Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thấy cục cưng thật sự không muốn tiếp tục, ánh mắt Đường Tường Hi ảm đạm trong chốc lát, sau đó cười hì hì rồi tựa lên vai Ôn Chấn Hoa, hắn cắn nhẹ vào tai cậu và sờ xuống vùng eo thon gầy, ôi, làn da của cục cưng sờ thật thích.
“Vậy anh tắm trước ” Hắn nói xong liền cầm lấy vòi hoa sen trên tay Ôn Chấn Hoa, sau đó giang rộng hai tay, “Cục cưng thoa sữa tắm giúp anh đi “
Ôn Chấn Hoa lườm hắn một cái, cậu khom lưng đổ sữa tắm lên bông tắm, sau đó ném vào trong lòng hắn, “Tự chà đi.”
Đường Tường Hi còn đang nghĩ tới cảnh cục cưng cúi người phô bày đường cong tuyệt đẹp lúc nãy, hắn lơ đãng hứng lấy bông tắm, chà lung tung lên người, còn tầm mắt thì vẫn nhìn về phía Ôn Chấn Hoa không rời.
Ôn Chấn Hoa mặc kệ hắn, cậu tiếp tục kỳ cọ.
Thấy cục cưng không để ý đến mình, Đường Tường Hi thở dài, nhớ ra việc bé cưng còn đang chờ mình, hắn vực dậy tinh thần, cầm bông tắm lau từ gáy xuống lưng, eo, mông …
Đường Tường Hi đã nhanh chóng tắm xong, cạch, cửa phòng tắm nhẹ nhàng đóng lại, Ôn Chấn Hoa rũ mí mắt, dừng động tác kỳ cọ, cậu giơ vòi hoa sen xả nước xuống đỉnh đầu, dục vọng đã cương một nửa dần ngủ đông, lần trải qua đó rất đau đớn, nó đã để lại bóng ma trong tim cậu, mà ở phòng tắm sẽ dễ dàng phát sinh chuyện gì, nếu Đường Tường Hi muốn tiếp tục, bản thân đứng giữa thời điểm cảm xúc cả hai đang cao bỗng nhiên kêu dừng thì thật khó giải thích, mà cậu không muốn nhắc lại mấy chuyện cũ.
“… Sau đó, hoàng tử tinh linh đưa cho quý cô ngón cái một đôi cánh, từ nay về sau cuộc sống của bọn họ cũng không được vui vẻ hạnh phúc.” Đường Tường Hi tựa vào đầu giường con gái đùa nghịch hai con rối gỗ, hắn khẽ kể kết cục của câu chuyện.
“Vì sao ạ?” Đường Ôn Đế khó hiểu bèn hỏi, chuyện cô giáo kể, rõ ràng cuối cùng hoàng tử và công chúa sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau mà.
“Bởi vì hoàng tử tinh linh nhất kiến chung tình với quý cô ngón cái nên mới cầu hôn, đó là chuyện vô cùng nguy hiểm.” Đường Tường Hi hừ một tiếng, nghiêm túc nói.
“‘Nhất kiến chung tình’ là gì ạ?” Đường Ôn Đế mở to mắt nhìn daddy.
“Nhất kiến chung tình?” Đường Tường Hi ngẫm nghĩ, “Nhất kiến chung tình là khi mình chưa biết gì cả, chuyện gì cũng không rõ đã ngây ngốc thích một người, đó gọi là nhất kiến chung tình.”
“À ”, Đường Ôn Đế gật đầu nhưng cái hiểu cái không.
“Coi con kìa, chưa hiểu lắm đúng không?” Đường Tường Hi đảo mắt, “Vậy để daddy nói rõ hơn chút nữa.”
Hai mắt Đường Ôn Đế sáng lên, bé mỉm cười gật đầu.
“Ví dụ như vào buổi tuổi quý cô ngón cái ngáy ngủ.” Đường Tường Hi đè cổ họng phát ra tiếng khò khò, “Tiếp đó một năm hoàng tử tinh linh mới tắm một lần ” Hắn phẩy tay trước mũi, “Thúi ”
Đường Ôn Đế bịt mũi theo phản xạ, trong mắt đầy ắp ý cười.
“Nhưng mà, những điều này là do trước khi ở chung bọn họ không biết.” Đường Tường Hi nhìn con gái, “Đã hiểu chưa?”
Đường Ôn Đế chậm rãi gật đầu, nghĩ một lúc bèn nói: “Thế còn daddy và papi là gì ạ?”
“Daddy cùng papi là lâu ngày sinh tình.” Vừa nói xong khoé môi Đường Tường Hi chợt cong lên, “Daddy và papi đã quen nhau từ lúc còn rất nhỏ, chúng ta cùng đến trường, học bài cùng nhau, ăn cơm cùng nhau, cùng nhau nuôi nấng bé cưng Ôn Đế, cho nên papi biết thói quen xấu của daddy, như là không thích ăn trứng trần, không thích cọ bồn cầu vân vân, cha cũng biết papi con không thích ăn cà chua, là người ưa thích sạch sẽ, vì thế bây giờ chúng ta mới có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.”
Đường Ôn Đế nghiêng đầu, “Con và Đại Hùng cũng đọc sách cùng nhau, chơi đùa cùng nhau, thế là về sau cũng có được cuộc sống vui vẻ hạnh phúc phải không ạ?”
