Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor & Beta: Mai_kari
Người qua đường Giáp: “Gì gì gì, nghe chưa nghe chưa, Hàm Quang Quân cùng Di Lăng Lão tổ đã trở về rồi.”
Người qua đường Ất: “Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện? Bọn họ không phải đã quy ẩn nhiều năm rồi sao?”
Người qua đường Giáp: “Đúng vậy, thế nhưng mới đây đã quay về Lam gia rồi, còn dẫn theo một hài tử trở lại nữa.”
Người qua đường Ất: “Hài tử? Hài tử của ai? Chẳng phải hai người đó đều là nam tử cả sao?”
Người qua đường Giáp: “Đúng vậy, nhưng Di Lăng Lão tổ lại một mực chắc chắn nói hài tử là do hắn sinh, ngươi nói chuyện này có quái lạ hay không?”
Người qua đường Ất: “Nam thế nào sinh? Sinh ra từ đâu? Cái này quá mức tưởng tượng rồi đi?”
Người qua đường Giáp: “Cũng không hẳn, ta nghe nói hắn luyện cấm thuật chí âm chí tà gì đó.”
Người qua đường Ất: “Cấm thuật? Có cả loại cấm thuật này sao?”
Người qua đường Giáp: “Phải, đó là Di Lăng Lão tổ đó, bản lĩnh gì mà không có, do ngươi chưa từng thấy qua hắn khi ở Loạn Toán Cương đâu, bộ dạng âm trầm đó, Người không ra người, quỷ không ra quỷ, chỉ cần một cái liếc mắt có thể hù chết người, luyện mấy tà ma ngoại đạo cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.”
Người qua đường Ất: “Sao ngươi biết được khi hắn ở Loạn Toán Cương là bộ dạng gì, chẳng lẽ lúc đó ngươi cũng tham gia trận bao vây tiễu trừ Loạn Toán Cương năm đó?”
Người qua đường Giáp: “Đúng vậy, lúc đó ta còn chưa tới hai mươi! Thế nhưng dũng mãnh không gì sánh được, đấu tranh anh dũng! Ta nói cho ngươi nghe, lúc đó ta …”
******************************
Hàm Quang Quân cùng Di Lăng Lão tổ quay trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, chẳng biết tin bắt nguồn từ đâu, nhưng lại tựa như một pháo hoa thăng thiên cực nhanh, phanh một tiếng nổ tung giữa trời, khiến cho khắp phố phường sôi sùng sục.
Hai người họ mười năm trước đột nhiên quyết định ly khai Lam gia, quy ẩn sơn lâm, không hỏi phàm trần. Sau bao nhiêu năm trôi qua chợt trọng quy vu thế (quay về cõi tục), còn mang theo một hài tử, công bố đó chính là hài tử do đích thân họ sở xuất. Chính là hài tử của Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện mấy năm trước đó đã cùng Lam Vong Cơ kết thành đạo lữ, cùng y bên nhau trừng ác cứu thế, phùng loạn tất xuất, cũng khiến bản thân tẩy rửa không ít ác danh, dần dần mọi người hình như cũng đã quên năm xưa đã từng mắng hắn nào là “Phát rồ”, “Bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa”, “Thiện ác tất có báo, thiên đạo luân hồi” gì gì đó. Tuy nói rằng nhắc tới hắn cũng không phải mấy lời hay ý đẹp, vẫn có người thấy hắn là bỏ chạy, vẫn có người thích dùng danh hào của hắn để hù dọa trẻ nhỏ, nhưng vẫn không còn sự căm phẫn hay nghiến răng nghiến lợi khi nhắc tới hắn như trước đây.
Huyền môn thế gia tu tiên luyện thuật chính là chuyện thường, luyện ra đủ thứ đạo thuật cũng không mấy ngạc nhiên, nhưng việc nam tử dục hậu thật sự là nghịch thiên mà đi, hữu vi luân thường a. Mấy cái chuyện hoang đường này nếu đặt trên người khác thì phân nửa sẽ không ai tin. Nhưng Di Lăng Lão tổ là nhân vật gì chứ, bản thân hắn năm xưa chính là một người hữu vi luân thường (có chuyện vi phạm luân thường nào chưa từng làm), đừng nói mỗi chuyện này, dù nói hắn có thể khởi tử hồi sinh, trường sinh bất lão, chỉ sợ không ai không tin.
