Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm sau.
Ôn Chấn Hoa đã dậy từ rất sớm, cậu làm vệ sinh cá nhân xong, lúc ra ngoài chợt trông thấy Đường Tường Hi đang trợn mắt, cậu nhìn đồng hồ, dặn dò: “Em ra *chợ sáng mua một số loại hoa, Ôn Đế vừa mới dậy, anh giúp con chuẩn bị thu xếp đi, nhớ phải làm bữa sáng, bút sáp màu gì đó cũng đừng quên, chờ em về rồi chúng ta xuất phát.” Hôm nay là ngày con gái tham gia cuộc thi vẽ tranh.
*Chợ sáng: là chợ mở vào sáng sớm, khoảng tầm 4 5 giờ đã có rồi
“Ừh ” Đường Tường Hi ngước lên lộ ra vẻ mặt ngái ngủ, hắn ngáp thành tiếng, sau đó lại vùi đầu vào trong chăn.
Ôn Chấn Hoa bất đắc dĩ nhìn hắn: “Dậy sớm chút đi, cứ như này lại muốn đó.” Đúng là tên mê ngủ.
Đường Tường Hi giơ cao tay vẫy.
Ôn Chấn Hoa lắc đầu, đi đến phòng con gái nhìn một lúc, thấy bé đã mặc quần áo chỉnh tề, cậu nhân tiện nói luôn: “Ôn Đế, con cứ rửa mặt đánh răng trước đi, nếu làm xong rồi mà daddy con vẫn chưa ra, con phải vào đánh thức daddy dậy, papi nhập hoa xong sẽ về ngay.
Đường Ôn Đế ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ tạm biệt papi.”
“Chờ ba về nha.” Ôn Chấn Hoa xoa đầu con gái, sau đó rời khỏi nhà.
Đường Ôn Đế thấy papi đi rồi mới chạy vào WC, đứng lên ghế nhỏ đã kê sẵn bắt đầu rửa mặt, hôm nay có cuộc thi vẽ tranh, thật ra bé vẫn hơi hồi hộp nhưng vẫn rất phấn khởi.
Cuối cùng xúc miệng là xong, nhổ hết ngụm nước trong miệng ra, soi gương nhếch môi để lộ hàm răng trắng bóng, Đường Ôn Đế hài lòng gật đầu, nhảy khỏi ghế nhỏ chạy vào phòng khách.
“Lại như vậy.” Bắt chước dáng vẻ thở dài bất đắc dĩ của papi, bé xoay người chạy đến trước cửa phòng ngủ của papi daddy, xoay chốt nắm rồi đẩy cửa ra.
Đường Tường Hi nghiêng người, đồng thời túm lấy chăn, trùm đến ngang mặt, một chút cũng không phát hiện có người vào.
Đường Ôn Đế đứng bên giường thấy daddy vẫn đang ngủ, bé giơ bàn tay nhỏ bé nâng cằm làm bộ suy nghĩ.
Lần trước mình gọi nhiều như thế mà daddy cũng không thèm tỉnh, xem ra kêu gào là vô ích, phải làm sao mới gọi được daddy dậy ngay lập tức nhỉ…
Đôi mắt to tròn xoay đảo một vòng, bỗng Đường Ôn Đế che miệng cười thầm một tiếng, cởi giầy leo lên giường.
Đệm giường mềm mại trũng xuống vài phần, bé từ từ bò đến bên cạnh Đường Tường Hi, nhắm ngay chỗ trống bên gối rồi nhảy dựng lên, “Daddy rời giường đi, rời giường đi.”
Thế giới đang yên ổn bỗng rung chuyển không ngừng, Đường Tường Hi liền ngồi bật dậy, “Ơi ơi? Làm sao vậy làm sao vậy? Động đất à?!”
“Daddy dậy rồi.” Đường Ôn Đế ngồi xổm xuống nhìn hắn.
“Ah bé cưng ” Đường Tường Hi nằm vật xuống như người không xương, “Thiếu tý nữa là con hù chết daddy đó.”
Thấy daddy lại định ngủ tiếp, Đường Ôn Đế dứt khoát nhào lên người Đường Tường Hi, hai chân đập liên tục xuống đệm, “Dậy dậy dậy…”
“Ừ ừ rồi.” Đường Tường Hi lên tiếng hoà hoãn, hắn nghiêng mình ôm con gái vào lòng, “Cho daddy hai phút nữa thôi ”
Đường Ôn Đế tựa vào lòng ngực daddy, bé chớp chớp hai mắt,miễng cưỡng gật đầu.
Đường Tường Hi xoa đầu con gái, rồi lại dần chìm vào giấc ngủ.
Vòng tay ấm áp và ổ chăn mềm mại luôn quyến rũ thế đó, mí mắt Đường Ôn Đế cũng dần khép lại, bởi tối hôm qua do bé lo lắng chờ mong nên rất khuya mới thật sự ngủ, sáng hôm nay lại dậy sớm như vậy, giờ còn bị Đường Tường Hi ôm vào lòng, mệt mỏi dâng lên, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
(﹃)zZ...
Ngay sau đó, khi Ôn Chấn Hoa về đến nhà thì…
“Đường! Tường! Hi! Sao anh còn chưa chải tóc cho Ôn Đế?!”
“Hả?! À, ờ thì, bọn anh lo lắng không biết nên chải kiểu tóc nào mới đẹp, cho nên…” Đường Tường Hi vừa nói ấp a ấp úng vừa vội vàng buộc tóc đuôi ngựa cho con gái.