“Ôi trời ơi! Ôn đế, sao con lại có ý nghĩ như vậy!” Đường Tường Hi giật mình liền ngồi hẳn dậy, vừa nghĩ tới cảnh thằng quỷ nhỏ đó sẽ bắt cóc bảo bối nhà mình đã nghiến răng kèn kẹt, nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cách thằng nhóc kia và Ôn Đế!
“Dạ?” Đường Ôn Đế mở to hai mắt.
“Bé cưng!” Đường Tường Hi nắm lấy vai con gái, “Nghiêm túc nghe daddy nói!”
“?” Đường Ôn Đế hơi do dự nhưng vẫn gật đầu.
“Ngàn vạn lần không được ở bên tên nhóc Chính Hùng kia! Nhỏ như vậy đã biết tán gái thì chắc chắn không phải thứ tốt! À, đừng chơi cùng tên nhóc đó nữa.” Đường Tường Hi đối với tất cả những người có âm mưu bắt cóc bé cưng ngoan ngoãn đáng yêu nhà mình đều tràn ngập cảm xúc u ám.
“Cái gì gọi là ‘tán gái’ hả daddy? Vì sao biết tán gái sẽ không thể chơi với nhau?” Đường Ôn Đế nhăn cái mũi nhỏ.
“À?” Đường Tường Hi dừng một lúc, “Tán gái là, giống như Cổ mỹ nữ trông thấy papi con là cứ dán sát vào đấy.”
“Nhưng papi là nam mà.” Đường Ôn Đế vạch trần sai sót của daddy.
“Đúng, nên đó gọi là ‘tán giai’, nếu như đổi Cổ mỹ nữ thành con trai, papi con trở thành con gái thì đó gọi là ‘tán gái’, đúng, chính là như vậy.”
“Thế nhưng Tiểu Hùng không dính sát như vậy á, cậu ấy vẫn cùng Tiểu Vi tìm con chơi, đến tay bọn con cũng còn chưa nắm mà.” Đường Ôn Đế nghiêm túc nói.
“Hả à? Đến tay cũng chưa nắm, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Đường Tường Hi thở phào nhẹ nhõm, dựa vào đầu giường.
“Daddy cũng biết tán gái, vậy sao còn chơi cùng papi?” Đường Ôn Đế tiếp tục nói.
“Này này, cha đâu có tán gái!” Đường Tường Hi kinh hãi.
“Daddy có vẻ rất am hiểu.” Đường Ôn Đế nghiêng đầu nhìn daddy, vừa nãy daddy mới giải thích xong, sao nhanh thế đã quên rồi nhỉ.
“Daddy của con đẹp trai phong độ, đi tán gái lúc nào chứ? Rõ ràng là người khác tán daddy!” Đường Tường Hi vẫn không nghĩ ra, tại sao bé cưng có thể nghĩ như thế, rõ ràng bản thân mình đâu có tới gần nữ sắc! Đều là người khác dính đến hắn mà!
“Đúng vậy, Ôn Đế.” Ôn Chấn Hoa dựa vào cửa phòng con gái, mỉm cười như không, cậu liếc Đường Tường Hi một cái, nhìn về phía con gái, “Bật luận trước kia hay hiện tại, đều có rất nhiều nữ sinh muốn theo đuổi daddy con, À, ý của ‘theo đuổi’ và ‘tán’ không khác nhau mấy đâu.”
“Ha ha ha, sao có thể thế được, ha ha ha ha.” Đường Tường Hi cười gượng vài tiếng, “Dù nhiều nữ sinh cũng chẳng bằng một ngón út của papi con papi chỉ cần nói một câu thôi là daddy đã dính sát lấy rồi, có phải không, bé cưng “
Đường Ôn Đế gật đầu, “Papi là giỏi nhất!”
Ôn Chấn Hoa bật cười, bước từ từ tới bên cạnh Đường Tường Hi.
“Vậy papi ơi, sau này con có thể chơi cùng Tiểu Hùng không ạ?” Đường Ôn Đế nghĩ một lúc bèn hỏi.
“Cái gì mà không thể chơi cùng?” Ôn Chấn Hoa nhíu mày.
Đường Tường Hi vội nói: “Cái thằng nhóc Chính Hùng kia muốn tán bé cưng nhà chúng ta…”
“Vì thế anh bảo Ôn Đế tránh xa? Nó vẫn là trẻ con đó.” Ôn Chấn Hoa lắc đầu bất đắc dĩ, “Ôn Đế, không cần nghe lời daddy.”
“Gì mà không cần nghe, lỡ con gái mình bị bắt cóc thì làm sao!” Đường Tường Hi nhỏ giọng, nói xong liền túm lấy ống tay áo Ôn Chấn Hoa.
“Anh đừng có khoa trương như vậy, bọn nó mới học lớp một, cái gì cũng còn phải học hỏi, sao anh có thể vì chuyện này mà bảo Ôn Đế tránh xa bạn học.” Ôn Chấn Hoa càng bất đắc dĩ.
“Anh... Bé cưng…” Đường Tường Hi muốn tìm sự ủng hộ từ con gái, nhưng vừa quay đầu lại phát hiện con bé đã ngủ mất rồi, hắn khẽ gọi một tiếng, “Ôn Đế.”
Đường Ôn Đế cất tiếng ‘khò khò’ nho nhỏ, rõ ràng bé ngủ rất say.
Ôn Chấn Hoa cũng đã thấy, hai người liếc nhau, Đường Tường Hi đứng lên, đắp chăn cẩn thận lại cho con gái, Ôn Chấn Hoa tắt đèn ở đầu giường, hôn nhẹ lên trán bé thay lời chúc ngủ ngon, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng.