Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Zannanza quay trở lại với Yuri, hắn có phần không hiểu vì sao thái độ Uhi lại gay gắt như vậy. Từ nhỏ Zannanza được sinh ra trong gia đình chính khách nên cha hắn luôn dạy hắn phải đối xử tốt với phụ nữ và Zannanza cũng rất yêu quý mẹ vì thế đối với phụ nữ hắn luôn đối xử nhẹ nhàng và lịch sự.
Uhi trong lòng nghẹn một bụng tức, thấy Zannanza quấn quít quanh Yuri làm cậu thấy khó chịu trong lòng.
_ Hừ, cái gì mà nói yêu mình chứ, cái tên Zannanza chết tiệt ngu ngốc.
Do không có tâm trạng nên Uhi bắt xe buýt đến nhà ông ngoại chơi để khuây khoả đầu óc.
Hai ngày cuối tuần sinh viên được tự do hoạt động, nhà trường không quản thúc nhưng phải chú ý phong tục luật lệ của dân địa phương tránh vi phạm. Uhi dành hai ngày này về thăm ông ngoại, cậu đến đây hơn một tháng mà chưa đến thăm ông lần nào, chỉ gọi điện hỏi thăm mà thôi.
Ngôi nhà của ông ngoại Uhi nằm ở ngoại ô Cairo, mất hơn 1h đồng hồ đi đường, là một căn biệt thự 2 tầng mang kiến trúc Châu Âu kết hợp với Ai Cập cổ điển, bên trong trưng bày rất nhiều cổ vật do ông tìm được và có cả một thư viện sách cổ ở tầng 1. Có một khoảng sân rộng đặt một chiếc bàn ghế đá để ông đánh cờ lúc rảnh rỗi.
Vừa đứng ở cổng thì Uhi nghe thấy tiếng cười nói của ông ngoại.
_ Ông ngoại hôm nay có khách sao?
Uhi nhấn 2 tiếng chuông cửa, không lâu sau cô bé giúp việc ra mở cửa.
- "Chào cậu Uhi, cậu đến chơi" - cô bé giúp việc lễ phép chào, cô bé chỉ mới 16 tuổi, do gia đình nghèo khó nên phải đi làm người giúp việc.
- "Chào em, ông ngoại có khách sao?".
- "Dạ vâng, một vị khách cũng thường xuyên ghé thăm ông chủ".
- "Là ai nhỉ? Anh có quen không?".
- "Dạ cậu Uhi, người khách đó đến vào những lúc không có cậu chủ ghé chơi".
- "Ừm thôi được rồi, em đi làm việc mình đi, để anh tự vào".
- "Vâng, cậu Uhi" - cô bé lễ phép rời khỏi.
Trong sân tiếng cười nói sang sảng của ông ngoại cùng với một giọng nói quen thuộc.
- "Hahahaha, cậu đánh cờ thật cừ, ông già như ta phải chịu thua".
- "Không dám thưa giáo sư, cám ơn ngài đã nương tay".
- "Ha ha ha, cậu trai trẻ thật khiêm tốn".
Uhi nhìn người ngồi chơi cờ với ông ngoại mà há hốc miệng kinh ngạc.
_ Hắn là ....
Ánh mắt người khách kia nhìn Uhi như muốn nói: "Sao giờ này em mới tới, tôi chờ em nãy giờ".
- "Là Uhi sao? Lại đây, học ở trường mới có vui không" - ông ngoại thấy Uhi liền vui vẻ kêu lại nói chuyện.
- "Chào ông ngoại, dạ vui ạ".
- "Ông ngoại, người này là ..." - Uhi chỉ muốn hỏi vì sao ông quen biết hắn.
- "Đây là Ilbani, Giảng viên khoa sử học trường Đại Học Ai Cập, có nhiều lần làm việc chung với ông ngoại và mẹ con".
Ilbani nhìn Uhi ngạc nhiên muốn bẹo má cậu một cái nhưng trước mặt ông ngoại cậu hắn phải kiềm chế.
