Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Dư Thương Hải ngươi không cần tiếp tục giả vờ nửa, chúng ta tiếp tục thôi, kẻ nào thắng cuộc sẽ trở thành võ lâm minh chủ!” Bỗng nhiên Nhạc Bất Quần có loại dự cảm bất tường1, hình như có một tấm lưới lớn vô hình đang dần dần vây lấy y, tùy thời đều có thể kéo y rơi vào vực sâu vạn trượng
Dư Thương Hải mỉm cười quỷ dị cười, sau đó nắm lấy chuôi kiếm vung lên, bảo kiếm phản xạ cùng ánh dương tạo thành một đạo hàn quan chiếu vòa hai mắt của Nhạc Bất Quần, “Đến đây đi, Nhạc Bất Quần, để chúng ta quyết đấu một trận phân thắng bại đi.” Trong đôi mắt Dư Thương Hải lòe ra một đạo ám quang.
Thân ảnh của Nhạc Bất Quần và Dư Thương Hải gần như đan chặt vào nhau, tốc độ ban đầu chỉ là mau lẹ sau đó tiến dần đến cực hạn, ngoại trừ Đông Phương Bất Bại cùng một số ít người có nội công thâm hậu là còn có thể nhìn rõ diễn biến, loại người như Đan Vô Ngân đã căn bản không thể phân rõ rốt cuộc thân ảnh nào là của ai.
“Đông Phương, ngươi nghĩ ai sẽ thắng?” Thấy bản thân nhìn không rõ Đan Vô Ngân thẳng thắn xoa xoa đôi mắt chua xót dứt khoát không thèm theo dõi chiến cuộc nữa, xoay người hỏi Đông Phương Bất bại xem kẻ nào sẽ là người thắng cuối cùng.
“Nguyên bản võ công của Dư Thương Hải đã hơn Nhạc Bất Quần một bậc, cao thủ so chiêu cho dù là khác biệt cực nhỏ cũng đủ để thủ thắng, cừa rồi Nhạc Bất Quần là hoàn toàn dựa vào sự quỷ dị của 《 tịch tà kiếm pháp 》 và sự bất ngờ khi dùng một loại võ công khác để thủ thắng, hiện tại Dư Thương Hải quen thuộc với cách đánh này, tự nhiên sẽ không dễ dàng đánh mất ưu thế nhanh như vậy.” Đông Phương Bất Bại bắt đầu phân tích tình huống tỉ mỉ để thỏa mãn lòng tò mò của Đan Vô Ngân.
“Ý tứ là Dư Thương Hải sẽ thắng sao!” Đan Vô Ngân hăng hái bừng bừng hỏi, nói như vậy, trò chơi sẽ càng thêm thú vị.
Đông Phương Bất Bại gật đầu, “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là sẽ như thế. Ngươi xem, Dư Thương Hải đã bắt đầu liều mạng rồi.” Đông Phương Bất Bại nhíu mày, rõ ràng là Dư Thương Hải nắm chắc phần thắng tại sao lại phải liều mạng thế này, là chuyện gì đã xảy ra?
Đan Vô Ngân nghe Đông Phương Bất Bại vừa nói như vậy, lại cố gắng trợn to hai mắt nhìn thân ảnh quỷ mị của hai người trên đài kia, hắn muốn xem một chút bộ dạng liều mạng của Dư Thương Hải là như thế nào.
Đột nhiên, hai thân ảnh bỗng nhiên tách ra, Nhạc Bất Quần chống bảo kiếm trên tay lên mặt đất miễn cưỡng đứng thẳng, đột nhiên thổ ra một búng máu rồi lại dùng tay tùy tiện lau đi vết máu tên khóe miêng, đôi mắt từ dầu đến cuối vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Dư Thương Hải đang ở cách đó không xa.
Dư Thương Hải thì ngay cả đứng cũng không thể đứng lên được, quỳ một chân xuống đất, tơ máu không ngừng tràn ra khỏi miệng.
“Đông Phương, ta dù nhìn thế nào cũng thấy Dư Thương Hải bị thương nặng hơn so với Nhạc Bất Quần nha, ngươi xem, hắn ngay cả đứng lên cũng không làm được.”
Với công lực của Đan Vô Ngân, hoàn không nhìn ra loại kết quả ẩn sâu bên trong, trái lại biểu hiện của hai người kia khiến hắn càng hồ đồ váng vất.