Bọn nữ tử thì phần lớn đều đấm ngực giậm chân, ai cũng ai thán, Hàm Quang Quân có hài tử rồi thì họ phải làm sao đây?
Nam tử thì lại sợ hãi cùng cảm thấy quái dị, với Ngụy Vô Tiện rốt cục là dùng phương thức gì, làm sao làm được, cùng với hài tử này thế nào ra đời, ai cũng sản sinh ra lòng hiếu kỳ nồng hậu.
Chuyện này, phải kể ngược lại hồi mười năm trước.
*************************
Ngụy Vô Tiện ở trong Cấm Thư Thất của Vân Thâm Bất Tri Xứ, lục lọi được một quyển sách cổ ghi chép rất nhiều sự thuật quái dị, quyển sách này được đặt dưới cùng trong đống sách loạn thất bát tao, mất nửa ngày sức lực mới có thể đem nó ra khỏi cái chỗ đó, dính cũng không ít bụi. Ngụy Vô Tiện dùng tay quạt quạt hết nửa ngày mới phủi hết bụi trên nó, còn hắt xì mấy cái. Phủi đi lớp bụi dính trên mặt sách, bìa mặt cũng sứt mẻ bất kham, gần như không thấy rõ tên bìa, trang sách cũng nhuốm vàng. Hắn tiện tay lật vài tờ xem xem nội dung, cảm thấy cũng thú vị, quyết định mang về Tĩnh Thất đọc cho đỡ chán.
Ngày hôm đó sau giờ ngọ, Lam Vong Cơ không ở đó, Ngụy Vô Tiện liền vác chân dựa người ngồi ở hành lang gỗ ở ngoài phòng Tĩnh Thất, biếng nhác vừa uống rượu phơi nắng vừa hăng hái lật xem từng tờ sách cũ của quyển sách cổ quái này. Trong sách ghi chép khá nhiều sự thuật kỳ dị, đều là mấy cái sự thuật mà người ngoài hay kêu là văn chỉ là văn, tà môn ma đạo, hoang đường này nọ. Nhưng với Ngụy Vô Tiện thì lại khác, rất có ý nghĩa. Cho đến một đoạn, cơ thể hắn vốn đang nằm nghiêng dẹo dựa hành lang chợt chậm rãi ngồi thẳng lên, nét mặt cũng dần trở nên nghiêm nghị.
Văn tự ghi chép: “Cổ có nhất thuật, nội luyện thành nhất thể, kỳ nhân tinh nguyên khí, có thể sung tự linh lực khí huyết, công hiệu trú nhân tu âm. Cũng có công hiệu giúp người thụ thai, chẳng khác gì nữ nhân, giác trọng giả diệc khả thành.”
Từ thời cổ đã có cấm thuật, có thể khiến cho cơ thể bên trong tu luyện kết thành một linh mãnh, có thể hấp thu dương khí của nam nhân, dùng để sung lực của bản thân. Linh mãnh này cùng kim đan như nhau, sau khi tu luyện sẽ ở trong cơ thể, dùng để tích tụ rồi cung cấp cho cơ thể, chủ yếu là dưỡng dung nhân là chính. Nhưng khiến cho Ngụy Vô Tiện chân chính chú ý tới, lại chính là nửa phần sau. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào trang sạch, nhiều lần nhẩm lẩm để hiểu rõ ẩn ý trong đó, sau đó chợt thì thầm: “Có thể khiến người đó thụ thai, người tựa như nữ giới, âm khí quá trầm đều có thể.”
Người mang âm khí thụ thai, đa số áp dụng cho nữ tử, nhưng nam tử nếu âm khí quá trầm cũng có thể.
Nam tử âm khí quá trầm?
Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, cảm thấy bản thân rất thích hợp với điều kiện này. Hiện tại cơ thể hắn đã có kim đan, nhưng do hắn tu luyện quỷ đạo, từ xưa tới giờ vẫn còn tiếp tục, vì thế quỷ khí âm khí từ lâu xâm nhiễm toàn thân, mặc dù không có nữ tử chi âm, nhưng âm khí trong người hắn cũng chẳng khác gì mấy. Nhưng thuyết âm dương chi luận rộng mênh mông, trừ bỏ phụ mẫu, đực cái ra, đương nhiên cũng bao gồm cả thiên địa, quang ám, nhiệt hàn các loại …
Quỷ đạo chi khí, chính là âm khí thuần khiết nhất, Ngụy Vô Tiện thật sự rất muốn thử một lần.