- "Thưa giáo sư, chúng tôi có quen nhau. Uhi là sinh viên do tôi chủ nhiệm".
- "Vậy sao? Thật trùng hợp ha ha ha ha".
- "Tất cả nhờ vào cậu chăm sóc nó giùm tôi, thằng cháu này nó rất bướng bỉnh và cứng đầu".
- "Vâng, giáo sư yên tâm, tôi sẽ chăm sóc em ấy".
- "Ông, sao ông cứ như mẹ xem con là con nít".
- "Ha ha ha" - Cả ông và Ilbani cùng cười ha hả.
- "Uhi, hai ngày cuối tuần ở lại chơi với ông".
- "Vâng ông ngoại".
- "Ilbani nữa, cậu cũng ở lại chơi, lâu lắm mới ghé thăm ông già này".
Ilbani như mở cờ trong bụng nhưng bên ngoài vẫn lễ phép lịch sự: "Vâng giáo sư".
Uhi trừng mắt liếc Ilbani rồi nói với ông ngoại: "Ông ngoại, phòng của khách đang xây sửa lại, Thầy Ilbani không ...".
Ông ngoại Uhi liền ngắt lời: "A ông thật lẩm cẩm mất rồi, Ilbani cậu ở cùng phòng với Uhi tạm vậy, ngôi nhà này nó có tuổi như tôi rồi ha ha ha".
- "Ông ngoại ..." - Uhi tính phản bác thì ông ngoại đi khỏi.
- "Thôi, ông đi nghỉ ngơi đây, hai Thầy trò cứ nói chuyện".
Ông ngoại Uhi không nghĩ đến vấn đề tính hướng của hai người nên mới để ở chung, nếu ông ngoại biết Ilbani đối với cháu trai mình như thế kia thì đã dùng đao chém chết Ilbani rồi chứ đừng nói cho ở chung phòng. Ông ngoại nhìn Ilbani là người đàng hoàng sẽ không làm chuyện bậy bạ với cháu ngoại mình.
- "Sao vậy? Không muốn tôi ở chung phòng sao?" - Ilbani vẻ mặt thương tâm nhìn Uhi.
Uhi nhìn Ilbani giả bộ đáng thương mà khinh bỉ không thèm nhìn, đi thẳng về phòng của mình. Ilbani lẽo đẽo theo sau vui vẻ ra mặt.
Uhi mỗi lần đến thăm ông ngoại không cần mang theo hành lý vì phòng cậu luôn được ông ngoại chăm chút cẩn thận, quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt cá nhân luôn được chuẩn bị sẵn, thường xuyên cho người dọn dẹp phòng, thay dra giường mới. Ông ngoại rất cưng chiều cậu cùng 2 đứa em vì ông chỉ còn mỗi mình mẹ cậu.
Ilbani đi theo sau Uhi vào nhìn căn phòng của người yêu, thật gọn gàng ngăn nắp, kệ sách lớn đựng đầy sách chuyên ngành hoá học cùng ngôn ngữ học được sắp xếp theo chuyên đề, một tủ quần áo lớn đặt âm tường, một chiếc bàn học bên trên để chiếc MAC book, một chiếc giường rộng rãi thoải mái cho một người nằm nếu nằm hai người thì cũng miễn cưỡng là đủ. Bên trong còn có phòng tắm nhỏ được trang bị nội thất đầy đủ và sạch sẽ, gồm bồn tắm, bồn rửa tay và dĩ nhiên là có bồn cầu.
Màu sắc căn phòng được sơn theo tông màu xanh lam nhạt, có lẽ Uhi thích sự đơn giản không cầu kỳ.
Ilbani rất tự nhiên ngồi trên chiếc giường của Uhi, chiếc giường chỉ có một chiếc gối đầu, một chiếc gối ôm và một cái chăn lớn rất dày, Uhi không thèm để tâm đến hắn, tiến đến tủ quần áo lấy ra một bộ đồ mặc ở nhà thoải mái sau đó vào phòng tắm đóng chặt cửa.