Đông Phương Bất Bại nhanh chóng dùng tay che đi đôi mắt đang chua sót của Đan Vô Ngân, “Hồ đồ, võ công của ngươi chưa đủ, đâu thể nhìn được thân ảnh của bọn họ, ngươi cố gắng theo dõi như thế nhở mắt bị thương thì làm thế nào?.” Sau đó mới giải thích tình huống hiện tại cho Đan Vô Ngân.
“Ngươi không nên nhìn bên ngoài đã cho rằng thương tích của Nhạc Bất Quần có vẻ nhẹ hơn so với Dư Thương Hải, y đã chịu nội thương mà Dư Thương Hải nhiều lắm chỉ là chịu chút ngoại thương. Nghĩ sâu hơn mà nói, nếu tương lai Nhạc Bất Quần điều dưỡng không tốt, chỉ cần sơ ý một chút là có thể phải nhận hậu hoạn.” Đối với thực lực yếu kém của Nhạc Bất Quần, Đông Phương Bất Bại cũng rất bất mãn, thật không biết tư chất của y kém cỏi như thế làm thế nào có thể làm chưởng môn phái Hoa Sơn được, ngay cải một tên Dư Thương Hải nho nhỏ cũng không thể đánh được!
“Đông Phương, sau này ta phải luyện võ công thật tốt!” Đan Vô Ngân lần thứ hai trịnh trọng tuyên bố với Đông Phương Bất Bại, hiện tại võ công của hắn thật đả kích lòng người mà, ngay cả trò hay hắn cũng không nhìn tới được.
“Ừ.” Đông Phương Bất Bại chỉ là gật đầu, tuy rằng đối với khả năng giáo dục của mình vẫn rất tự tin, thế nhưng Đan Vô Ngân cũng không phải kỳ tài luyện võ gì, tuổi tác cũng không còn nhỏ, sợ rằng ở phương diện võ công không thể có tiến bộ gì nhiều. Bất quá, chỉ cần Tử Khiêm muốn, Đông Phương Bất Bại y nhất định sẽ làm được!
Đông Phương Bất Bại ở trong lòng tính toán xem có vật gì có thể giúp Đan Vô Ngân tăng cường công lực không.
Trong lòng của Đông Phương Bất Bại đang ngàn vạn tính toán, tình hình trên lôi đài cũng đã phân xong thắng bại.
Nhạc Bất Quần bại trong tay Dư Thương Hải, cũng may đệ tử phái Thanh Thành đã không chống nổi sự liên thủ của Lệnh Hồ Xung và Lâm Bình Chi, hiện tại phái Thanh Thành và phái Hoa Sơn một thắng một thua, tranh đấu đã bắt đầu đến hồi gay cấn.
Đảm nhiệm trọng tài cao nhất của đại hội võ lâm Thiếu lâm Phương Chứng đại sư đi lên đài cao, xoay người nói với mọi người trong luyện võ trường, “Hiện tại, tiến hành trận chung kết cuối cùng, do phái Hoa Sơn và phái Thanh Thành mỗi bên cử ra một người quyết đấu một trânh định thắng bại, chưởng môn của môn phái thắng trận sẽ trở thành minh chủ của Ngũ nhạc kiếm minh!”
Phương pháp này là do đông đảo tiền bối đức cao vọng trọng trong võ lâm cùng thương lượng đề ra, dĩ nhiên không ai dám dị nghị.
Nhạc Bất Quần và Dư Thương Hải đều bị thương rất nặng, bởi vậy là tuyệt đối không có khả năng lên đài, vì thế việc phái ai lên đài trong thời điểm mấu chốt này chính là việc mà Dư Thương Hải và Nhạc Bất Quần đang đau đầu.
Lúc này, Bất Giới hòa thượng lén lút đi tới bên cạnh Dư Thương Hải thì thầm vài câu, trên mặt Dư Thương Hải lập tức lộ ra thần sắc vui mừng, vội vàng lấy một tấm lệnh bài từ trong người ra đưa cho Bất Giới hòa thượng.
Thấy Dư Thương Hải và Bất Giới hòa thượng hỗ động, Nhạc Bất Quần từ đầu đến giờ vẫn âm thầm chú ý hành động của Bất Giới hòa thượng cảm thấy trong lòng trầm xuống, bọn họ muốn làm gì?
