Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đốt Cháy
  3. Chương 16
Trước /113 Sau

Đốt Cháy

Chương 16

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi gửi tin nhắn, Quý Thính nói với Trương Dương một tiếng rồi lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, cô lái xe đến siêu thị dưới tiểu khu của Đàm Vũ Trình mua một ít thịt và rau rồi lên tầng, vào nhà.

Phong cách trong căn hộ của anh lấy màu xám làm chủ đạo, tông lạnh và thoang thoảng mùi hương gỗ mun. Hoàng hôn từ ban công chiếu xuống sàn nhà, Quý Thính đi vào bếp.

Cô cầm một túi rau lớn đặt lên bệ bếp, mở tủ lạnh ra lần này thậm chí còn không có một quả trứng, có vẻ dì Tiêu biết anh bận nên cũng không đặt đồ ăn gửi đến nữa. Quý Thính đóng tủ lạnh lại, bắt đầu sơ chế thức ăn.

Từ khi hoàng hôn cho đến lúc trời tối Quý Thính đã làm ba món ăn một món canh, bày lên bàn ăn, tiện thể lấy một chai whisky trong tủ rượu ra rót vào ly, vừa rót thì ở cửa có động tĩnh truyền đến, Đàm Vũ Trình một tay cầm áo vest đen, một tay giơ lên cởi cà vạt bước vào, khuôn mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi.

Có vẻ mấy ngày này vẫn bận rộn. Anh cởi cà vạt ném lên ghế sô pha thuận tay cởi cúc cổ áo để lộ yết hầu, đặt áo khoác xuống.

Quý Thính liếc anh một cái: “Ăn được rồi.”

Đàm Vũ Trình đi tới bên này, gác đôi chân dài lên ghế cao rồi ngồi xuống: “Thơm quá.”

Quý Thính đẩy whisky cho anh, cô nhấp một ngụm trước: “Tôi đói, ăn nhanh đi.”

Anh cầm ly whisky lên nhìn nhìn: “Cậu chắc chắn muốn uống?”

Quý Thính dùng đũa gắp một miếng thịt bò đưa vào miệng, liếc mắt: “Không được à?”

Đàm Vũ Trình nhấp một ngụm, nhìn cô: “Nếu cậu uống được, tôi sẽ uống cùng cậu.”

Quý Thính mỉm cười: “Không biết ai uống cùng ai đâu.”

Đàm Vũ Trình cười nhạt một tiếng.

Hai người bắt đầu dùng bữa, ánh đèn trên đầu chiếu xuống, Quý Thính bưng bát lên uống canh nhìn anh qua làn hơi nóng, anh ăn uống rất từ tốn biểu cảm không có gì khác lạ. Yết hầu khẽ di chuyển khi anh uống rượu.

Quý Thính nghĩ anh ăn mặc chỉnh tề như vậy, tây trang giày da còn đeo cà vạt chắc hôm nay cũng chưa có thời gian lướt xem vòng bạn bè.

Ăn xong cơm tối.

Đàm Vũ Trình là người dọn dẹp.

Quý Thính ăn xong có hơi no nên ngồi khoanh chân trên thảm, cầm điều khiển từ xa mở màn máy chiếu, máy chiếu từ từ hạ xuống Quý Thính tựa người vào ghế sô pha tùy ý ấn đổi hết kênh này sang kênh khác.

Đàm Vũ Trình lau tay rồi bước ra ngoài, ngồi xuống đối diện cô bấm điện thoại di động. Quý Thính đứng dậy, cầm lấy hai ly rượu lấy rượu whisky vừa rồi rót ra, mỗi người một ly.

Đàm Vũ Trình không ngẩng đầu lên, “Lần trước online cậu còn chưa vượt qua cấp.”

Anh đang nói về game Magepunk Vandal.

Quý Thính nhấp một ngụm rượu, nói: “Này.”

Rượu whisky của anh là từ Ireland vị dịu nhẹ hơn và có mùi thơm của trái cây, Quý Thính hơi nghiện uống nó uống hết ly này đến ly khác. Đàm Vũ Trình ngước mắt lên trong ánh sáng mờ ảo lại thấy cô uống thêm một ngụm nữa, đôi mắt như chứa một tầng nước khẽ thay đổi.

“Say rồi à?”

Quý Thính nuốt rượu, lắc đầu: “Không có.”

Đàm Vũ Trình lười biếng dựa vào ghế sô pha đơn, giọng điệu cười cười nói: “Gần đây tửu lượng của cậu đã giảm không ít.”

Quý Thính nghe vậy hiểu ra ý anh.

