Uhi tỉnh rồi con không phải vất vả nữa, ba mẹ con chắc cũng lo lắng cho con lắm".
- "Dạ, không vất vả, công việc này con tự nguyện mà".
- "Con vừa chăm nó còn giúp nó làm đề tài nữa, thật thằng con bác có phúc khi có con làm bạn".
Uhi ngạc nhiên, Zannanza giúp cậu làm đề tài? Hắn vì sao tốt với cậu quá vậy?
Dù gì người ta cũng giúp đỡ mình nên Uhi liền lên tiếng nói cám ơn.
- "Có gì mà ơn nghĩa, tôi cũng mong cậu mau khoẻ bắt kịp bài vở".
- "Uhi, cậu nghỉ ngơi đi, thưa bác con về" - Zannanza cảm thấy cần để người nhà Uhi có không gian ở bên nhau nên chào từ biệt ra về, hôm nay hắn không được ở lại đêm với cậu.
- "Ừ, vậy con về cẩn thận".
- "Vâng, chào bác".
Gia đình Uhi vui mừng khi Uhi tỉnh dậy sau 1 thời gian dài bất tỉnh, mẹ Uhi cùng 2 đứa em không chịu rời phòng bệnh vì muốn chắc chắn Uhi không bị bất tỉnh lần nữa, hết cách nên cha Uhi cho dọn thêm 1 chiếc giường đặt bên cạnh.
Uhi ở trong bệnh viên thêm 5 ngày để kiểm tra tổng quát, làm đủ mọi xét nghiệm rồi mới cho về nhà.
Về nhà dù gì cũng thoải mái hơn, Uhi được trở lại căn phòng của mình thì vui vẻ. Căn phòng vẫn bài trí như cũ, mọi thứ được xếp ngăn nắp gọn gàng và không hề có bụi, có lẽ mẹ cậu thường xuyên vào dọn dẹp. Nhìn ở trên bàn sách, bộ truyện DSHB được để gọn lại 1 góc.
_ Con bé Ellisa còn chưa chịu trả bộ truyện quái gở này đi - Uhi tặc lưỡi.
Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo tới, Ellisa thò đầu vào phòng nói: "Anh hai, mấy tháng anh không có ở đây, mẹ và em vào dọn phòng anh thường xuyên đó".
Yzad cũng nhảy vào phòng nói: "Em cũng có dọn nữa".
Uhi cười xoa đầu 2 đứa.
Ellisa còn nói: "Em mua luôn bộ truyện DSHB này rồi, em sợ anh chưa đọc xong".
Uhi đỡ trán cái con bé này vẫn không buông tha cho anh trai.
- "Em tha cho anh được không, anh vừa mới tỉnh dậy đó".
- "Nhưng mà truyện đó hay mà".
- "Ây da, anh nhức đầu quá, hai đứa đi về phòng để anh ngủ được không".
- "Vậy anh hai nghỉ ngơi đi nha, khoẻ rồi đọc cũng được".
- "...".
Cuối cùng cũng đuổi được 2 đứa đi. Sau đó cha mẹ cậu đi vào hỏi thăm cậu có cần gì không, có thấy khó chịu ở đâu không, thấy cậu muốn ngủ nên mới đi ra.
Uhi đi tắm sạch sẽ rồi ngồi tựa vào đầu giường, lấy 1 vài tập DSHB đọc.
_ Thật không ngờ bản thân lại xuyên qua bộ truyện.
_ Bộ truyện kết thúc, vẫn là 2 nhân vật chính là hạnh phúc nhất.
Uhi đóng lại quyển truyện, sau đó tắt đèn đi ngủ.
Do Uhi bất tỉnh 5 tháng nên giờ đã là cuối học kỳ, sinh viên đang chuẩn bị ôn tập cho thi Học Kỳ 2.
Khi thấy Uhi đi học lại, các bạn trong lớp nhao nhao hỏi thăm đủ chuyện, mấy cô gái ngưỡng mộ cậu thì vui mừng tặng đầy hoa. Các Thầy Cô trong trường cũng không ngừng hỏi thăm.
Sau đó Uhi tất bật chuẩn bị cho đề án nộp cho kỳ thi, may nhờ có Zannanza trợ giúp nên cậu bắt kịp kiến thức sau 5 tháng nghỉ học.
Zannanza từ khi Uhi đi học thì theo sát không rời, hắn tìm cớ nói là giúp cậu ôn bài nên cậu đi thư viện hắn cũng đi theo, cậu đi căn tin hắn cũng theo.
Uhi cũng mặc kệ hắn.
Sau cùng Uhi cũng hoàn thành đề án nộp cho Thầy, đề án cậu và Zay làm chung, Thầy giáo rất vừa lòng với luận điểm trong đề án của cậu. Tuy có 1 số điểm cần phải sửa lại nhưng cũng suy xét vì cậu nghỉ học 5 tháng lại do sức khoẻ nên cũng không gây khó dễ cho cậu.
- "Phù, cuối cùng cũng xong 1 học kỳ" - Zay, hai tay đặt sau đầu vừa đi vừa nói.
- "Phải cám ơn cậu cùng Zannanza đã giúp đỡ tớ".
- "Bạn bè mà, cám ơn gì" - Zannanza đi bên cạnh nói.
- "Đúng vậy, chúng ta đi quẩy thôi, hết thi rồi" - Zay đề nghị.
- "Ý kiến hay, cùng đi Uhi".
Uhi suy nghĩ 1 hồi liền đồng ý, dù sao bọn họ cũng giúp cậu rất nhiều.
- "Hẹn tối nay đi, quán The Rocks tụi mình hay đến đó".
- "Ừ, tớ biết rồi".