Ánh mắt tuyển chọn của Nhạc Bất Quần rơi lên người của Lâm Bình Chi và Lệnh Hồ Xung.
Nếu bàn về võ công, Lâm Bình Chi đã từng nổi danh là hoàn khố đệ tử dĩ nhiên không so được với Lệnh Hồ Xung từ nhỏ đã khổ tâm tu luyện. Thế nhưng, ở trong lòng Nhạc Bất Quần người đã sắp trở thành con rể của y đương nhiên sẽ hợp ý hơn Lệnh Hồ Xung luôn luông kiệt ngạo bất tuân, ở những thời điểm quan trọng thường không bảo đảm nghe lời y.
Nhạc Bất Quần lại nhẩm tính một chút người của phái Thanh Thành có thể xuất thủ, y cảm thấy cho dù để Lâm Bình Chi lên đài cũng có thể dễ dàng nắm chắc phần thắng. Bởi vậy, y không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của đám đệ tử, kiên quyết chỉ định Lâm Bình Chi làm người khiêu chiến.
Ở nơi Nhạc Bất Quần không nhìn thấy, Lâm Bình Chi và Lao Đức Nặc liếc nhau, ngoài miệng đều treo một nụ cười khó hiểu.
Khiến Nhạc Bất Quần quá sợ hãi chính là, cùng Lâm Bình Chi lên lôi đài không phải là đệ tử nào của phái Thanh Thành cả, mà là người mới vừa rồi cùng hắn đại náo một trận, Bất Giới hòa thượng!
“Bất Giới đại sư, ngươi cũng không phải đệ tử phái Thanh Thành, không thể thay mặt phái Thanh Thành lên đài tỷ võ!” Nhạc Bất Quần cố nén cơn đau truyền tới từ đan điền, cắn răng phi thân lên lôi đài ngăn chặn trước mặt Bất Giới hòa thượng.
Bất Giới hòa thượng khụt khịt cái mũi, phun một ngụm nước bọt vào chân của Nhạc Bất QUân rồi khinh thường nói, “Ai nói lão tử không phải người của phái Thanh Thành! Bây giờ Lão tử là khách khanh trưởng lão của phái Thanh Thành, mỗi năm hưởng thụ năm nghìn lượng bạc trắng cung phụng!” Tuy rằng chỉ có một ngày.
Nhạc Bất Quần âm trầm nhìn thẳng Dư Thương Hải, thật không ngờ hắn có thể hèn hạ như vậy, dám lợi dụng chỗ hở trong quy tắc của đại hội võ lâm!
Bất đắc dĩ, Nhạc Bất Quần không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt nhìn về phía Phương Chứng đại sư cầu xin giúp đỡ, y biết đừng nói là Lâm Bình Chi cho dù là y vào thời điểm cực thịnh cũng không nhất định là đối thủ của Bất Giới hòa thượng.
Phương Chứng đại sư cũng có chút khó xử, cho dù mọi người rõ ràng đều thấy Dư Thương Hải đang đùa bỡn gạt người, nhưng hắn quả thật không có vi phạm quy tắc của đại hội võ lâm, bọn họ không có quyền lợi xử phạt Dư Thương Hải.
Đám võ lâm tiền bối thảo luận trong chốc lát, Phương Chứng đại sư đành nói với Nhạc Bất Quần, “Nhạc chưởng môn, tuy rằng hành động của Dư chưởng môn không được quang minh lỗi lạc, thế nhưng vẫn chưa phạm quy tắc, sau khi bọn ta thương nghị, quyết định cho phép phái Hoa Sơn cũng đề cử một vị khách khanh ra nghênh chiến.” Đây là biện pháp tốt nhất bọn họ có thể nghĩ ra.
