Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong sự ôn tập điên cuồng của Kagome, cuộc thi đúng hạn được tổ chức.
Nghe nói cuộc thi diễn ra cùng ngày đi học nên rất đông người, Aoko cũng không quan tâm nhiều. Nàng chỉ để ý đến tiến độ luyện tập của câu lạc bộ viết kịch, giờ đã bước vào giai đoạn chính, yêu cầu mọi người mỗi ngày đều phải dành đủ thời gian để tập luyện, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tập thể.
Sesshomaru gần đây vẫn luôn ở cạnh nàng, mỗi ngày Aoko đi học hắn đều chờ nàng ở nhà. Lúc nàng tan học, hắn lại tự mình đi đón về. Hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau phơi nắng trong sân, ban đêm ôm nhau mà ngủ.
Như là cuộc sống của một đôi vợ chồng bình thường.
Điều khiến Aoko giật mình là đứa bé Shiina Keishou kia, không biết từ lúc nào đứa bé này đã không còn cười gượng gạo, cũng không lộ ra sợ hãi hay thẹn thùng linh tinh, vẫn duy trì được gương mặt bình tĩnh, nói chuyện cũng rất cố gắng sử dụng kính ngữ.
Nàng kinh ngạc đi hỏi quản gia.
Quản gia nghĩ một lúc mới nói, ngày đó Sesshomaru mang Shiina Keishou tới vườn hoa dạy kiếm thuật, hai người nói rất nhiều chuyện, sau khi trở về đứa bé này cũng chậm rãi thay đổi.
Aoko không biết nói sao, Sesshomaru chàng rốt cuộc đã làm gì với đứa bé kia vậy.
Vì thế, nàng chọn lúc Sesshomaru không có ở đây hỏi trộm Shiina Keishou.
Shiina Keishou thành thật nhìn Shiina Aoko : “Sesshomaru đại nhân nói cho em biết, trên thế giới này không thiếu kẻ mạnh, chúng ta muốn thành công phải trở thành một kẻ mạnh. Nhát gan sợ hãi chỉ khiến ý chí bị hủy diệt, yếu đuối là cho kẻ địch một cơ hội giết ta, muốn làm kẻ mạnh phải không sợ tất cả. Sesshomaru đại nhân lợi hại lắm, ngài chỉ cần phất kiếm một cái là có thể chẻ đôi một cây cổ thụ ! Em cũng muốn trở thành người giống như Sesshomaru đại nhân, sau đó bảo vệ chị Aoko, bảo vệ gia tộc Shiina !”
Aoko hoàn toàn hiểu ra, cái đứa bé thẹn thùng trước kia có lẽ sẽ không xuất hiện nữa.
Một thời gian sau, việc tập luyện của vở kịch [Tình yêu thời Chiến quốc] đã đi vào giai đoạn mấu chốt, trường học phát ra thông báo, trước lễ hội mùa hè hai tuần sẽ có đợt thi quan trọng.
Aoko bẵng đi một thời gian, còn có hơn một tháng nữa là đến kỳ thi của khối trung học.
Thời gian thật sự trôi quá nhanh, cuộc thi của cấp trung học đã đến, Aoko dù muốn hay không cũng phải tham dự kỳ thi này. Mặc kệ thành tích ra sao, nàng cũng sẽ không thi lên đại học.
Shimizu Masaki bước ra từ trường thi, oán giận bám lấy nàng gào khóc nửa này, toàn nói cái đề thi quỷ quái này lão nương chưa thấy bao giờ.
Aoko đau đầu xoa trán, đây là hậu quả cho việc lúc nào cũng ngủ trong giờ học.
Lúc hai người đang nói chuyện, Kougen Terunosuke mới từ trong trường thi bước ra, cười tủm tỉm nhìn Aoko : “Shimizu, Aoko, các em thi thế nào ?”
Shimizu Masaki lần thứ hai u oán : “Tôi không biết mấy cái chữ lòng vòng như giun kia.”
Aoko thản nhiên gật đầu : “Cũng được.” Nói xong cúi đầu nhìn đồng hồ.
Kougen Terunosuke tò mò: “Aoko đang đợi ai sao ?”
Không biết vì sao Kougen Terunosuke luôn thích dùng cách xưng hô thân thiết như vậy để gọi nàng, Aoko muốn sửa nhưng lại nghĩ hắn sẽ dễ dàng gạt đi nên cũng lười nói : “Vâng.”
Hình thức oán niệm của Shimizu Masaki toàn bộ khai hỏa : “Đang đợi bạn trai chị ?”
Không đợi Aoko trả lời, Kougen Terunosuke sửng sốt: “Bạn trai?”
Shimizu Masaki nhìn về phía hắn: “Không phải đã nói cho anh rồi sao, Aoko có bạn trai.” Là anh cố tình không nghe, còn được thể sáp vào người ta.
