Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Mây.
Beta: Jen.
Một thân ảnh cao lớn ngược sáng đi vào, bước chân của anh gấp gáp, thân hình cao lớn, anh phá cửa bước tới, cuồng phong bão táp đều chắn ở ngoài cửa.
Kim Thị Thị trợn tròn mắt, cô cực kỳ sợ hãi, gắt gao cắn môi không cho phép mình phát ra tiếng động.
Tiêu Cận không biết kết cấu của biệt thự này, trong đại sảnh tối đen một mảnh, anh tìm hồi lâu cũng không tìm được công tắc đèn, dứt khoát từ bỏ.
Vốn là tối nay có một cuộc họp rất quan trọng, buổi sáng khi Kim Thị Thị ra khỏi cửa, hai người đã nói chuyện buổi tối cô tự mình về nhà.
Nhưng đến chạng vạng, bầu trời bên ngoài bỗng nhiên âm trầm xuống, nghiễm nhiên đó là điềm báo của một trận mưa lớn sắp tới. Tiêu Cận không yên tâm về Kim Thị Thị, trước khi cuộc họp bắt đầu đã gọi điện thoại cho cô, kết quả một lúc lâu cũng không có ai nghe máy.
Hội nghị bắt đầu như thường lệ, không biết tại sao mí mắt của Tiêu Cận vẫn giật giật không ngừng, trong lòng cũng rất rối loạn. Anh đã phải tạm dừng cuộc họp giữa chừng và gọi cho Kim Thị Thị, kết quả vẫn không có ai trả lời.
Sắc mặt Tiêu Cận rất khó coi, dặn dò An Trình đang làm biên bản cuộc họp: “Tôi không liên lạc được với Thị Thị, bây giờ cậu đến Đại học Ngoại ngữ kiểm tra giúp tôi. Nếu cô ấy ở trường, thì giúp tôi đưa cô ấy về nhà.”
An Trình nhìn xấp tài liệu trong tay, phân loại, đều là tài liệu phải gửi cho các phòng ban. Tiêu Cận khoát tay áo, “Đem những thứ này giao cho trợ lý Dương, cậu nhanh đi đi.”
Ngoại trừ An Trình, Tiêu Cận không tin tưởng người nào khác.
An Trình đặt công việc trong tay xuống sau đó ngay lập tức lái xe đến Đại học Ngoại ngữ.
Hơn nửa tiếng sau, An Trình gọi điện thoại đến. Anh ta đã tìm qua ở thư viện, nhà ăn và ký túc xá, Kim Thị Thị không có ở đó, điện thoại vẫn không liên lạc được. Tìm bảo vệ trường học xem camera, phát hiện buổi chiều Kim Thị Thị lên một chiếc xe thương vụ, biển số xe kia chính là của Tiêu Dực.
Tiêu Cận híp mắt lại, cả người đều lạnh. Anh giao quyền chủ trì cuộc họp cho phó tổng giám đốc, đội mưa đến Đại học Ngoại ngữ cùng An Trình.
Trong camera giám sát của cổng trường, Kim Thị Thị liếc mắt nhìn vào trong xe đã bị trợ lý Tiêu Dực đẩy lên, xe nhanh chóng chạy về phía nam, rồi biến mất ở cuối đường.
Tiêu Cận dùng sức xoa trán, anh thật sự quá sơ suất, biết rõ Tiêu Dực là người bụng dạ hẹp hòi, lại quên nhắc nhở Kim Thị Thị đề phòng anh ta.
An Trình hỏi: “Tiêu tổng, phải làm sao bây giờ?”
Tiêu Cận buộc mình phải tỉnh táo lại, “Đi kiểm tra camera giám sát các tuyến đường một chút, xem xe đi đâu. Cùng lúc đó hãy kiểm tra các bất động sản dưới danh nghĩa của Tiêu Dực.”
Hành động của An Trình rất nhanh đã tra ra được phương hướng của xe thương vụ. Xe chạy thẳng đến phía nam đường Tân Hải, đi về phía trước vì lý do sửa chữa đường không có thiết bị giám sát. Mà cùng lúc đó, bất động sản đứng tên Tiêu Dực cũng đều gửi đến, trong đó có một biệt thự mới mua ở đường Tân Hải.