Nhạc Bất Quần nhíu mày, những năm gần đây y đem đại quyền của phái Hoa Sơn nắm chặc trong tay dĩ nhiên không muốn phân quyền, còn về tài phú thì thật ra phái Hoa Sơn cũng không mấy dư dả. Chỉ hai vấn đề đó cũng khiến y không thể tìm ra một khách khanh dưới một người trên vạn người đãi ngộ cực cao kia, như vậy, chỉ còn có thể lựa chọn…
Nhạc Bất Quần đưa ánh mắt về phía Ninh Trung Tắc đang vô cùng lo lắn nhìn y, là sư muội của Nhạc Bất Quần, cõ công của bà tự nhiên sẽ không yếu, thế nhưng dù sao cũng là hạng nữ lưu, nếu để cho nàng lên đài, chẳng phải là y tự mình tuyên bố phái Hoa Sơn không còn người có thể đảm đương sao! Thế nhưng, còn có thể có biện pháp nào đâu!
“Sư phụ! Để đệ tử lên đi, đệ tử xin thề, trừ phi Bất Giới hòa thượng giết chết đệ tử, nếu không gã tuyệt đối không thể thắng mà bước xuống lôi đài!” Lâm Bình Chi vẻ mặt quyết tuyệt khẩn cầu Nhạc Bất Quần.
Nhạc Bất Quần cảm động với quyết tâm của Lâm Bình Chi, nét mặt của y buông lỏng không ít, thế nhưng vẫn đành phải nói, “Bình Chi, vi sư biết ngươi nguyện ý nỗ lực tất cả vì Hoa Sơn, thế nhưng Bất Giới đại sư đã nổi danh trên giang hồ đã lâu, võ công cao cường, vi sư thật sự lo lắng…” Có người nguyện ý chủ động vì y chia sẻ gánh nặng, thế nhưng cho dù Lâm Bình Chi có cố đến lấy mạng ra liều cũng không thể chống lại Bất Giới hòa thượng, như thế thì có ý nghĩa gì.
Lâm Bình Chi “Binh” một tiếng quỳ trên mặt đất, “Sư phụ, Hoa Sơn kiếm pháp chúng ta tinh diệu tuyệt luân, huống chi đồ nhi còn là hậu đại Lâm gia, đồ nhi xin thề, nếu không thắng được Bất Giới hòa thượng, chí ít cũng có thể cùng nhau cá chết lưới rách!”
Nhạc Bất Quần nghe Lâm Bình Chi nói lại thấy bộ dạng tràn đầy tự tin của hắn, trong lòng chợt có lĩnh ngộ, “Bình Chi, chẳng lẽ Lâm gia ngươi…” Lời còn chưa dứt, thế nhưng Lâm Bình Chi đã kiên định gật đầu, chỉ như thế đã đủ khiến Nhạc Bất Quần yên lòng.
“Ha ha, phái Hoa Sơn ta nhân tài đông đúc, sao lại có thể bắt chước phái Thanh Thành không quang minh lỗi lạc, không cần thay đổi người, vẫn cứ để tiểu đệ tử của ta lên đài nghênh chiến đi!” Nhạc Bất Quần cười ha ha hai tiếng, khi nói còn cố ý nhấn giọng một chữ “tiểu” tạo nên thâm ý sâu xa.
Ngay cả một đệ tử mới nhập môn của phái Hoa Sơn đều đã có thể đối chiến với ngoại viện mà các ngươi cố ý tốn một số tiền lớn mời về, Dư Thương Hải, ngươi nên chuẩn bị tự sát tạ lỗi với lịch đại chưởng môn của phái Thanh Thành đi là vừa.
Dư Thương Hải nghe được ý tứ trong lời nói của Nhạc Bất Quần, trên mặt chợt xanh chợt tím, nhưng vẫn là cố nén, “Hừ, Nhạc chưởng môn, cứ đợi trên đài phân định xong thắng thua rồi hẳng nghị luận, tranh đấu lời lẽ thế này thật chẳng ra sao cả.” Đợi đến khi hắn trở thành minh chủ Ngũ Nhạc kiếm minh rồi, tự nhiên sẽ không có người dám moi móc lại việc hôm nay.
Bất Giới hòa thượng thấy Lâm Bình Chi tuổi tác còn trẻ đã có gan đối mặt với mình thì không khỏi có chút tán thưởng, “Ừ, tiểu tử, thật không sai, so với kia Nhạc lão quỷ kia chẳng biết phải hơn gấp bao nhiêu lần, vì đảm lược của ngươi, lão tử đây nhường ngươi một tay!” Sau đó đem tay phải đặt ra sau lưng, “Chỉ cần ngươi có thế khiến cho lão tử dùng cả hai tay, lão tử đây lập tức chịu thua!”