Âm thầm trêu chọc cô lần trước ở trong quán bar say đến mức suýt nôn, cô nhẹ nhàng xua tay nói: “Nói nhảm, lần trước không tính.”

Đàm Vũ Trình hơi nhướng mày.

Sau lưng cô có ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ màn chiếu, Quý Thính giơ tay nhận lấy ly rượu rót thêm một ly nữa dưới ánh sáng mờ ảo. Đàm Vũ Trình thấy vậy liền đưa tay đỡ lấy ly của cô nói: “Kiềm chế đi, đừng thấy vị dễ chịu mà ham uống, say càng nặng.”

Quý Thính không với được cái ly, đầu lưỡi vẫn nhớ hương vị trái cây quyến rũ cô, cô nhìn Đàm Vũ Trình ấn vai anh xuống nói: “Tôi còn chưa uống đủ.”

Đàm Vũ Trình ngước mắt lên.

Quý Thính gần như nửa ngồi nửa quỳ, cô quỳ rồi ấn anh xuống tạo thành tư thế nhìn xuống, Đàm Vũ Trình cong một bên chân dài hơi nheo mắt lại.

Tầm mắt đối diện.

Im lặng một lúc, trong mắt anh hiện lên một cảm giác áp bách, có lẽ chính vì tư thế mà tạo cho anh cảm giác áp lực trời sinh. Đây là lần đầu tiên Quý Thính nhìn anh như vậy, bởi vì vấn đề ánh sáng nên cô như đang chặn anh ở giữa ghế sô pha và mình, vẻ mặt có chút mơ hồ, trong đầu cô hiện lên hình bóng của Thư Tiêu.

Dưới ảnh hưởng của men rượu cô muốn hỏi.

Cậu vẫn đang chờ đợi Thư Tiêu?

Vẫn đang chờ đợi ư?

Cậu có buồn không?

“Đang suy nghĩ gì thế?” Giọng nói của Đàm Vũ Trình vang lên.

Quý Thính khôi phục tinh thần dùng ánh mắt chuyên chú nhìn anh, anh bị cô ấn xuống, cánh tay chống ở phía sau một tay đặt lên đầu gối, cổ áo hơi mở, tư thế kiêu ngạo giống như một con sói đầu đàn đang ẩn nấp chuẩn bị tấn công. Quý Thính nhìn theo, ánh mắt cô di chuyển xuống sống mũi, đôi môi mỏng của anh, rồi xuống yết hầu, cổ áo và xương quai xanh.

Cô hơi choáng váng.

Tư thế của anh không dễ chọc, Quý Thính cũng không biết mình đang nghĩ gì mà lại cúi đầu trêu chọc anh, đôi môi mềm mại trong ánh sáng mờ ảo áp lên đôi môi mỏng của anh.

Gần như ngay lập tức, khi Quý Thính gặp phải khoảnh khắc đó, toàn thân hoảng sợ ngẩng đầu lên.

Ánh mắt Đàm Vũ Trình vẫn bình tĩnh không gợn sóng, lúc đó Quý Thính như có linh cảm người bị chặn sẽ là cô, Quý Thính chống lên vai anh hoảng sợ muốn rời đi, vừa quay người bàn tay to lớn đã ôm lấy eo kéo cô trở về mặt đối mặt với anh, hơi thở đan xen cô nhìn thấy mắt anh tối sầm lại, Quý Thính sững sờ.

Đàm Vũ Trình tiến đến chặn đôi môi đỏ mọng của cô lại, đôi môi mỏng khẽ cử động tách môi và lưỡi cô ra tiến vào thật sâu.

Quý Thính càng bối rối hơn hai đầu gối quỳ xuống, cô muốn thở nhưng Đàm Vũ Trình đã giữ gáy và hôn cô thật chặt.

Bàn tay của người đàn ông lần lên gấu áo tháo chiếc nơ hình con bướm ra, một tiếng tách vòng eo hiện ra, Đàm Vũ Trình rời môi một lúc áp vào chóp mũi cô dò hỏi trong lúc cô đang run rẩy: “Có phải muốn như vậy không?”

Quý Thính run rẩy nhìn anh, môi bị cắn đến đỏ bừng, mọi thứ giống như ngựa hoang chạy loạn mất kiểm soát, hơi thở của cô gấp gáp, cổ áo rộng mở.

Cô bối rối nhưng vẫn còn chút lý trí, đỡ lấy vai anh: “Đàm Vũ Trình, tôi…”

Cô không nói nên lời nhìn vào mắt anh, áo sơ mi xộc xệch, Đàm Vũ Trình nhìn khuôn mặt cô, bộ dạng cô như thế này cho dù là Liễu Hạ Huệ cũng chưa chắc có thể kiềm chế được.

