Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Phù Dung SươngTriển Chiêu đi tìm Lục Hành Chi cùng Phùng Quân Hi, lại không khéo mới biết được hai vị công tử này mấy ngày trước liền lần lượt ra cửa, nói là muốn đi một chuyến tới nông trang của Phùng phủ ở nơi khác, qua mấy ngày mới có thể trở về.
“Đi nơi khác? Đi khi nào?” Bao Chửng hỏi.
“Phùng Quân Hi là ở bốn ngày trước rời đi, mà Lục Hành Chi ba ngày sau đó cũng rời khỏi, trước sau chỉ kém một ngày, ngày Lục Hành Chi rời đi khi đó, đúng là ngày Lục Nham tiến đến báo án nói Tiểu Thất mất tích.
” Công Tôn Sách buông quyển sách trong tay, phân tích nói.
Hoàng Phủ Nam: “Này hết thảy không khỏi quá mức trùng hợp.
”“Mặc dù là chúng ta tỏa định hai người này cùng Tiểu Thất mất tích có quan hệ, nhưng chúng ta cũng không có bất luận chứng cứ gì.
” Triển Chiêu nói.
Hoàng Phủ Nam trầm mặc.
Bao Chửng nhìn về phía Hoàng Phủ Nam, “ Tình huống Tiểu Thất hai ngày này có chuyển biến tốt đẹp nào hay không?”“Tiểu Thất tuy rằng vẫn bài xích người khác tiếp cận, nhưng đã không kháng cự Lục phu nhân cùng Hoa Liên, muội nghĩ lại chờ lát nữa đi nhìn xem đứa nhỏ.
” Hoàng Phủ Nam nói.
Bao Chửng gật gật đầu, thở dài nói: “Chỉ mong đứa trẻ sớm ngày khôi phục, có lẽ còn có thể nhớ tới ngày đó người mang mình đi rốt cuộc là ai.
”Thời điểm Hoàng Phủ Nam chuẩn bị đi Lục phủ, lại ở trên đường gặp Triển Chiêu một thân thường phục.
Đối phương đang đứng dưới gốc cây mai ngoài cửa hậu viện Lục phủ, một thân y phục màu xanh ngọc, khoanh tay trước ngực, gió nhẹ phất qua, vạt áo khẽ lung lanh.
Hắn nhận thấy được Hoàng Phủ Nam đã đến, nghiêng đầu nhìn về phía nàng.
Hoàng Phủ Nam nao nao, chậm rãi hướng hắn đi đến.
“Ta đoán cô nương sẽ từ cửa này đi vào, xem ra ta đoán đúng rồi.
” Triển Chiêu nói.
Thường xuyên lui tới Lục phủ, sẽ đưa tới rất nhiều chú ý không cần thiết, Hoàng Phủ Nam tựa hồ cũng không hy vọng sự tình Tiểu Thất khiến cho người khác thảo luận quá nhiều.
Hoàng Phủ Nam cúi đầu, hơi hơi mỉm cười.
Gió xuân mềm nhẹ, đai lưng cùng vài sợi tóc đẹp của nàng bay bay, mang theo một trận u hương lướt qua.
Tay bên hông nam nhân khẽ nhúc nhích, thần sắc trên mặt lại bất động.
“Triển hộ vệ muốn cùng ta cùng đi nhìn xem Tiểu Thất sao?”Triển Chiêu hơi hơi nhướng mày, không tỏ ý kiến.
Hoàng Phủ Nam trong mắt lóe ý cười, “Chính là đại khái Tiểu Thất sẽ không nguyện ý để Triển hộ vệ tới gần đâu?”Triển Chiêu thấy thế, khẽ cười nói: “Không quan hệ.
”Giọng nói trầm tĩnh hơi khàn khàn, nàng phía trước chưa bao giờ phát hiện, nguyên lai khi hắn phóng nhẹ thanh âm nói chuyện, làm nhân sinh sinh ra một loại ảo giác phảng phất như tình nhân nỉ non ở bên tai.