Hắn hết sức chuyên chú nghiên cứu phần đó, ngay cả khi Lam Vong Cơ trở về hắn cũng không phát hiện, đến lúc đôi giày trắng không nhiễm một hạt bụi thu vào đáy mắt, Ngụy Vô Tiện mới hậu tri hậu giác ngẩng đầu.
Lam Vong Cơ tay để phía sau, đi tựa như bay, cúi đầu nhìn hắn, hỏi: “Đang xem cái gì?”
Ngụy Vô Tiện thấy y trở về, nhoẻn miệng cười, cơ thể vốn đang ngồi thoáng cái bật nhào lên người y, ở trên mặt y mạnh mẽ hôn vài cái, vô cùng vang dội. Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc, nét mặt tự nhiên mà ôm lấy Ngụy Vô Tiện bước vào trong Tĩnh Thất.
Ngụy Vô Tiện nói: “Không có gì, chỉ là một quyển sách thôi, kể rất nhiều sự thuật quái dị, ta đọc qua thấy có mấy cố sự khá thú vị, ta kể cho ngươi nghe!” Vừa nói hắn vừa bất động thanh sắc đem quyển sách đó nhét vào ống tay áo.
Ngụy Vô Tiện nghĩ chuyện này không cần phải sớm kể cho Lam Vong Cơ nghe. Hắn vốn chỉ là muốn thử, có thể thành công hay không chính hắn cũng không biết. Thuật này luyện không tính đến chuyện phiền phức, mà còn hao tốn thời gian, người bình thường nếu luyện thì nhanh sẽ mất ba bốn năm, chậm thì mất bảy tám năm. Một người thiên phú cực cao, thông minh tuyệt đỉnh như hắn, nhanh nhất cũng phải mất nửa năm mới có thể kết thành linh mãnh, đến lúc đó cùng Lam Vong Cơ thương lượng cũng không trễ.
Hai người họ dù là đạo lữ cũng là hai nam tử, thỉnh thoảng cũng có một chút không hài lòng, vẫn luôn cảm thấy thiếu một đứa nhỏ. Nghĩ Lam Trạm đẹp tới vậy, nếu có thể dưỡng một hài tử tướng mạo giống y, mang giọng sữa tức giận gọi mình là đa đa, thật là tốt biết bao.
Chỉ cần nghĩ tới thôi hắn đã có thể hài lòng cười ra tiếng. Nhưng hắn cũng biết hai người họ dù là ai cũng không có khả năng sinh, nên cũng không để chuyện này vướng bận trong lòng.
Thiên kiếp hết sức khó khăn, lưỡng kiếp truy tầm, hắn cùng Lam Vong Cơ vất vả lắm mới có thể an ổn như hiện tại, đó chính là chuyện may mắn lớn lao nhất trong cuộc đời hắn rồi. Hắn không muốn tiếp tục truy cầu gì xa xôi vời vợi, thầm nghĩ có thể tiếp tục cùng y cầm tay nhau, cùng nhau săn đêm, cùng nhau coi bọn hậu bối, cùng nhau đi xem thiên địa to lớn, sơn hà nhân gian, dù chuyện gì xảy ra cũng cùng bên nhau, đã là tốt lắm rồi.
Nhưng hôm nay trời lại cho hắn biết, đó không phải là mộng tưởng. Ngụy Vô Tiện hầu như ngay cả trong nháy mắt một chút do dự cũng không có, hắn chỉ biết, hắn muốn thử.
Không chỉ vì chính mình, mà còn vì Lam Vong Cơ, hắn muốn thử dù chỉ một lần.
****************************
Ban đêm, trong Tĩnh Thất.
