Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói chuyện phiếm trên mạng, người khác sẽ hỏi cậu và chồng quen nhau như thế nào? Trong lòng Vưu Tây muốn, nhưng không kể ra.
Vưu Tây không biết mình đến cùng có phải gay hay không, đến bây giờ cũng không biết. Chính là có chút hoài nghi, cho nên ở trên mạng nghe nói có buổi tụ họp ở quảng trường nào đấy, xuất phát từ tò mò, liền chạy đến.
Tra Hướng Đông là gay, chính gã cũng minh bạch, nhưng đêm đó gã tới nơi này không phải để tìm bạn trai, mà là đến theo dõi truy bắt kẻ tàng trữ ma túy.
Sau đó, trong quá trình truy bắt, nghi phạm dốc lực chạy trốn, trong lúc hỗn loạn, Tra Hướng Đông không cẩn thận liền đụng phải Vưu Tây đang đánh bida trên tầng bảy, Vưu Tây chưa kịp phản ứng, liền có tiếng súng nổ vang lên.
Vì thế đêm đó xe đưa phạm nhân về cục cảnh sát, dĩ nhiên có thêm một người – chính là Vưu Tây toàn thân nhỏ máu.
Đương nhiên, Vưu Tây không bị kéo về cục cảnh sát mà nửa đường bị ném vào bệnh viện.
Vưu Tây chỉ nhớ rõ có một bác sĩ dẫn hắn xuyên qua mê cung trong viện, sau đó lần lượt từng người đến kiểm tra. Thật vất vả xong lại mơ hồ bị an bài tiến vào phòng bệnh.
Vưu Tây đêm đó chịu đựng mệt mỏi không ngủ được. Trong lòng nghĩ, không phải chỉ trày da tróc vảy thôi sao? Lại phải nằm viện, kiểm tra nhiều như vậy, tiền thuốc men đến bao nhiêu a?
Bệnh viện, quả nhiên xui xẻo! Đây xem như là ý thức cuối cùng của Vưu Tây trước khi nhắm mắt.
Sáng sớm hôm sau Vưu Tây còn chưa mở mắt, một thanh âm đã khiến hắn tỉnh giấc.
Quần áo cảnh sát màu đen, thân hình cao to vạm vỡ đứng trước giường hắn.Thấy hắn tỉnh, người nọ cúi đầu cười với hắn:
“Thế nào? Trên người có chỗ nào khó chịu không?”
Vưu Tây qua nửa ngày mới kịp phản ứng, là người tối hôm qua mình đỡ đạn cho. Lại là cảnh sát?
Vưu Tây và Tra Hướng Đông như vậy mà quen nhau.
Tra Hướng Đông tính tình vui vẻ rộng rãi, làm người lại phóng khoáng! Vưu Tây lúc đầu thật sự cảm thấy như vậy.
Bởi vì vết thương nhỏ đó, người ta không những trả tiền để cho hắn nằm viện. Sau khi ra viện lại hai ngày một cuộc điện thoại ân cần thăm hỏi, cuối tuần còn làm ra vẻ thật có lỗi thỉnh hắn ăn cơm.
Mỗi lần gặp mặt Tra Hướng Đông đều thể hiện tài ăn nói khéo léo, lịch duyệt phong phú, đề tài gì cũng nói được, hơn nữa còn rõ ràng mạch lạc. Người như vậy mà cự tuyệt thì thật không có đạo lý, cho nên chờ sau khi thương thế Vưu Tây tốt lên, hai người vẫn lui tới như trước, đương nhiên thành bằng hữu.
Tra Hướng Đông vẫn vỗ vỗ đánh đánh thân thể hắn như lúc kiểm tra thương thế trước đây, Vưu Tây chỉ cho là biểu hiện của tình bằng hữu hoặc thói quen, cho tới bây giờ cũng không để tâm.
Tiếp tục sau đó, liền không đúng. Quơ lấy eo, ôm mờ ám cũng sẽ có, Vưu Tây cảm thấy không được tự nhiên, nhưng cụ thể lại không chỉ ra được không đúng ở chỗ nào.
Nhất là hai lần ở nơi công cộng hành động thân mật càng quá phận, Vưu Tây càng cảm thấy bất an. Trước đó còn hoài nghi bản thân khiến cho hắn vô cùng khó xử. Vì thế vô tình bắt đầu xa lánh Tra Hướng Đông.
Cho đến một ngày, Tra Hướng Đông gọi điện, nói cậu sang đây một lát, sau đó ngắt máy…