Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một cảm giác tê dại từ phía dưới đi lên, mười ngón tay tôi bấu chặt vào vỏ cây thô ráp, cực lực chịu đựng.
Tôi biết Diệp Chính Thần đang chờ đợi cái gì, cho nên bất luận anh có khiêu khích như thế nào, tôi thủy chung nhắm mắt lại, không phản kháng, cũng không đón ý nói hùa, mặc cho anh muốn làm gì thì làm...
Anh thấy tôi cố ý không hùa theo, tôi càng không phản kháng, anh càng không dừng lại, trượt lên đôi môi tôi, giống như con bướm lưu luyến đậu vào....
Đầu óc tôi càng ngày càng hỗn độn, thân mình càng ngày càng như vô lực, hai chân giống như giẫm phải đám mây, nhẹ bẫng.
Khi đầu lưỡi anh đẩy ra khớp hàm đang cắn chặt của tôi, đụng chạm đến đầu lưỡi tôi, tôi hoàn toàn không đứng vững, phải ôm vào thắt lưng anh mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Ở này thời khắc mấu chốt, điện thoại của Diệp Chính Thần vang lên.
Tôi như tỉnh mộng, mờ mịt mà đứng thẳng người.
Anh như không nghe thấy, tay vờn quanh tại trên ngực tôi, trêu chọc ngọn lửa nơi đó.
"Anh có điện thoại kìa." Tôi thôi thôi tay anh, tiếng nói đúng là mềm ách.
"Anh có vội vàng gì đâu." Anh đưa tay tôi bám vào hông anh, tiếp tục động tác vừa nãy.
Điện thoại một lần, lại một lần vang lên, tôi vô cùng bội phục nghị lực đối phương, đơn giản đưa tay đến túi quần anh, giúp anh lấy ra.
Vừa nhìn thấy màn hình di động lóe ra tên— Dụ Nhân. Tôi vạn phần hối hận, hận không thể chém bàn tay nhiều chuyện của mình.
Cảm nhận được vẻ cứng ngắc của tôi, Diệp Chính Thần tạm dừng liếc mắt về phía màn hình di động, hơi suy nghĩ một chút, tiếp nhận điện thoại từ trong tay tôi, ngón tay hơi trượt một chút, đem điện thoại đặt ở bên tai.
Bởi vì đứng gần nên tiếng nói của Dụ Nhân nhẹ, lạnh như băng có thể nghe rõ ràng."Báo cáo của anh cấp trên đã phê chuẩn.."
"Ân." Anh bằng giọng mũi hừ một tiếng, bởi vì môi vẫn bận tối mặt trên môi tôi.
"Chiều nay anh có thời gian không, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn." Nghe thấy câu này, tôi hơi giật mình. Tuy rằng Diệp Chính Thần ly hôn hay không với tôi không còn ý nghĩa nhưng tôi vẫn hung hăng trừng mắt một cái với người thanh niên đã kết hôn này, dùng sức đấm một cái.
Đôi môi Diệp Chính Thần rốt cục lưu luyến rời đi, trả lời điện thoại: "Không có thời gian, tôi đang tại Nam Châu."
Điện thoại đầu bên kia sau một lúc không có âm thanh.
Diệp Chính Thần cũng không để ý, ôm tay tôi chặt thêm một ít, mặt chôn vào hõm vai tôi, cắn một cái vào vành tai tôi.
Đau đớn ngoài ý muốn, tôi không khỏi kinh hô một tiếng."A!"
Một tiếng này, phá lệ mất hồn, người không muốn nghĩ cũng khó.
Anh nghe xong, vẻ mặt cười thực ác ý.
Tôi quả thực hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngẫm lại thì cô gái đầu điện thoại bên kia có lẽ còn ngứa răng hơn cả tôi, so với tôi càng muốn cắn chết anh, lòng tôi tự nhiên thấy tốt hẳn lên.
Trong điện thoại truyền đến tiếng Dụ Nhân cực lực đè thấp."Chừng nào anh trở về?"
