Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ngụy Phong nghĩ 1 hồi,nếu như huấn luyện binh mã mà tạo nên động tĩnh lớn như vậy thì ai cũng sẽ hiểu là sẽ tham gia vào trận chiến.
Ngụy Phong cho người tiếp tục điều tra rồi liền cử thêm người tới Kinh Thành giám sát nhất ciwr nhất động.
-Vân Ngôn hắn hiện đang ở đâu ?
-Bẩm đại nhân,theo như mật thám thì hắn đang đong quân ở Phiến Khiên Thành là 1 thành thị lớn ở phía bắc.
-Tên này cũng có gan lớn đấy,vậy mà đóng quân ở 1 nơi như vậy.
Nghe nói phía bắc là vùng đất của Việt Vương quản lí đúng không ?
-Vâng thưa đại nhân,Việt Vương có thể lực không hề nhỏ ở phía bắc nên mọi người thường đồn đại rằng hắn là vua của phía bắc.
-Có thể dám xưng là vua,gan không nhỏ.
-Hắn có trong tay 15 vạn quân khiến cho Vân Đế cũng phải e dè vài phần.
Ngụy Phong trầm tư 1 lúc.
Hắn biết hiện tại quân đội chính quy của triều đình chỉ có khoảng 50 vạn quân,hầu hết đều án binh bất động do 1 vị đại tướng trong triều nắm giữ.
Là trợ thủ đắc lực của Vân Đế.
Trong các vị hoàng tử không ai có đủ khả năng để đánh bại Việt Vương.
Nếu Vân Ngôn dựa vào Việt Vương vậy thì chẳng mấy chốc mà Vân Hạo bị đá khỏi Kinh Thành.
Tuy trong tay hắn nắm giữ 8 vạn quân nhưng còn thiếu kinh nghiệm còn tên Việt Vương này được coi là chiến thần của Vân Quốc.
-Cho người tới phía Bắc âm thầm điều tra hân cho ta,kể cả Việt Vương nếu hắn có hành động gì phải báo ngay cho ta.
-Vâng thưa đại nhân.
Ngụy Phong ưu phiền,không biết bao giờ mơia có thể kết thúc chuyện này.
Muốn giải quyết toàn bộ những rắc rối này chỉ có cách là kêu gọi vị đại tướng đó làm chủ đại cuộc.
Lúc này ở Kinh thành Vân Hạo chìm đắm trong tửu sắc,không màng đến việc quân nữa.
Toàn bộ những chuyện xảy ra đều do 1 tay đại thần Liễu Minh bên cạnh hắn giải quyết.
Vân Hạo chiếm Kinh thành chưa lâu thế cục vẫn chưa ổn định.
Các vị quan lại từ khắp nơi đến đây để đầu quân lại tỏ ra nghi ngờ khi Vân Hạo cứ mãi ăn chơi không bàn chuyện chính sự.
-Bái kiến Liễu đại nhân.
-Trần đại nhân sao lại khách sao như vậy ?
-Giờ đại hoàng tử nắm đươc đại cục có thể đăng cơ,ngài là công thần hẳn sẽ được phong chức vị thừa tướng nên 1 tiếng "đại nhân" là rất đúng.
-Trần đại nhân nói đùa rồi,đại hoàng tử cả ngày ăn chơi tửu sắc không để ý tới quân quan và chính sự liệu rằng rất khó để đăng cơ.
-Đại nhân nói có ý đúng,đại hoàng tử chưa ổn định được đại cục e rằng sẽ bị những quan viên ngoài kia dị nghị.
-Vậy nên ta muốn làm 1 chuyện.
Ngày hôm sau,Liệu Minh cho quân bắt một vài quan viên lại khiến cho chúng rất hoảng hốt.
Liễu Minh lấy tội danh tham ô mà bắt 1 lần 5 vị quan hàng tứ phẩm và 1 vị hàng tam phẩm.
Điều này khiến cho chúng quan lại tới Kinh thành kinh sơn,những tên này không tham ô thì làm hàng loạt là chuyện kinh tởm khác.
Sau hàng loạt những hành động của Liễu Minh thì rất nhiều quan viên tới phủ của hắn mà tặng quà,quy phục.
Nhờ có mưu kế của hắn mà đại cục mới được ổn định trở lại nhưng Vân Hạo thì vẫn chứng nào tật ấy không hề quan tâm tới chính sự.
Người của Ngụy Phong phái tới Kinh thành điều tra nhanh chóng báo về cho hắn.
-Thưa đại nhân,có tin mới từ Kinh thành.
Ngụy Phong xem phong thư rồi liền nói.
-Kinh thành đại cục đã ổn,tên Liễu Minh này hắn thực sự lợi hại.
-Thưa đại nhân,sở dĩ đại hoàng tử có thể thắng được nhị hoàng tử đều do công lao của hắn mà thành.
-Sao hắn lại bán mạng làm việc cho Vân Hạo ?
-Taị hạ đã cho người điều tra,rất nhanh sẽ có kết quả.
-Mấy vị kia có động tĩnh gì không ? Tên Vân Ngôn thì sao ?
-Mấy vị ấy thì vẫn cho luyện binh tập duyệt rất lớn,còn tên Vân Ngôn thì không có hành động gì,binh lính của hắn còn lại rất ít,hầu như bọn chúng đều rời đi đầu quân cho Việt Vương hoặc Vân Hạo.
-Vân Ngôn coi như xong đời rồi,tập trung điều tra tên Liễu Minh và Việt Vương cho ta.
Bọn chúng chính là nút thắt để chấm dứt mấy chuyện này.
-Rõ.
Quân đội ở biên giới được Triệu Vân Mộng huấn luyện rất nghiêm khắc,Triệu Vân Mộng cho quân lính đi làm quen với địa hình của Vân Quốc.
Triệu Vân Mộng nhân việc này mà tới tìm Ngụy Phong.
-Ngụy Phong.
-Vân Mộng,sao nàng lại tới đây ?
-Sao hả ? Sao ta không thể tới tìm ngươi,hay ngươi giấu diếm gì ta.
-Ta đâu có,nàng vào trong đi.
Triệu Vân Mộng và Ngụy Phong ngồi tâm sự rất nhiều,bao nhiêu câu chuyện mà họ trải qua trong thời gian xa cách đều được nhắc tới.
Ngụy Phong thực sự rất nhớ nàng ta,trên ngọn núi này chỉ có mình hắn nếu không có tin tức gì thì thị vệ Đông Xưởng đều ở dưới núi không ai được tiến lên trên.
-Chàng ở đây 1 mình liệu có quá cô đơn không ?
-Không đâu vì trong tim ta vẫn còn có nàng nữa sao mà có thể cô độc được.
"