“Chải kiểu gì mà mất hơn một tiếng? Hả?” Ôn Chấn Hoa bực bội cười trừ.
“Ha ha…Anh đi thu xếp mấy đồ dùng cần mang, em mau làm bữa sáng đi, Ôn Đế vẫn chưa ăn gì đâu.” Đường Tường Hi đánh trống lảng nhìn sang đồng hồ treo trường.
Ôn Chấn Hoa nhớ kỹ món nợ này trong đầu, cậu bước nhanh vào phòng bếp, rửa tay xong liền bắt đầu làm bữa sáng.
Chuẩn bị xong tất cả đã là chuyện của hai mươi phút sau, Ôn Chấn Hoa nhìn xuống đồng hồ đeo tay, một cái liếc mắt cũng chưa cho Đường Tường Hi, cầm theo bữa sáng nói với con gái: “Thời gian hơi eo hẹp, Ôn Đế, lên xe ăn sáng nha, chúng ta đi thôi.” Sau đó cậu nắm tay con gái bước ra ngoài.
Đường Tường Hi ăn xong bữa sáng nhanh gọn, uống một hơi cạn sạch cốc sữa, kế tiếp với lấy khăn giấy lau miệng, hắn vội vã chạy theo “Vợ yêu ơi chờ anh một chút ”
Ôn Chấn Hoa đứng ngay bên cửa xe, Đường Tường Hi ngăn cản cậu ngồi vào ghế lái, hắn nói với vẻ ân cần: “Để anh lái, để anh lái “
Ôn Chấn Hoa cũng không thèm khách sáo với hắn, cài dây an toàn cho con gái xong, cậu đi vòng sang cửa xe bên kia, ngồi vào ghế lái phụ rồi đưa chìa khía xe cho Đường Tường Hi.
Đường Tường Hi nhận lấy chìa khoá xe, cắm vào ổ mở máy làm nóng động cơ trước, sau đó cúi xuống thắt dây an toàn cho Ôn Chấn Hoa mới quay sang thắt cho mình, chậm rãi khởi động ô tô, nói: “Chẳng phải còn hơn nửa giờ nữa sao? Hội trường cũng không xa lắm, chưa đến ba mươi phút đi đường, sẽ tới nhanh thôi.”
“Chưa đến ba mươi phút? Anh định chuẩn bị cho Ôn Đế thêm mấy phút nữa chắc?” Ôn Chấn Hoa cau mày, cậu cúi đầu nhìn đồng hồ.
“Anh chắc chắn sẽ cho bé cưng đủ thời gian.” Đường Tường Hi nói xong liền tăng tốc độ chạy xe.
Cảnh sắc bên đường vút nhanh về đằng sau theo tốc độ của ô tô, Ôn Chấn Hoa lại nhìn đồng hồ đeo tay để bảo đảm không đến trễ.
“Kít ”
Đột nhiên xe bị trượt một vòng, Đường Tường Hi may mắn tránh được một chiếc xe.
“Này, anh lái chậm chút thôi, Ôn Đế đang ở trong xe đó!” Ôn Chấn Hoa vừa định thần lại vội vàng nhìn về đằng sau, “Ôn Đế, con không sao chứ.”
Đường Ôn Đế lắc đầu, bé chỉ hơi hoảng hốt nhưng không bị thương.
“Sorry, sorry.” Đường Tường Hi nhanh chóng giảm tốc độ, quẹo vào một ngã tư.
“Anh đi đâu đấy, hội trường ở bên kia mà?” Ôn Chấn Hoa nhíu mày, nói.
“Đi đường tắt nhanh hơn á.” Đường Tường Hi cười nói, “Cũng sắp tới rồi.”
Hắn vừa dứt lời chưa được bao lâu, “Bùm bụp ——” một tiếng, cả thân xe đều bị chấn động.
Một dự cảm bất an tập kích giữa đầu, Đường Tường Hi đổ mồ hôi lạnh,vội vàng dừng xe bên lề đường.
Ba người xuống xe liền thấy, lốp xe bị thủng…
“Sao thế? Tôi nhớ anh bảo đi nhanh hơn mà nhỉ? Lối tắt đây hả?” Ôn Chân Hoa hừ lạnh.
Đường Tường Hi chán nản gãi đầu, đuối lý đành nói: “Không phải, việc này, ngoài ý muốn…”
Đường Ôn Đế tủi thân mím cái miệng nhỏ nhắn, quay đầu lại nhìn Ôn Chấn Hoa, “Papi, cuộc thi vẽ tranh của người ta…”
“Bây giờ…” Ôn Chấn Hoa thở dài, đưa tay nhìn đồng hồ, lại nhìn sang Đường Tường Hi.
Đường Tường Hi ngẫm nghĩ một lúc, “Không thì thế này, anh cõng con gái của chúng ta là được.” Nói xong liền ngồi xổm xuống cõng Đường Ôn Đế lên.
“Đường Tường Hi anh lúc nào cũng vậy, anh muốn làm máy bay cũng…”
Ôn Chấn Hoa còn chưa nói hết, Đường Tường Hi đã nhảy lên trước, “Về nhà lại làm máy bay tiếp, giờ chúng ta đi ”
“Anh!” Ôn Chấn Hoa chán nản, cậu không thèm để ý những lời này nữa, “Hai người có thể gọi taxi mà!”
“Chạy thế này nhanh hơn ” Giọng nói của Đường Tường Hi truyền đến từ đằng xa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: về đến nhà daddy thật sự vô sỉ…