Chính lúc hai người đang nói chuyện, Sesshomaru đã bước tới đây, hắn thấy hai người khác cũng chẳng để ý đến, ánh mắt chỉ một lòng một dạ đặt lên người Aoko. Shimizu Masaki nhìn thấy Sesshomaru thì càng oán niệm, đàn ông tốt bây giờ toàn có chủ hết rồi, nàng ôm chặt Aoko vào người sau đó bấu véo loạn lên.
Cuối cùng vẫn là Sesshomaru đen mặt cứu Aoko ra khỏi ma trảo của nàng. Dám làm càn như vậy trước mặt Sesshomaru, bên thế giới này cũng chỉ có một mình vị tráng sĩ Shimizu Masaki này thôi.
Kougen Terunosuke vẫn nhìn hai người, cho đến khi bóng bọn họ hoàn toàn biến mất trong đám người, trên mặt tràn đầy vẻ phức tạp.
Shimizu Masaki vỗ vai hắn, ra vẻ “anh cũng đẹp trai lắm, không phải buồn”, tấm tắc hở dài : “Đã sớm nói với anh rồi, Aoko người ta có bạn trai anh không nghe, còn uy hiếp tôi nếu không để chị ấy làm diễn viên chính thì sẽ không giúp đỡ. Nói anh đừng có hãm sâu như vậy anh còn không nghe, ài ~ trên đời này nơi nào cũng có cây cỏ, anh nên đem đoạn tình cảm này làm mối tình đầu tốt đẹp đi thôi. Chàng trai, buông tay đi, phía trước có cả một thế giới tốt đẹp đang chờ anh ~”
Ý cười trên mặt Kougen Terunosuke biến mất toàn bộ, thản nhiên liếc Shimizu Masaki một cái, xoay người bước đi.
Buông tay? Nực cười ! Người buông tay sẽ không phải là hắn.
Hai tuần sau, lễ hội mùa hè sắp được tổ chức.
Người chủ trì lễ hội mùa hè là người của tòa thị chính, ngã tư đường cách trường học không xa sẽ được dùng để làm nơi tổ chức. Các trường học đều chuẩn bị tiết mục biểu diễn, sân khấu được dàn dựng hết sức công phu.
Trường Aoko chuẩn bị hai tiết mục, một tiết mục là dàn hợp xướng, cái còn lại chính là vở kịch [Tình yêu thời Chiến quốc] do Aoko làm diễn viên chính.
Shimizu Masaki ỷ vào nhà mình có tiền, trước khi lễ hội mùa hè được tổ chức đã dán áp phích đầy đường, thậm chí còn thuê cả đài truyền hình, làm cho lễ hội mùa hè năm nay nổi tiếng hơn không ít.
Mấy ngày nay thân thể Aoko không mấy thoải mái, nàng thường xuyên bị choáng, thậm chí bắt đầu khát ngủ, nàng sợ chú ngữ trên người mình sắp mất đi hiệu lực, sẽ làm Sesshomaru và những người khác lo lắng nên vẫn cố chống chịu không nói. Nàng tự nhủ, chỉ cần chờ biểu diễn xong là tốt rồi.
Ngày mai sẽ lên sân khấu biểu diễn, câu lạc bộ viết kịch tổ chức một lần tổng duyệt cuối cùng. Tuy rằng mấy ngày nay việc tập luyện đã rất tốt, nhưng Shimizu Masaki vẫn lo lắng.
Trên sân khấu, “Terunosuke” điện hạ đang tiến hành một màn cầu hôn “Aoko”.
“Aoko tiểu thư, xin nàng hãy gả cho ta !”
“Aoko” nhìn thấy sự chân thành của “Terunosuke”, trái tim đau đớn : “Địa vị của ta hèn mọn, không xứng với ngài. Xin lỗi Terunosuke điện hạ, ta không thể đồng ý.”
“Terunosuke” lo lắng nắm lấy tay “Aoko” : “Ta không cần điều này, chúng ta yêu nhau, chỉ cần có thể ở bên nhau quản gì thân phận địa vị, nàng hãy gả cho ta đi, ta thề vĩnh viễn chỉ yêu mình nàng, chỉ đối tốt với nàng ! Aoko, chẳng sợ bỏ qua hết thảy vinh hoa phú quý, ta cũng muốn ở bên nàng.”
Shimizu Masaki tặc lưỡi một cái, diễn rất thật, tuy rằng kịch bản là do chính cô ta viết, nhưng vẫn luôn tự cảm thấy rất vớ vẩn. Không ngờ hai vị diễn viên này không bị kịch bản khủng bố, chẳng bù cho mọi người xung quanh sau khi xem nó xong thì túa mồ hôi lạnh đầy người, giờ xem hai người này diễn như vậy, nghĩ lại cũng cảm thấy không tệ lắm.
Cho nên mới nói, vở kịch hay hay không phụ thuộc vào tố chất của diễn viên, một vở kịch nhàm chán cũng có thể biến thành vở kịch có sức cuốn hút mạnh.