"Không nhất định..." Anh cố ý đem tiếng nói của mình kéo dài ra.
"Kia chờ anh trở về rồi nói sau."
"Không phải là lĩnh giấy chứng nhận ly hôn sao, cô có rảnh thì đi lĩnh , không rảnh liền để cho người khác đi lĩnh."
"Anh? !" Dụ Nhân rốt cuộc khống chế không nổi, tiếng nói cao hơn ."Pháp luật quy định ly hôn cần song phương trình diện, song phương ký tên."
"Đừng lấy pháp luật áp tôi. Lúc trước ai thay tôi ký giấy chứng nhận kết hôn , cô để cho ông ta ký thêm lần nữa.."
Trả lời anh là tiếng đô đô cắt đứt liên lạc.
Nghĩ đến Dụ Nhân, một cô gái lạnh lùng và bình tĩnh như vậy bị anh làm cho giận dữ đến quải cả điện thoại, tôi đối với Diệp Chính Thần sùng bái lại càng gia tăng.
Mà người nào đó lại không thèm để ý chút nào, di động ném vào túi, nâng người tôi lên, hơi híp mắt cười với tôi."Nha đầu, em bây giờ còn cho rằng vợ chống anh cảm tình tốt lắm sao?"
Tôi lắc đầu. Ra vẻ thực không xong, ngay cả chữ ký tại đơn xin ly hôn còn không cho, Diệp Chính Thần đối Dụ Nhân làm được rất tuyệt .
Về phần anh vì cái gì đối với một cô gái yêu mình lại cùng ba năm sớm chiều ở chung mà vẫn tuyệt tình như vậy, tôi không nghĩ ra...
Chính còn đắm chìm trong ngàn vạn cảm khái, thân thể truyền đến một trận ma ngứa mãnh liệt, nguyên lai anh lại bắt đầu tiếp tục chuyện tình vẫn chưa xong, thừa dịp tôi không chú ý, ngón tay theo vạt áo tôi với đi vào.
Vuốt ve qua lớp quần áo tôi còn khó có thể kiềm chế, giờ da thịt cùng da thịt trực tiếp đụng chạm, tôi toàn thân run rẩy, miệng đắng lưỡi khô. Đầu ngón tay anh hơi lạnh hướng lên trên, tham tiến vào chỗ sâu trong áo ngực, khéo léo nằm lên chỗ gồ lên, nhẹ nhàng mà xoa nhẹ...
Thân thể vắng vẻ, không chỗ nào dựa vào, không muốn nhưng vô lực cự tuyệt, nghĩ muốn cái gì, nhưng lại không chiếm được...
Tôi thực tình nguyện bị anh ấn trên mặt đất, trực tiếp tiến vào. Đau chút, thô bạo chút, một phen dây dưa liền xong, nhưng anh càng muốn dùng động tác thân thiết này mà tra tấn tôi.
Anh lại một lần hôn lên đến, đầu lưỡi xâm nhập, nhẹ nhành cuốn vào lưỡi tôi.
Càng hôn càng mãnh liệt, càng hôn càng hừng hực khí thế.
Tôi càng ngày càng như lạc lối, hai tay hoàn toàn không chịu nổi khống chế mà ôm lấy thắt lưng anh, thân thể cũng bị lửa đốt cháy, mau bị nước nuốt hết, vô biên vô hạn.
Rốt cục khuất phục , đầy mắt là sương mù, tôi mang theo lời kêu gọi."Sư huynh..."
Anh vừa lòng mà nở nụ cười.
Ngay tại thời khắc này, điện thoại của anh lại vang lên.
Diệp Chính Thần thấp chú một tiếng, cầm lấy điện thoại, vừa thấy dãy số, ngón tay trượt lên màn hình, giận dữ rống vào điện thoại rống: "Dựa vào! Anh gọi điện thoại có thể nhìn xem thời gian được không?"
Trong điện thoại, người gọi đến nghẹn nửa ngày, phẫn nộ mở miệng."U, cơn tức thế nào mạnh như vậy?! Anh không phải là chậm trễ chú mày cùng tiểu tình nhân thân thiết chứ?"
