Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày thứ hai sau đám cưới.
Hai người ở trong nhà tân hôn dây dưa cả một ngày.
Ngày thứ ba là ngày lại mặt.
Tiếu Hi và Đàm Huy đến nhà tân hôn, chuẩn bị rất nhiều quà để Quý Thính và Đàm Vũ Trình mang đến nhà vợ. Hôm nay Quý Thính ăn mặc đơn giản, quần jean và áo len mỏng. Tiếu Hi cầm tay cô xem xét, “Sao con không đeo thêm vòng tay vào?”
Thấy cánh tay trắng nõn của Quý Thính chỉ đeo một chiếc nhẫn cưới và một chiếc vòng tay do Đàm Vũ Trình mua, cô chớp mắt nói với Tiếu Hi: “Mẹ, chiếc vòng đó quý giá quá, con giữ lại.”
“Quý cái gì mà quý, tặng con là muốn con đeo lên. Nào, Vũ Trình, giúp vợ con lấy ra đi, để mẹ đeo cho con bé.” Tiếu Hi ra lệnh cho con trai. Anh mỉm cười bước vào phòng ngủ chính cầm một chiếc hộp mở nó ra, chiếc vòng tay có hình giọt nước bên trong là loại đặc biệt tốt, trong suốt như pha lê. Tiếu Hi lấy ra, cầm lấy cổ tay xinh xắn của Quý Thính, đeo lên cho cô. Phải thừa nhận rằng Quý Thính rất thích hợp đeo vòng tay, nó càng thể hiện được khí chất của cô. Tiếu Hi càng nhìn càng thấy hài lòng.
Đàm Vũ Trình cầm hộp quà lên, nắm tay Quý Thính đi ra ngoài. Lần này Quý Thính không đi giày cao gót mà đi giày đế bằng vì gót chân bị trầy da chưa kịp lành. Hai người đi vào thang máy, nhìn cổ tay cô ngước mắt lên nói: “Sợ sau này va chạm nhiều sẽ hỏng.”
Đàm Vũ Trình cụp mắt xuống, nói: “Hỏng thì hỏng.”
Quý Thính kéo tay anh, Đàm Vũ Trình cười khẽ không phản ứng, đưa cô ra khỏi thang máy, lên xe. Thật ra Quý Thính đã quen với chuyện này, bản thân làm việc ở quán cà phê thường xuyên xử lý đồ và tính tiền, trang sức rất dễ bị va chạm khi hoạt động nên cô sẽ cố gắng cất đi khi làm việc. Chiếc ô tô màu đen nổ máy lái một mạch đến khu phố cổ, đậu ở tầng dưới. Một số người hàng xóm cũ nhìn qua cười gọi: “Khâu Đan, con rể và con gái bà đã về lại mặt rồi này.”
Khâu Đan mở cửa ban công, trả lời đối phương một câu “tôi biết rồi.”
Sau đó bà nhìn thấy Quý Thính và Đàm Vũ Trình, nói: “Đèn trên cầu thang bị hỏng, hai đứa đi lên nhớ chú ý.”
Quý Thính cười nói: “Con biết.”
Sau đó cô và Đàm Vũ Trình đi lên lầu, đèn ở lối vào tầng một quả thật đã bị hỏng, hai người bước lên bậc thang Đàm Vũ Trình nắm tay cô đi. Tới nơi Quý Lâm Đông ra mở cửa.
Đàm Vũ Trình chào: “Bố, mẹ.”
Quý Thính nghe được lời này, tim lại run lên vô thức nhìn anh. Lúc mới thay đổi cách xưng hô cũng không cảm thấy có gì quá đặc biệt, nhưng bây giờ ngược lại lại có cảm xúc.
Quý Lâm Đông mỉm cười, tránh sang một bên: “Vào đi, vào đi.”
Hai người bước vào. Khâu Đan bưng hoa quả đi ra đặt lên bàn, ngồi xuống đối diện hỏi con gái: “Mọi thứ đều sắp xếp xong rồi chứ.”
Quý Thính gật đầu: “Cũng gần xong rồi ạ.”
Khâu Đan ừ một tiếng, nhìn về phía Đàm Vũ Trình: “Con lái xe chú ý an toàn.”
Đàm Vũ Trình gật đầu: “Vâng.”
Khâu Đan nắm tay cô dặn dò thêm một chút, Quý Thính gật đầu. Quý Lâm Đông ở bên kia cũng nắm tay Đàm Vũ Trình nói chuyện, anh nghiêng đầu lắng nghe và đáp lại.
Buổi trưa Đàm Vũ Trình uống rượu với Quý Lâm Đông. Họ đều đã quá quen thuộc với nhau, hoàn toàn không có gì cần phải thích ứng.
Cơm nước xong xuôi Quý Thính đi ra ban công. Đàm Vũ Trình đã uống không ít rượu, anh vòng tay qua eo cô từ phía sau, vùi mình vào cổ cô để tỉnh táo hơn chút. Gió nhẹ thổi qua, Quý Thính bất giác nhớ lại lần đó cô đi xem mắt với Lục Hải. Chiếc váy ôm sát bị hỏng khoá kéo nên đã vô thức nhào vào vòng tay của Đàm Vũ Trình được anh ôm đi, hôm sau tình cờ về nhà ăn tối, nhìn thấy anh Quý Thính mới nhớ ra lúc ấy cô gần như đã khỏa thân trong vòng tay anh. Bên tai lại lập tức nóng lên mà anh vẫn ở đó trêu chọc.
Khâu Đan mang trái cây đi ra, đang định cùng Quý Lâm Đông gọi bọn họ thì ngước mắt lên, hai vợ chồng nhìn thấy hai người trên ban công. Đây là lần đầu tiên họ chứng kiến sự thân mật của cặp đôi như thế này ngoài đám cưới.