Ngồi bên ngoài nghe thấy tiếng nước xa xả bên trong làm ánh mắt Ilbani gợi lên một tia đen tối. Ilbani từ tốn bước đến cửa phòng tắm gõ cửa nói: "Uhi, em làm rớt chiếc quần nhỏ bên ngoài nè", Uhi đang tắm bên trong giật mình nhìn xem giỏ đựng quần áo khô, thật thiếu mất một chiếc quần nhỏ, cậu tức đếm mím môi, lúc nãy nhớ rõ ràng là đã bỏ vào chung rồi mà.
- "Thầy .. treo nó ở móc cửa ... rồi em sẽ lấy".
- "Được rồi, tôi treo nó như em nói. Tôi đi đây".
Uhi nghe thấy tiếng chân của Ilbani xa dần thì nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm, đôi ngón tay thon dài đang cố với lấy chiếc quần nhỏ ... bỗng một bàn tay mạnh mẽ chộp lấy tay cậu làm cậu giật bắn người hét lên: "A...", tiếng hét nhanh chóng im bặt vì miệng cậu bị một đôi môi khác mạnh mẽ cuốn lấy. Ilbani chớp lấy thời cơ ôm Uhi vào trong phòng tắm rồi chốt chặt cửa.
Zannanza sau hôm đó thì không có gặp Uhi, hắn có phần chột dạ, hắn đến phòng Uhi gõ cửa nhiều lần nhưng không thấy ai, hắn lo lắng không biết Uhi đi đâu, hắn hỏi thăm Zay - bạn thân của Uhi thì được biết Uhi về thăm ông ngoại. Tính hỏi thăm địa chỉ ông ngoại Uhi thì Zannanza gặp lại người bạn cũ - học chung Đại Học Cambridge Anh.
- "Zannanza? Thật ngạc nhiên, sao không liên lạc với tớ" - Roland vỗ mạnh bả vai Zannanza mừng rỡ.
- "Roland? Cậu cũng tham gia chương trình này?" - Zannanza cũng kinh ngạc một chút.
- "Ha ha ha vì muốn xem có mỹ nữ nào nóng bỏng và sexy không thôi".
- "Đi quẩy với chúng tớ nào, đảm bảo cậu sẽ thích, muốn gái xinh có gái xinh".
- "Thôi, tôi không đi đâu ...".
Yuri phía sau thấy Zannanza thì ló đầu nói: 'A Zannanza, đi chung đi, hôm nay là sinh nhật mình, Kail cùng Ramses muốn tổ chức sinh nhật cho mình, rất nhiều bạn học tham dự lắm'.
_ Nữ chính, gọi tên Kail cùng Ramses thật thân mật.
Zannanza không nỡ từ chối Yuri nên đồng ý đi cùng.
Kail bao hết toàn bộ quán bar nổi tiếng nhất Cairo, rất nhiều sinh viên cùng khoá được mời tham dự, ai nấy cũng hào hứng phấn khích.
Trong tiếng nhạc ầm ĩ xập xình, tất cả sinh viên điên cuồng nhảy nhót, uống bia uống rượu thoả thích.
- "CHÚC MỪNG SINH NHẬT "VƯƠNG PHI" YURI. NÀO NÂNG LY CHÚC MỪNG ... DÔ .... DÔ ... 100%" - vì Yuri được ghép đôi với hoàng tử Dubai cùng vương tử Ramses nên mọi người gọi là vương phi.
Ở một góc bàn không ai chú ý, một ánh mắt ghen tị đang nhìn chằm chằm Yuri.
Cô nàng hội trưởng cũng được mời tham dự, Ciline có rủ Zay nhưng hắn không đi, hắn ghét bọn công tử bột như Kail cùng Ramses. Ciline đi chỉ vì muốn thu thập tin tức, đăng lên báo trường, bản tính cô nàng là ham vui.