Tiêu Cận và An Trình không dám chậm trễ, lập tức lái xe đến khu biệt thự. Giữa đường đi Tiêu Cận sợ có chuyện ngoài ý muốn, còn liên lạc với công ty bảo an, bảo bọn họ phái mấy vệ sĩ chuyên nghiệp đến đó.
Mưa càng lúc càng lớn, thật ra Tiêu Cận cũng không xác định Kim Thị Thị có phải ở chỗ này hay không, trái tim anh giống như đang bị dày vò.
Xe dừng bên ngoài khu biệt thự, Tiêu Cận và An Trình bất chấp sự ngăn cản của bảo vệ trực tiếp xông vào. Bên ngoài biệt thự của Tiêu Dực còn có hai người đàn ông với thân hình cao lớn. Nhìn thấy vậy, Tiêu Cận vốn còn có chút do dự nhưng ngay sau đó đã chắc chắn Kim Thị Thị ở chỗ này. Nếu không thì một biệt thự mới mua sẽ không cần phải có hai nhân viên bảo vệ ở đây.
Tiêu Cận không chút suy nghĩ trực tiếp xông lên phía trước, An Trình theo sát phía sau, hai người đàn ông ở cửa thấy có người đến lập tức ngăn cản, mấy người trong nháy mắt đánh nhau.
Cũng may Tiêu Quân Trạch từ sau khi Tiêu Bắc Duyên bị bắt cóc đã cho tất cả con cháu trong nhà học võ, thành tích của Tiêu Cận đặc biệt không tệ. Mà lúc đó khi phỏng vấn trợ lý cũng yêu cầu rõ ràng phải có kỹ năng chiến đấu, cho nên Taekwondo của An Trình cũng rất giỏi.
An Trình một mình ngăn cản hai bảo vệ tấn công, Tiêu Cận nhân cơ hội một cước đá văng cửa lớn biệt thự.
Trong đại sảnh ánh sáng rất kém, Tiêu Cận không tìm được công tắc, dứt khoát hét lên: “Thị Thị, Kim Thị Thị em ở đâu!”
Một giọng nói quen thuộc giống như người đông cứng nhặt được một nắm lửa, Kim Thị Thị đột nhiên ngồi thẳng người, phản xạ còn nhanh hơn lý trí của mình, bất giác khóc lên.
Tiêu Cận nghe được tiếng vang liền đi về phía sofa, ánh mắt thích ứng với bóng tối, dần dần thấy rõ một bóng người nhỏ trên sofa. Anh bước nhanh qua, nhìn rõ là Kim Thị Thị, trong lòng giống như bị cây chùy bằng băng đâm vào.
Cô gái nhỏ run rẩy co người lại thành một cục, trên khuôn mặt vốn xinh đẹp tinh xảo giờ đã ướt đẫm nước mắt, xám xịt lại còn có một vết máu.
Tiêu Cận giúp cô cởi trói tay chân, cởi áo khoác của mình ra khoác lên người Kim Thị Thị, nhẹ giọng trấn an cô: “Không sao không sao, Thị Thị, chúng ta về nhà.”
Vừa rồi Kim Thị Thị quá sợ hãi, lúc này nhìn thấy Tiêu Cận tâm tình không tự chủ được mà xả hết ra ngoài, cô kéo vạt áo trước của anh khóc thành tiếng, vô cùng ấm ức.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân cùng tiếng cãi vã, đoán chừng là người của công ty bảo an đến. Tiêu Cận thoáng an tâm, cẩn thận ôm cô vào lòng nhẹ nhàng vuốt ve lưng, ánh sáng trong mắt lại lạnh lùng như muốn đóng băng.
Kim Thị Thị nắm lấy anh không buông, vừa khóc thút tha thút thít vừa nói: “Về nhà, em muốn về nhà.”
Tiêu Cận gật đầu, giúp cô lau đi nước mắt trên mặt, hỏi: “Em có bị thương không?”
Kim Thị Thị hơi khựng lại một chút, lắc đầu.
Tiêu Cận nhíu mày hỏi: “Máu trên mặt là xảy ra chuyện gì vậy?”
Kim Thị Thị căn môi chỉ con rắn nằm trên bàn trà. Vết máu kia là lúc Tiêu Dực xách con rắn lên bắn tung tóe lên mặt cô.