Lam Vong Cơ đang đang cúi đầu phê duyệt hồ sơ, tướng ngồi đoan chính cẩn thận tỉ mỉ, nhưng ở trán lại thiếu đi mạt ngạch. Ngụy Vô Tiện ngồi ở đối diện y, chỉ mặc bộ tẩm y dài tới cổ chân thả lỏng dây buộc khiến nó nhìn qua lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh cùng phần ngực trắng nõn. Một tay chống má, một tay ở dưới bàn, giữa các ngón tay quấn lấy mạt ngạch tuyết trắng, ngón tay thì đang vân vê hoa văn quyển vân trên đó. Giày cũng không biết đã cởi quăng đi đâu rồi, hai bàn chân trần ở dưới bàn vươn qua chỗ của Lam Vong Cơ, cách giày bó cùng vải vóc, lúc nặng lúc nhẹ mà dùng ngón chân ở trên chân của y cọ cọ. Cơ thể thì nghiêng lệch, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ kia, nghĩ thầm, người này, hắn dù nhìn thêm bao nhiêu lâu nữa cũng không thấy chán.
Lam Vong Cơ thì bị hắn cọ cọ ngứa từ da thịt ngứa tận vào lòng, hít sâu một hơi, ngẩng đầu có chút cảnh báo nhìn Ngụy Vô Tiện, nói: “Ngồi yên.”
Dứt lời vốn muốn hạ mi mắt, thì ánh mắt lại lạc vào phần da thịt đang hở ra của hắn, còn có phần cơ tuyến trước ngực, dừng lại một hồi lâu, hầu kết khẽ nhúc nhích.
Ngụy Vô Tiện thấy y thiếu chút nữa không thể dời mắt ra khỏi phần ngực của mình, trong lòng buồn cười, lại thấy nghiên mực Đoan Khê trước mặt y đang dần dần cạn mực. Con ngươi đen nhánh vòng vo chuyển, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt giảo hoạt. Hắn thu hồi chân, đưa tay lấy mặc đĩnh (thỏi mực) bên cạnh, khom lưng cúi người xuống, tiến đến trước mặt Lam Vong Cơ giúp y nghiên mực.
Hắn vốn chỉ tùy ý khoác lên người một kiện tẩm y, bên trong cái gì cũng không mặc, như vậy khom lưng cúi người, khiến cho bạc y bạc cổ áo mở rộng kia không che được cái gì, từng chút một tuột xuống dưới, khiến cho hơn phân nửa phần thân trên lộ ra như ẩn như hiện di động trước mắt Lam Vong Cơ.
**************************
Hắn mơ thấy bản thân trên một phố phường náo nhiệt, trong lòng ôm một tiểu nam hài nhỏ nhắn tròn trĩnh, bộ dáng ước chừng ba bốn tuổi. Màu mắt lưu ly cực thiển, da trắng như tuyết, một thân bạch y sạch sẽ, quả thực là một đứa nhỏ tinh xảo không gì sánh được.
Nhưng đứa nhỏ này bộ dạng như không cao hứng, khuôn mặt vốn trắng nõn giờ căng đỏ bừng, chính là đang tức giận, nhìn cực kỳ khả ái. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt có tám phần tương tự Lam Vong Cơ, tâm của Ngụy Vô Tiện cũng nhanh chóng hóa mềm nhũn, ôn nhu hỏi: “Sao vậy?”
Ánh mắt của đứa nhỏ nhẹ nhàng hướng về một chỗ cách không xa, cúi đầu không nói gì, ngón tay bấu chặt trong ống tay áo, đang kéo kéo phần vải ngay cửa tay áo.
Hắn theo ánh mắt của bé nhìn qua chỗ đó, sau đó Ngụy Vô Tiện bật cười, liền hiểu rõ, nhéo nhéo khuôn mặt tròn tròn của bé, đem bé một lần nữa ôm chặt trong lòng, hỏi: “Có phải muốn ăn quả sơn trà không? Muốn ăn thì phải nói nha, con nói ra, đa đa liền mua cho con.”
Tiểu tử kia đem đầu chuyển qua chỗ khác, không thèm nhìn hắn, giọng nói non nớt vang lên: “Không muốn!”
Ngụy Vô Tiện tiếu ý càng sâu, kéo lấy cằm của bé, đem mặt bé nhìn thẳng vào mặt mình, nói: “Không nói cũng được, vậy con hôn đa đa một cái đi, hôn xong đa mua cho con.”
Tiểu tử kia từng chút từng chút nhích đầu tới gần, dường như đang do dự nên hôn hay không.
Nhưng mà Ngụy Vô Tiện đúng là không chờ được tiểu Lam công tử xấu hổ hôn tới, vì hắn đã bị Lam Vong Cơ từ trong chăn bế ra ngoài, nhẹ nhàng bỏ vào trong dục thùng nhiệt khí nhè nhẹ.