Trước đó chắc cũng có những khoảnh khắc như thế này. Nhưng đa số đều là phát sinh ngoài ý muốn, chẳng hạn như Đàm Vũ Trình ôm Quý Thính đi hay cõng cô lên xuống núi. Lúc đó họ cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này mới nhận ra hai đứa trẻ đã thân thiết như vậy từ rất lâu.
Sau khi Đàm Vũ Trình tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên vẫn ôm Quý Thính trong tay, cô ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Trước đây có phải anh chê em béo không?”
Đàm Vũ Trình cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình: “Anh chê em béo khi nào?”
“Lần khoá kéo chiếc váy cúp ngực bị hỏng ấy.”
Đàm Vũ Trình nghe xong nói: “Anh chỉ trêu em thôi.”
Quý Thính trừng mắt nhìn anh một cái, Đàm Vũ Trình lại nhướng mày.
Nhìn họ nói những câu chuyện vụn vặt Khâu Đan và Quý Lâm Đông nhìn nhau mỉm cười, không mang trái cây ra ngoài nữa mà đặt lên bàn trà. Lát nữa họ vào thì ăn.
Buổi chiều ngày tân hôn thứ tư.
Cặp đôi lên đường đi hưởng tuần trăng mật. Khi chụp ảnh cưới, họ đã đến một nơi có bốn mùa đều như mùa xuân. Lần này, họ chọn một địa điểm gần Lê Thành. Ở mấy thành phố gần, đi xe tự lái cũng thuận tiện hơn lái chiếc SUV đen. Quý Thính dựa trên cửa sổ xe đón gió, nhìn những ngọn đồi bên ngoài.
Đếm nó.
Mấy năm nay, kể từ khi mở cửa tiệm Quý Thính hầu như suốt ngày đều ở trong cửa hàng, không ra ngoài chơi nhiều. Chuyện hai người làm nhiều nhất cũng chỉ là ra ngoài leo núi một chút. Đương nhiên, Đàm Vũ Trình cũng bận rộn mấy năm nay, kể từ khi thành lập Diên Tục đến giờ, nhiều tháng trời có những ngày bận rộn nhất là làm việc tăng ca đến sáng sớm, có khi phải thức xuyên đêm. Dự án lần này cũng vừa mới bắt đầu, nhưng anh đã đẩy xuống.
Anh muốn đưa Quý Thính đi du lịch. Thứ gì người khác có, Quý Thính không thể thiếu. Anh cũng muốn cho Quý Thính nhiều hơn thế nữa.
Chuyến đi này mất khoảng một tháng. Khi họ trở lại Lê Thành, vừa vặn tới Tết. Hai gia đình đang chuẩn bị cho bữa cơm tất niên, Quý Thính cùng Đàm Vũ Trình xem TV trong phòng khách. Ngửi thấy mùi cá từ trong bếp bay ra, vốn nó rất thơm nhưng khi cô hít vào thì lại cảm thấy có gì đó thay đổi.
Cô vô thức cảm thấy buồn nôn, nắm chặt cánh tay Đàm Vũ Trình, cúi người lấy thùng rác. Đàm Vũ Trình hơi sửng sốt, kéo lấy thùng rác đưa cho cô hỏi: “Sao vậy?”
Quý Thính nôn khan hai lần, nhưng không nôn ra được thứ gì, cô ngước mắt nhìn anh: “Em không biết, chỉ là thấy buồn nôn thôi. Có phải đã ăn nhầm gì rồi không?”
Đàm Vũ Trình cau mày, lập tức cầm bình rót cho cô một ly nước ấm: “Hôm nay em chưa ăn gì nên chắc không phải.”
“Vậy sao?”
Quý Thính có chút bối rối, uống nước. Đàm Vũ Trình không yên lòng, sau khi suy nghĩ anh cầm áo khoác ở bên cạnh khoác lên nắm tay cô: “Hay là đi kiểm tra một chút?”
Quý Thính thở dài, đứng dậy, uống nước nói: “Em thấy cũng không khó chịu đến vậy.”
Nhưng đột nhiên cô lại cảm thấy buồn nôn, cố chịu đựng mà uống thêm một ngụm nước nữa.
Đàm Huy bước ra từ hành lang, nhìn thấy vậy hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Khâu Đan đang bưng đồ ăn ra, nghe vậy liền đi tới hỏi: “Sao thế?”
Quý Thính quay lại nhìn bà, đang định nói thì ngửi thấy mùi đồ ăn ám trên người Khâu Đan, theo phản xạ lại cúi xuống nôn. Đàm Vũ Trình giật mình, đưa tay ra ôm cô theo phản xạ, lấy thùng rác cho cô và nói: “Đợi chút, chúng ta đến bệnh viện.”
Khâu Đan sững sờ một lúc khi nhìn thấy phản ứng này của cô. Gần như ngay sau đó, bà ngồi xổm xuống, nhìn con gái vẫn đang nôn khan: “Có phải con có thai không?”
Lúc này mọi người đều bất ngờ. Quý Thính dừng lại, Đàm Vũ Trình theo phản xạ nhìn về phía Khâu Đan.
Khâu Đan ngước mắt nhìn Đàm Vũ Trình, nói: “Tháng này con bé có trễ kỳ không?”
Đàm Vũ Trình nhớ lại thấp giọng nói: “Không đến ạ.”
Anh nắm chặt tay Quý Thính gấp gáp hơn, nhìn cô trong lòng mình nói: “Vậy thì càng phải đến bệnh viện bây giờ.”