Kail vừa uống rượu vừa quan sát xung quanh, hắn thấy Yuri vui vẻ cùng Ramses và Zannanza thì cũng không tỏ ra dấu hiệu gì là tức giận, một bộ dáng bình thường, giữa muôn vàn bụi hoa rực rỡ thì một bụi hoa dại làm hắn chú ý hơn. Yuri là một cô gái tốt, thuần khiết và trong sáng, nếu tính đến tình cảm lâu dài thì Yuri không phải mẫu người lý tưởng của hắn vì cô sẽ không tồn tại được trong giới thượng lưu đầy rẫy sự cám dỗ, cạm bẫy và dục vọng.
Nghĩ tới mẫu người lý tưởng, Kail bất chợt nhớ đến ánh mắt xanh biếc trừng nhìn hắn của cậu thanh niên tóc vàng rực hôm đó.
Kail để ý đến một góc bàn, hắn nói nhỏ với vệ sĩ thân cận mình chuyện gì đó chỉ thấy vệ sĩ ấy sau khi nghe xong liền rời khỏi.
Zannanza cảm thấy bất an trong lòng, hắn ra ngoài gọi điện thoại cho Uhi mà cậu vẫn không bắt máy.
_ Uhi giận mình sao? Vì sao cậu ấy không chịu bắt máy.
Uhi bị Ilbani ép chặt lên tường lát gạch men sáng bóng, hai chân cậu bị hai tay hắn nâng lên và giữ chặt, bộ phận phía dưới không ngừng ra vào phía sau cậu. Hai tay Uhi ôm chặt bả vai Ilbani, miệng cắn mạnh vào vai hắn, Ilbani thúc mạnh một cái làm cậu mở miệng thở dốc.
- "Haa ... ahh ... Ilbani ... ngừng ....ông ... ngoại ...sẽ ... lên ...".
Bên ngoài giọng ông ngoại kêu cậu cùng Ilbani xuống phòng ăn dùng bữa, Ilbani thúc mạnh vài cái rồi gầm nhẹ bắn tinh vào sâu bên trong. Uhi hai chân co quắp, ánh mắt mê dại đón nhận luồng tinh dịch nóng bỏng sau đó cũng bắn ra.
Thân thể Uhi lúc này mềm nhũn, hai chân cậu run rẩy không thể đi ngồi phịch xuống đất, phía sau lại chảy ra vài giọt chất lỏng trắng đục. Ilbani nhanh chóng lau sạch thân thể của Uhi và của mình rồi bồng cậu ra ngoài, thay bộ quần áo sạch sẽ rồi cõng cậu xuống lầu.
Ông ngoại thấy vậy liền lo lắng hỏi: "Uhi, con làm sao vậy?". Ilbani nhanh miệng trả lời thay: "Em ấy bị trượt chân té trong phòng tắm", Uhi mím môi tức giận nhưng lại ngầm đồng ý lý do Ilbani đưa ra.
- "Lớn rồi vì sao lại bất cẩn như trẻ con thế kia, mau xuống đây ăn cơm, đừng làm phiền Thầy Ilbani".
- "Vâng, ông ngoại".
Ilbani đặt Uhi nhẹ nhàng xuống ghé sau đó nghiêm chỉnh ngồi một bên. Người hầu bắt đầu dọn bữa. Ba người vừa ăn vừa chuyện trò vui vẻ.
- "Uhi, ông ngoại có nói cho mẹ là con ghé thăm, mẹ con trưa mai sẽ đến".
- "Mẹ đến thăm ông sao?".
- "Mẹ đến nói chuyện với con về việc hôn sự".
Ilbani nghe nhắc đến hôn sự của Uhi thì bất an trong lòng. Uhi nhìn Ilbani thấy hắn lo lắng thì cũng không đành lòng.
- "Không. Chuyện hôn sự của con phải do con tự quyết".
Ilbani phía dưới bàn nhẹ nhàng nắm tay Uhi, cậu cũng để mặc kệ hắn nắm.
- "Uhi, mẹ con là muốn tốt cho con, ông ngoại cũng ủng hộ việc này".
- "Ông ngoại, vì sao lại vậy? Nếu con và người đó không yêu nhau thì làm sao có hạnh phúc được".
- "Ông nghĩ khi con gặp sẽ yêu cô bé đó, cô bé rất xinh xắn và tốt bụng".