Diệp Chính Thần âm thầm cắn răng."Biết anh còn gọi!"
Có tiếng cười nhẹ đầy ám muội thoát ra."Nếu không hai người tiếp tục, xong việc anh bàn lại chuyện của tình địch chú...."
Một chậu nước lạnh đổ xuống dưới, tôi cả người cứng ngắc, mọi sự nhiệt tình đều dập tắt.
Diệp Chính Thần liếc sang tôi một cái, buông tay đang giữ tay tôi, đi thong thả ra phía xa."Nói đi."
Bọn họ hàn huyên thật lâu, tôi hết sức chăm chú lắng nghe, Diệp Chính Thần đại thế cũng là trả lời vài câu:
"Ân!"
"Được."
"Em biết."
"Đi!"
Tôi không nghe ra là tin tức gì, tất cả lo lắng đều hiện ra trên mặt.
Cuối cùng đợi cho bọn họ tán gẫu xong, tôi vội hỏi: "Thế nào?"
Anh cất điện thoại, cài lại chiếc cúc áo."Vị hôn phu của em sắp được thả ra."
"Sắp thả?" Tôi có chút không thể tin được."Anh không gạt em đi?"
"Không có, vốn là hắn chờ vụ án điều tra xong sẽ thả người." Anh dừng một chút, nói: "Bạn anh hỗ trợ dàn xếp một chút, chỉ cần có người đảm bảo là hắn sẽ không đào tẩu thì người trước tiên có thể thả ra."
"Ai có thể đảm bảo? Em có được không?"
Diệp Chính Thần lắc đầu."Để bạn anh, em không cần phải xen vào ."
"Anh ấy khi nào thì có thể thả ra?"
"Em hy vọng hắn khi nào thì thả ra?" Anh hỏi lại, nhìn thẳng mắt tôi, trên mặt anh đầy mâu thuẫn cũng vẻ chờ mong.
Ấn Chung Thiêm rốt cục không có việc gì, có ý nghĩa tôi sẽ không cần gặp Diệp Chính Thần, chúng tôi cũng sẽ không còn liên hệ gì.
Ngày này rồi sẽ tới, chỉ có điều sớm hay muộn mà thôi.
"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, anh ấy không có việc gì, cha em sẽ yên tâm." Tôi nói.
"Vậy còn em?"
"..."
Tôi sao lại không hiểu ám chỉ của anh. Từ khi gặp lại ở khách sạn, tôi hỏi lại chính mình vô số lần, nếu không vì cứu Ấn Chung Thiêm, tôi còn có thể cùng Diệp Chính Thần dây dưa không rõ hay không, đáp án là sẽ không. Mọi chuyện đã sớm trôi qua, yêu sâu đậm, thương càng sâu đậm. Bất luận anh có bao nhiêu nan ngôn chi ẩn, đều không thể thay đổi sự thương tổn là thật, không thể thay đổi sự thật rằng tôi phải đối mặt với trách nhiệm cùng hứa hẹn của mình.
Tôi cũng vô số lần hỏi qua chính mình, tôi có thể vì Ấn Chung Thiêm cùng với người con trai khác dây dưa?
Đáp án vẫn là sẽ không.
Tôi đồng ý tại phòng tổng thống cởi quần áo, tôi có thể thuyết phục chính mình là nhận giao dịch quyền sắc này, chỉ là vì người kia là... Diệp Chính Thần!
Đổi là người thanh niên khác, cho dù nội tâm tôi có bao nhiêu nguyện ý hy sinh, thân thể cũng làm không được...
Thấy tôi do dự, Diệp Chính Thần cầm tay tôi."Nha đầu, cùng hắn chia tay đi."
Chia tay? Nói dễ dàng.