*Liễu Hạ Huệ (柳下惠): Là một quan đại phu nước Lỗ thời Xuân Thu. Tương truyền rằng vào một đêm giá rét khủng khiếp có một cô gái bị lạnh đến xin tá túc nhà ông, vì cứu cô gái, ông ta ôm cô gái ngủ suốt đêm nhưng không khởi d*c tình.

Đầu ngón tay Quý Thính run lên cô cử động có ý định chạy trốn, lúc này cô chỉ muốn vặn kim đồng hồ trở lại lúc nãy, nhưng cánh tay của Đàm Vũ Trình lại không hề suy chuyển, giữa hai người có một mùi thơm nhàn nhạt thoảng qua. Có lẽ vào lúc này Đàm Vũ Trình cũng đang tính toán có nên tiếp tục hay không.

Lông mi Quý Thính theo cơ thể mà run lên, cô cảm thấy choáng váng một bên vai áo sơ mi tuột ra, một bóng đen đột nhiên áp tới trước mặt đè cô xuống, Đàm Vũ Trình nghiêng đầu hôn lên cổ cô.

Cánh tay anh ôm chặt, Quý Thính không kịp phòng bị bị hơi thở nóng hổi của anh bao bọc. Đầu ngón tay đột nhiên nắm lấy áo sơ mi của người đàn ông, anh cũng không khá hơn là bao, cổ áo mở rộng dưới lớp vải trắng là cơ bắp săn chắc và xương quai xanh đẹp đẽ.

Anh đưa tay cởi vài chiếc cúc áo, ngước mắt lên, cắn vào d ái tai cô, thấp giọng nói: “Tôi chưa chuẩn bị gì cả.”

“Chúng ta chỉ có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Quý Thính bỗng nhiên mở mắt, giây tiếp theo môi bị anh hút lấy cô lại mơ màng mà nhắm mắt lại. Các giác quan tất cả đều là anh.

Thì ra cô có thể tiếp nhận sự thân mật với người đàn ông này chứ không phải Lục Hải.

Đêm hôm đó, ở một góc phòng khách, dưới chiếc điều hòa mát lạnh và ánh sáng mờ nhạt phát ra từ màn hình máy chiếu, Quý Thính giống như một con cá chết đuối không chân thật mà treo trên người Đàm Vũ Trình, đôi mắt chứa men say rồi lại bị anh ép buộc, cô nằm trong vòng tay anh thanh âm phát ra vụn vặt. Đó là trải nghiệm chưa từng có trước đây, cô thậm chí còn giúp đỡ anh, anh cúi xuống hôn lên môi cô.

Cắn cánh môi nhìn cô đỏ mặt. Anh vòng đôi tay to lớn của mình quanh eo cô, thì thầm vào tai cô. Trong trạng thái mơ màng, lưu luyến và bối rối, con cá chết đuối lật qua lật lại trong lòng bàn tay của người thợ săn, làn da của Quý Thính mịn màng và trắng trẻo bị lòng bàn tay của anh nắm mà tạo ra những vết đỏ.

Khi cô tỉnh dậy, nhiệt độ máy điều hòa trong phòng đã tăng lên một chút, mát mẻ và yên tĩnh, Quý Thính xoay người đang gối lên bả vai đối phương, khóe mắt ngước lên nhìn thấy Đàm Vũ Trình đang ngủ say một tay ôm lấy eo cô. Hai người dựa vào ghế sô pha to rộng, đôi môi mỏng của anh mím lại một tay che mắt, cổ áo tùy ý cài vài cái cúc trên yết hầu còn có vết cắn nhỏ.

Tim Quý Thính đập thình thịch, cơn mê loạn do rượu gây ra khiến một góc phòng khách thành mớ hỗn độn.

Nó đã phá vỡ nghiêm trọng sự cân bằng của mối quan hệ ban đầu, chính cô là người chủ động, giống như một người phụ nữ bị che mặt, tấm màn che giờ được vén lên những cảm xúc chứa đựng trong mắt cô cứ thế trút xuống.

Quý Thính nắm chặt áo sơ mi của mình, cẩn thận dịch ra khỏi vòng tay anh xuống đất hết sức thận trọng. Cô quay lại nhìn người đàn ông đang ngủ say, anh tùy ý mà mở rộng cánh tay gân xanh chạy dọc từ cánh tay đến mu bàn tay.

Động tác nhỏ này không đánh thức anh dậy giống như anh đã quen với việc ngủ một mình, chuyện ban nãy với cô đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.

Quảng cáo
Trước /113 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ai Đó Cứu Tui Với

Copyright © 2022 - MTruyện.net