“Bất Giới đại sư, đây là luận võ!” Dư Thương Hải mặc dù biết Bất Giới hòa thượng võ công cao cường, thế nhưng lần luận võ này không được phép có nửa điểm sai lầm, vì thế đành phải mạo hiểm đắc tội Bất Giới hòa thượng mà mở miệng nhắc nhở.
“Hừ, lão tử biết, không cần phải ngươi lắm miệng.” Cho dù trở thành khách khanh của phái Thanh Thành thế nhưng Bất Giới hòa thượng cũng không cho Dư Thương Hải chút mặt mũi nào, tùy ý ứng phó một câu rồi xoay người sang nói với Phương Chứng đại sư, “Bắt đầu đi.” Vừa nói xong liền đưa tay trái ra phía trước tạo thành một thủ thế, gã cư nhiên thật sự định dùng một tay ứng phó sự tấn côn của Lâm Bình Chi.
“Bất Giới đại sư, vãn bối xin đắc tội!” Lâm Bình Chi biết tình huống bây giờ khẩn cấp, nên cũng không để tâm vấn đề mặt mũi gì đó, thật lòng cảm kích gật đầu với Bất Giới hòa thượng một cái, sau đó liền vận khởi nội lực chuẩn bị kỹ càng.
“Luận võ bắt đầu!” Phương Chứng đại sư thấy cả hai bên đều không có dị nghị gì thêm bèn tuyên bố bắt đầu trận đấu
Tất cả mọi người đều chăm chú theo dõiBất Giới hòa thượng và Lâm Bình Chi trên đài, thậm chí ngay cả Nhạc Bất Quần cũng căng thẳng đến mức mồ hôi lạnh thấm ướt cổ tay áo, thế nhưng hai người trên đài lại nhìn có vẻ như thập phần trấn định, vẫn cứ giữ nguyên tư thế ban đầu nhìn nhau chằm chằm không hề nhúc nhích.
Một lát sau, Bất Giới hòa thượng hình như đã mất hết kiên nhẫn, không nhịn được dùng tay trái xoa xoa cái đầu bóng lưỡng, sau đó nói với Lâm Bình Chi, “Tiểu tử, ngươi ngẩn người tại đó làm gì? Tại sao còn chưa bắt đầu, chẳng lẽ là sợ rồi? Lão tử nhường ngươi ra chiêu trước đấy.”
Gương mặt Lâm Bình Chi cứng đờ, rồi cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu với Bất Giới hòa thượng một cái liền lập tức xử kiếm tiến đến.
“Giỏi!” Bất Giới hòa thượng hưng phấn hô to một tiếng, sau đó cũng tiến lên nghênh đón đường kiếm của Lâm Bình Chi, gã cư nhiên chỉ dùng tay trần mà ứng phó!
Hai người giao thủ qua một chiêu, liền lập tức tách ra, trong lòng Lâm Bình Chi có chút rung động nhưng lại cố tỏ ra bình thản, vừa rồi khi bảo kiếm của hắn va chạm với bàn tay của Bất Giới hòa thượng, hổ khẩu lập tức tê rần, vậy mà Bất Giới hòa thượng lại giống như chẳng hề cảm thấy gì hết.
Tuy trong lòng kinh ngạc nhưng thanh kiếm trên tay của Lâm Bình Chi cũng không có dừng lại, tiếp tục xử ra Hoa Sơn kiếm pháp quyết đấu cùng Bất Giới hòa thượng.
Nhìn Lâm Bình Chi thành thạo sử dụng Hoa Sơn kiếm pháp không ít võ lâm tiền bối đều tán thưởng gật đầu, <Gã tiểu tử này, thật ra cũng không tệ.>
Mà Bất Giới hòa thượng lại giống như không hề khẩn trương chút nào, vẫn để tay phải sau lưng, tay trái thì làm ra một thủ ấn Lan Hoa chỉ1 kẹp lấy trường kiếm đang hừng hực khí thế lao đến của Lâm Bình Chi.
———————————
1/ Lan Hoa chỉ: là tư thế của các ngón tay. Cụ thể là dùng đầu ngón cái chạm vào đốt tay thứ hai của ngón giữa, trong các phim cổ trang hay thấy nữ nhân vật dùng.