Hoàng Phủ Nam hơi hơi hít vào một hơi, sau đó từ thở ra, nói với người nam nhân cao lớn bên cạnh nàng: “Nếu là như thế này, Triển hộ vệ mời theo ta tới.
”Từ khi Tiểu Thất mất tích lúc sau, Lục Nham liền kêu người khóa cửa hậu viện lại.
Hoàng Phủ Nam gõ gõ cửa, người bên trong biết được là Hoàng Phủ Nam đến, liền ra mở cửa, nhìn thấy vẻ mặt anh tuấn lại uy nghiêm của Triển đại nhân, càng là sửng sốt.
“Triển đại nhân?” Hoa Liên chớp chớp mắt, cho rằng đôi mắt mình nhìn lầm rồi.
Hoàng Phủ Nam giải thích nói: “Triển đại nhân cùng ta đến thăm Tiểu Thất.
”“Thì ra là thế, cô nương nhà chúng ta đang ở trong viện phơi nắng, Tứ cô nương, Triển đại nhân, bên này, thỉnh.
” Hoa Liên nói, ánh mắt lại không có từ trên người Triển Chiêu dời đi.
Tuy rằng nói bình thường cũng có cơ hội nhìn thấy Triển đại nhân, nhưng rất ít khi có thể được như hôm nay ở khoảng cách gần như vậy mà nhìn đến hắn, Hoa Liên đương nhiên muốn liếc mắt nhìn nhiều hơn một cái, ánh mắt cơ hồ vô pháp rời đi.
Hoàng Phủ Nam bật cười, lắc lắc đầu đi vào bên trong, hậu viện Lục phủ gần đây gần như được nàng đi qua so với sân nhà mình sân còn muốn quen thuộc hơn.
Khi Triển Chiêu cùng Hoàng Phủ Nam nhìn thấy Tiểu Thất, tiểu nữ hài đang ngồi trên một cái giường nệm ở trong viện phơi nắng, đôi mắt híp lại, nghe được tiếng vang, như bị kinh hách đến một chút, đôi mắt bỗng dưng mở ra, nhìn về phía nơi phát ra tiếng động.
Hoàng Phủ Nam nhìn tiểu nữ hài lộ ra một cái tươi cười ôn nhu, “Tiểu Thất.
”Tiểu Thất không có tiếp lời, ánh mắt dừng ở trên người Triển Chiêu.
“Đây là Triển thúc thúc, Tiểu Thất còn nhớ rõ không? Trước kia Tiểu Thất cùng ta nói qua hắn.
” Hoàng Phủ Nam ôn nhu nói.
Tiểu Thất lẳng lặng mà nhìn Triển Chiêu, bỗng nhiên nói: “Ta không muốn để hắn tới đây.
”Một bên, biểu tình trên mặt Hoa Liên có chút xấu hổ, vội vàng giải thích nói: “Kia, cái kia Triển đại nhân, cô nương nhà chúng ta không phải ghét bỏ ngài, nàng cũng không cho lão gia nhà chúng ta tới gần nàng.
”Triển Chiêu cùng Hoàng Phủ Nam nhìn nhau liếc mắt một cái, Triển Chiêu nói: “Ta liền đứng ở chỗ này, sẽ không đi qua.
”Hoàng Phủ Nam cũng không có đi tới, tìm một tảng đá lớn gần chiếc ghế dài mềm mại rồi ngồi xuống, “Tiểu Thất.
”Tiểu Thất giương mắt, nhìn về phía nàng.
“Tiểu Thất còn nhớ rõ ta không?” Hoàng Phủ Nam ôn nhu hỏi.
Tiểu nữ hài không có tiếp lời, cặp mắt to tròn an tĩnh nhìn nàng.
Không có kháng cự cũng không có sợ hãi, đó chính là nhớ rõ.
.