Tiêu Cận quay đầu lại nhìn thấy đồ vật trong chậu sứ trắng, nổi giận đấm tay lên bàn trà. Anh vừa tức vừa hận, kéo cao áo khoác của mình lên một chút, che khuất tầm mắt của Kim Thị Thị.
Kim Thị Thị rụt vào trong lòng anh không dám nhúc nhích, An Trình đi từ bên ngoài vào, “Tiêu tổng, tất cả đều đã bị khống chế.”
Tiêu Cận bạnh môi, lạnh giọng nói: “Mang tất cả đi.”
Nói xong anh ôm Kim Thị Thị lên, bước chân dài đi ra ngoài.
Bảo vệ khu biệt thự thấy người đàn ông cao lớn chân dài, ăn mặc sang trọng, trong ngực còn ôm một người phụ nữ co rúm lại, nhất thời không rõ là chuyện gì xảy ra, ngăn cản cũng không dám ngăn cản, trực tiếp mở cửa thả người ra ngoài.
An Trình ở phía trước lái xe, rất nhanh đã đưa hai người về Thiên Hợp Cư. Trước khi đi An Trình hỏi: “Tiêu tổng, bên Tiêu Dực anh định xử lý như thế nào?”
Lần này căn bản Tiêu Cận không định buông tha cho Tiêu Dực, nhưng mà trước mắt phải trấn an tốt tâm tình Kim Thị Thị, hôm nay nhất định cô đã rất sợ hãi, dọc đường đi cả người đều không ngừng run rẩy.
Tiêu Cận nói: “Trước tiên tìm người theo dõi Tiêu Dực.” Anh vỗ bả vai An Trình, lại nói: “Cậu cũng về nghỉ ngơi sớm một chút đi, thế nào, không bị thương chứ?”
An Trình cười rộ lên, “Cũng được, đã lâu không vận động, thỉnh thoảng động tay động chân một chút cũng rất thú vị.”
Hai người cười liếc nhau.
Thiên Hợp Cư.
Kim Thị Thị quấn áo khoác của Tiêu Cận nằm trên sofa.
Lúc Tiêu Cận chạy đến khu biệt thự không quá để ý trời mưa, quần áo đã ướt đẫm. Anh sợ Kim Thị Thị mặc lâu sẽ bị cảm, vì thế nhẹ nhàng kéo góc áo. Kim Thị Thị giống như một con thú nhỏ sợ hãi, chui vào trong.
“Thị Thị, anh lấy chăn đắp cho em được không? Nghe lời, cái áo này đã ướt rồi, nếu em cứ quấn lấy nó thì sẽ bị bệnh mất.” Tiêu Cận nhẹ giọng nói.
Đợi một lúc lâu, cuối cùng Kim Thị Thị cũng chịu để lộ cái đầu nhỏ ra, môi cô trắng bệch, hốc mắt đỏ bừng, ồm ồm nói: “Em muốn tắm rửa.” Cô luôn cảm thấy trên người mình có mùi tanh của con rắn hoa, khó ngửi đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Tiêu Cận: “Được, đi tắm.” Nói xong anh giúp cô cởi áo khoác ướt đẫm nước mưa ra, ôm Kim Thị Thị đi vào phòng tắm.
Phòng tắm phòng ngủ chính có ba mặt đối diện với cửa sổ, trên cửa sổ có một tấm rèm màu trắng tinh khiết. Phòng tắm rộng 450 mét vuông, ở giữa đặt một bồn tắm tròn màu trắng, cửa ra vào là một cánh cửa kéo bằng kính được làm mờ.
Tiêu Cận xả đầy nước nóng trong bồn tắm, khắp nơi bốc lên hơi nóng. Trong lòng Kim Thị Thị vẫn có hơi sợ hãi, nhưng nhìn thấy Tiêu Cận vẫn còn đứng trong phòng tắm cô không khỏi đỏ mặt. Cô nắm lấy ống quần của mình, nhỏ giọng nói: “Em… Có thể tự làm, anh ra ngoài đi.”
Tiêu Cận lo lắng nhìn cô, nhiều lần xác nhận: “Đừng sợ, có việc lập tức gọi anh, anh ở ngoài cửa.”
Kim Thị Thị liếc mắt nhìn thấy cánh cửa kính đóng lại, “… Ồ.”