Giấc mộng đang đẹp bỗng dưng bị phá hủy, Ngụy Vô Tiện cảm thấy trong lòng bị đè nén. Đứa nhỏ không đùa được, vậy không thể buông tha cho đứa lớn rồi. Hắn dựa vào cạnh dục thùng kéo vạt áo của Lam Vong Cơ, nói: “Lam Trạm, ngươi hôn hôn ta.”
Dục thùng để bên cạnh án thư của Lam Vong Cơ, trên án có đặt bồ kết cùng vò rượu mà tay Ngụy Vô Tiện vươn ra có thể lấy được. Lam Vong Cơ vốn muốn tiếp tục phê duyệt văn thư hồi nãy bỏ dỡ, nghe vậy liền cúi người hôn môi hắn.
Hai người họ môi lưỡi triền miên hôn hảo một trận, mới lưu luyến không rời tách ra. Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu chỉa chỉa má mình nói. “Chỗ này cũng muốn.”
Lam Vong Cơ liền ở ngón tay hắn chỉ mà hôn một cái, Ngụy Vô Tiện lập tức thoả mãn lầm bầm nói: “Cũng không khác biệt lắm.”
Lam Vong Cơ hỏi: “Cái gì?”
Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm lắc đầu nói: “Không có gì.”
Dứt lời liền cầm lấy Thiên Tử Tiếu bên cạnh, ngửa đầu uống một ngụm, thuận miệng nói. “Mấy văn thư đó còn bao nhiêu nữa?”
Lam Vong Cơ xem cũng không phải là bút ký săn đêm của đám tiểu bối, mà là giúp Lam Hi Thần phê duyệt một ít sự vụ văn tông trong gia tộc, Ngụy Vô Tiện nghĩ bản thân cũng không thích hợp để hỏi sâu, nên cũng không mở miệng hỏi Lam Vong Cơ có cần hắn xem giúp hay không.
Lam Vong Cơ nói: “Không nhiều lắm, còn vài phần.”
Ngụy Vô Tiện đưa tay gãi gãi cằm của y, sau đó cầm lấy bồ kết gội đầu, không nháo y nữa.
Ngụy Vô Tiện vừa tắm vừa bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, chờ có đứa nhỏ rồi, hắn nhất định phải mang theo Lam Vong Cơ tìm một nơi thế ngoại y sơn bàng thủy (dựa vào núi, gần sông biểu), xây nên một tiểu biệt viện thanh u lịch sự tao nhã, tốt nhất phía trước phải trồng một cây thụ ngọc lan hoa.
Hắn trước đây cũng từng muốn xây một căn nhà lớn đầy khí phách, hoặc là một nhà gỗ nhỏ có nông trại, sau lại nghĩ một biệt viện tiểu trúc thanh nhã sẽ càng thích hợp với Lam Vong Cơ hơn.
Hắn sẽ mỗi ngày ra ngoài đánh cá trồng trọt, Lam Vong Cơ thì ở nhà dệt vải làm cơm chăm hài tử, chờ hắn trở về. Tới tối, thì Lam Vong Cơ ngồi ở trước án thư đọc thư tính sổ sách, hắn sẽ ở bên cạnh chơi đùa cùng hài tử, nếu chọc cho bé khóc, thì để Lam Vong Cơ tới dỗ vậy.
Chờ cho hài tử lớn thêm một chút, thì sẽ để cho Lam Vong Cơ dạy bé cầm tu kiếm pháp, lục nghệ sổ thuật, buổi tối thì mang bé theo ra ngoài săn đêm, trảm yêu trừ ma. Đợi hài tử tới tuổi đi học, thì sẽ mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhận thức tổ tông. Nói không chừng tới lúc đó Lam Khải Nhân xem xét phân lượng vụ tiểu Lam công tử, mà sắc mặt với hắn cũng sẽ hòa hoãn hơn một chút.
Nghĩ nghĩ, khóe miệng đã sớm bất tri bất giác nâng lên, Lam Vong Cơ nhìn hắn mặt mày loan loan, tiếu ý dịu dàng, chẳng biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Y Khe khẽ thở dài, ánh mắt nhu hòa, đáy mắt chập chờn tiếu ý và tình cảm ấm áp đan vào nhau.