Thành viên câu lạc bộ đều lặng lẽ giơ ngón cái trong lòng : Shiina tiền bối, Kougen tiền bối, hai người thật đẹp đôi ~
“Aoko” mặt lộ vẻ đau thương: “Điện hạ…”
“Terunosuke” cầm chặt tay nàng, chân thành nhìn nàng: “Aoko tiểu thư…”
“Aoko” chậm rãi cười: “Ta…”
Kougen Terunosuke dựa theo kịch bản mở rộng hai tay, chuẩn bị ôm lấy Shiina Aoko, chính khoảnh khắc nàng nhấc chân lên, đột nhiên ánh mắt nhíu lại, thân thể loạng choạng, ngã khuỵu xuống đất !
“Aoko!”
Mọi người xung quanh nhìn thấy vội vàng chạy lên sân khấu, Shimizu Masaki đang cúi đầu nhìn kịch bản, nghe thấy tiếng hét liền chạy vội lên, sốt ruột chen vào : “Sao lại thế này!”
“Shiina tiền bối đột nhiên té xỉu!”
“Tránh ra, mau gọi xe cứu thương!”
Kougen Terunosuke sắc mặt âm trầm, lao tới ôm lấy Aoko đang hôn mê, chạy ra ngoài.
Shimizu Masaki vừa chạy theo vừa gọi điện cho quản gia của gia tộc Shiina.
Chờ khi Sesshomaru và quản gia đuổi tới bệnh viện, Aoko cũng đã tỉnh ở phòng bệnh.
Quản gia thấy bác sĩ đi từ trong phòng bệnh ra liền ngăn lại, lo lắng hỏi : “Đại tiểu thư nhà tôi rốt cuộc làm sao vậy bác sĩ ?”
Ai ngờ bác sĩ lại nhìn nhìn Sesshomaru đứng bên cạnh : “Xin hỏi vị này là…”
“Đây là bạn trai của Đại tiểu thư chúng tôi.”
Bác sĩ hiểu rõ gật gật đầu, đột nhiên nói : “Chúc mừng cậu.”
Quản gia kinh ngạc, Sesshomaru cũng nhịn không được nhìn qua.
“Shiina tiểu thư không có bệnh tật gì, cô ấy mang thai.” Bác sĩ nói : “Chỉ là sức khỏe của cô ấy hơi yếu, cũng mệt nhọc quá độ, hơn nữa thai nhi lớn dần lên sẽ hấp thu dinh dưỡng của cơ thể mẹ, cho nên cô ấy mới té xỉu. Nghỉ lại một lát là có thể xuất viện.”
Sesshomaru trừng lớn mắt, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại : “Nàng có đứa bé ?”
“Đúng vậy, chàng trai, cậu phải làm cha rồi.”
Kinh ngạc trên mặt quản gia qua đi, sau đó ông không che dấu được vẻ vui mừng như điên : “Quá tốt rồi !”
Sau khi bác sĩ rời đi, quản gia lập tức gọi điện thoại về nhà, để người hầu trong nhà lo liệu vài việc. Mà lúc ông không chú ý đến, Sesshomaru đã chạy tới cửa phòng bệnh. Từ trong phòng bệnh vang lên tiếng cãi nhau, Sesshomaru nhíu mày.
“Shiina Aoko, đầu óc chị không có vấn đề gì chứ, chị mới 18 tuổi, chị không thể sinh đứa bé được !”
Trong giọng nói của Aoko mang theo niềm vui sướng và kiên định: “Không, chị sẽ sinh nó.”
“Đừng làm trò cười, chị còn chưa học đại học !”
“Không sao, chị đã tiếp nhận chuyện kinh doanh của gia tộc, không thể phân thân đi học. Buổi công diễn ngày mai chị cũng sẽ không trì hoãn.”
“Chết tiệt, sao chị có thể nghĩ như vậy, lão nương là người sẽ vì một buổi công diễn mà hủy đi quan hệ bạn bè à ! Có phải vì bạn trai chị hay không ? Không phải…Chắc chắn là anh ta, đứa bé cũng là của anh ta phải không ? Thật là, mặc kệ chị, yêu làm gì chứ !”
Cửa bị người bên ngoài đẩy ra, Shimizu Masaki liếc mắt một cái đã thấy ánh mắt lạnh như băng của Sesshomaru, sợ tới mức run cả người, nhanh chân bỏ chạy..
Anh, anh…thật là đáng sợ.
Lúc Sesshomaru đi vào phòng bệnh, Kougen Terunosuke còn đứng bên giường, sau khi nhìn thấy hắn thì sửng sốt một lúc rồi mới nói với Aoko : “Aoko, nghỉ ngơi cho tốt, anh đi về trước.”
Nói xong cũng không thèm nhìn Sesshomaru một cái, xoay người bước đi.
Cửa phòng bệnh đóng lại, ánh mắt Kougen Terunosuke nháy mắt trở nên âm lãnh, nắm chặt tay không nói một tiếng đi tới cầu thang không có người, đấm mạnh lên tường! Vô lực nhắm mắt lại.
“Sesshomaru, sao ngươi có thể luôn nhanh chân đến trước. Rõ ràng…rõ ràng người gặp được nàng trước là ta, là Kaguya ta…”