Tiêu Cận rời khỏi phòng tắm, bên trong vang lên tiếng nước chảy, anh gọi điện thoại về số 1 đường Trung Sơn.
Tiêu Quân Trạch còn chưa ngủ, nghi hoặc hỏi: “A Cận? Có chuyện gì mà đã trễ thế này còn gọi về?”
Tiêu Cận đi thẳng vào vấn đề: “Ông nội, hôm nay Tiêu Dực bắt cóc Thị Thị.”
Tiêu Quân Trạch nhất thời không kịp phản ứng, “Có ý gì, A Dực bắt cóc Thị Thị?”
Tiêu Cận kể lại đơn giản chuyện buổi chiều cho Tiêu Quân Trạch, một lúc lâu Tiêu Quân Trạch không nói gì, nhưng Tiêu Cận có thể nghe được tiếng ông thở hổn hển.
Tiêu Quân Trạch hỏi: “Cháu sẽ làm gì?” Ông hiểu rõ đứa trẻ do một tay mình nuôi lớn, lúc này Tiêu Cận gọi điện thoại đến cũng không phải để cho ông làm chủ, mà là thông báo quyết định của mình, chỉ là lễ phép thông báo một tiếng. Nhưng Tiêu Quân Trạch cũng không tức giận, ông thưởng thức chính là tính cách quyết đoán này của Tiêu Cận, mấy năm nay ông cũng bồi dưỡng anh theo hướng này.
Tiêu Cận nói: “Cháu không muốn nhìn thấy anh ta ở Tiêu thị nữa.”
Tiêu Quân Trạch dừng một chút, dù sao cũng là cháu trai của mình, ông có chút do dự.
Tiêu Cận chém đinh chặt sắt: “Ông nội, Tiêu thị có cháu thì không có anh ta, có anh ta sẽ không có cháu.”
Tiêu Quân Trạch thở dài một hơi, “Tùy cháu đi, lần này quả thật A Dực quá đáng.” Ông cụ am hiểu cân nhắc lợi hại, ông biết Tiêu Cận nói được làm được, mà Tiêu Dực quả thật không bằng Tiêu Cận, hôm nay ép đến mức này, Tiêu Quân Trạch càng nguyện ý vứt bỏ Tiêu Dực.
Tiêu Cận cúp điện thoại, không lâu sau Kim Thị Thị đã mặc áo choàng tắm đi ra ngoài. Cô đã sấy khô tóc, khuôn mặt cũng trở nên hồng hào hơn.
Tiêu Cận sai người chuẩn bị một ly sữa cho cô, nhẹ giọng trấn an nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Ánh mắt trong suốt của Kim Thị Thị nhìn anh, một lúc lâu mới gật đầu.
Tiêu Cận trở lại phòng mình, nghe phó tổng báo cáo đơn giản nội dung cuộc họp buổi tối rồi tắm rửa đi ngủ.
Bên ngoài mưa vẫn không giảm cộng thêm sấm sét.
Trong lúc mông lung, Tiêu Cận thấy cửa phòng bị người khác đẩy ra, Kim Thị Thị mặc một bộ quần áo ngủ bằng nhung màu trắng sữa đi vào.
Anh bật đèn cạnh giường ngủ rồi nhẹ nhàng hỏi: “Sao vẫn chưa ngủ thế?”
“Em sợ,” Kim Thị Thị nhéo cái tai thỏ trên bộ đồ ngủ, thì thầm, “Em có thể ngủ với anh không?”
Tiếng sấm bên ngoài quá lớn, chuyện bị Tiêu Dực bắt cóc vẫn còn rõ ràng trong trí nhớ. Kim Thị Thị sợ tới mức cả người ướt đẫm mồ hôi, căn bản không có cách nào ngủ được.
Yết hầu Tiêu Cận lăn lên lăn xuống, anh do dự thật lâu. Cuối cùng vén một góc chăn lên nói, “Lên đây.”
Đôi mắt Kim Thị Thị cong thành hình vầng trăng lưỡi nhỏ, hai bước ba bước chạy đến, cuộn mình vào trong chăn.
Tiêu Cận tắt đèn đầu giường, thở phào một hơi.
Được, đêm nay anh không cần ngủ nữa.