Mặc kệ vụ án này cùng Ấn Chung Thiêm không quan hệ, kiếp sống chính trị của anh từ nay về sau là chấm dứt, đối mặt với con đường quan trường mù mờ trước mặt đối với Ấn Chung Thiêm mà nói, không thể nghi ngờ là đả kích trí mệnh. Trong lúc tôi gặp thời kỳ gian nan nhất, ba năm nhân sinh u ám nhất, anh ấy ở bên cạnh tôi giúp tôi chống đỡ, một đường giúp tôi tiến lên. Nay, anh ấy gặp cửa ải trước mắt khó khăn, tôi xoay người theo nam nhân khác, tôi còn có thể làm người sao?!
Tôi mở ngón tay của Diệp Chính Thần ra, đi qua người anh, lá khô dưới chân vỡ vụn.
"Chung Thiêm cái gì đều không còn, em không thể rời anh ấy."
Anh đưa tay kéo lấy cánh tay tôi, đem tôi kéo đến trước mặt "Em căn bản không bỏ xuống được anh."
Không hổ là người học quá tâm lý học, anh sớm đem nội tâm của tôi nhìn thấu triệt vô cùng. Hoặc là nói, này hết thảy đều là anh thiết kế tốt, từng bước ép sát cảm tình, tôi không đường thối lui mà thỏa hiệp, toàn bộ đều nằm ở trong lòng bàn tay anh.
Người thanh niên như vậy, bá đạo cùng ôn nhu, Ấn Chung Thiêm tao nhã căn bản không phải đối thủ của anh.
Tôi ngẩng đầu lên, lạnh lùng trả lời: "Chung Thiêm được thả ra xong, em không muốn gặp lại anh."
"Em có ý tứ gì?" Anh nổi giận."Lợi dụng anh xong, đem đá anh một cước văng ra?"
"Em nhớ không lầm đã nói, chúng ta ngay từ đầu chính là giao dịch, nhất thanh nhị sở."
“Em!" Tay anh càng nắm càng chặt, cánh tay truyền đến đau nhức, tôi thích sự đau nhức này, nó có thể che dấu nỗi đau ở chỗ khác.
"Diệp tham mưu nếu là cảm thấy chịu thiệt, hôm nay em còn có ngủ với anh một lần, một lần cuối cùng."
Anh hít một hơi thật sâu, cực lực áp chế tức giận, tận lực để ngữ khí bình cùng."Anh muốn em, chưa bao giờ vi 'Một lần cuối cùng', ba năm trước đây không phải, ba năm sau lại càng không phải."
"Đối với anh là..." Tôi từ từ kiên định mà nói với anh: "Em đem mỗi lần... đều trở thành 'Một lần cuối cùng'. Bao gồm cả lần đầu tiên!"
Anh giận đến sắc mặt thay đổi, khóe miệng vặn vẹo, tôi sợ tới mức co rúm lại một chút.
Cánh tay anh như kìm sắt, giữ chặt cơ thể tôi, cả người tôi cơ hồ bị anh bóp nát.
Nhìn vẻ mặt của anh, vô cùng có khả năng tại vùng rừng núi hoang dã này, nơi không có người đi qua, anh muốn đem tôi giết người diệt tích.
Tôi đang lo lắng có nên cầu xin tha thứ thay không, anh giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ mà hôn xuống dưới.
Tuy rằng nói là hôn nhưng phải nói là cắn xé đúng hơn, hung mãnh tàn bạo.
Trước mắt tôi một mảnh tối đen, cái gì đều mơ hồ, chỉ có gắn bó rối rắm giữa yêu và hận là rõ ràng.
Nước mắt chảy xuống, tôi không thể lại lừa gạt bản thân, tôi yêu anh, dù là quá khứ hay hiện tại, yêu hay hận, anh thủy chung vẫn chiếm toàn bộ tim tôi.
Chờ anh phát tiết đủ tức giận, anh nắm lưng tôi, nâng mặt tôi lên."Nhớ kỹ, có phải lầ lần cuối cùng hay không, do anh quyết định!"
Tôi cắn đôi môi sưng đỏ, nóng bỏng, cũng không dám nói bất cứ một câu phản kích nào.