Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Nhương đột ngột trở về, không thèm thông báo với ai, cũng chẳng mang theo vali, chỉ đeo mỗi cái balo trên vai, khuôn mặt anh tuấn, cười ngoác miệng lộ hàm răng trắng sáng tự nhiên. Mọi người nhìn thấy anh đều kinh ngạc, anh nhìn Du Âm đứng một góc gật đầu chào, sau đó đem vẻ mặt tươi cười này lên lầu.
Phút chốc liền nghe âm thanh đầy vẻ bất ngờ của Thẩm mẹ.
Thẩm Nhương lớn hơn Thẩm Trị mười tuổi, tính cách của anh càng ngày càng trở nên ngây thơ hồn nhiên giống mẹ, còn Thẩm Trị thì dần dần nghiêm nghị giống bố.
Thẩm Nhương về nhà, không khí gia đình trở nên sôi động hơn nhiều.
Lần trước Thẩm Nhương về trước tết có mua tặng Du Âm một cái tiêu bản thực vật, sau đó liền vội vã rời đi, trước khi đi cũng chẳng giải thích đây là tiêu bản thực vật gì. Năm nào anh về cũng rời đi rất vội khiến Thẩm mẹ rất buồn.
"Tiểu tử thúi, trở về cũng không nói cho mẹ biết, làm mẹ sợ hết hồn!" Thẩm mẹ giả bộ tức giận, nhưng vẫn không thể khống chế được bàn tay, kéo Thẩm Nhương đứng trước mặt mình, "Sao lại vừa đen vừa gầy như thế này?"
"Cả ngày con ở ngoài thì làm sao mà trắng được. Mà đen như thế này thì không phải trông con mạnh mẽ hơn à? Còn mẹ nữa, gọi điện cho con lúc nào cũng bảo nhớ con đến mức ăn không ngon ngủ không yên, thế mà vẫn có thể đi mua sắm đầy ra thế này."
Thẩm mẹ đang thử những món đồ mình vừa mua, trong phòng bừa bãi đến mức không còn chỗ đứng. Nghe Thẩm Nhương nói vậy, nước mắt cũng nuốt ngược vào trong.
Buổi tối, Thẩm mẹ một hai phải tự mình xuống bếp nấu ăn, người làm chuẩn bị nguyên liệu xong lui ra, trong phòng bếp chỉ còn Du Âm ở lại phụ giúp nhưng cũng chỉ đứng đó nói chuyện với mẹ Thẩm.
Thẩm Nhương đứng ở phòng bếp, Thẩm mẹ liền đuổi anh đi nghỉ ngơi, trước khi đi cũng không quên trêu chọc mẹ mình, "Mẹ, đừng thêu cháy căn bếp xinh đẹp này nhé, nếu không thì bảo dì Lục ra nấu......"
Lời còn chưa nói hết, nhìn thấy ánh mắt Thẩm mẹ sắc bén, liền quay qua Du Âm nói: "Tiểu Âm à, em chú ý cẩn thận, đừng để mẹ anh thêu căn bếp này đấy."1
Vừa nói xong đã chuồn mất khiến cho Du Âm dở khóc dở cười.
Từ khi căn bếp này được xây nên, chỉ khi nào chủ nhân nó tâm huyết dâng trào thì mới sử dụng, dù vậy nhưng tay nghề của Thẩm mẹ cũng không tồi
"Tên tiểu tử này, vừa trở về đã chọc giận dì." Nói như vậy, nhưng Thẩm mẹ vẫn vì anh mà vào bếp.
Du Âm cười cười, nếu bỏ đi ngoại hình, cô thấy tính cách Thẩm Nhương cực kì trẻ con.
Thẩm cha bỏ cuộc họp, dù bận rộn nhưng vẫn sẵn sàng về sớm ăn bữa cơm gia đình, một nhà cùng nhau quây quần bên mâm cơm có đầy đủ các thành viên.
Thẩm mẹ vốn dĩ muốn Du Âm cùng ngồi ăn chung, nhưng cô đã sớm trốn về phòng mình. Cả tháng nay đêm nào Thẩm Trị cũng sang. Hôm nay hắn gửi cô một tin nhắn, đại khái muốn cô ngủ sớm, đêm nay hắn sẽ không sang.
Nhìn tin nhắn này, Du Âm bản năng cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng cả tháng nay đều có người nằm cùng, đêm nay nằm một mình thì thấy giường quá rộng
- --
Thẩm Nhương trước giờ đều trở về rồi vội vã đi, chỉ ở lại duy nhất một ngày đã chuẩn bị hành lý đi tiếp, trước khi đi còn gặp Du Âm, "Tiểu Âm, lần này trở về đột xuất, chưa kịp chuẩn bị quà cho em, lần sau anh sẽ đền bù nhé."
Thẩm Nhương đi, Thẩm Trị cũng muốn đi cùng.
"Mới trở về lại đi tiếp, mà còn mang theo cả Tiểu Trị." Thẩm mẹ ngồi một bên giận dỗi.
"Mẹ đừng nũng nịu như vậy mà, cách này chỉ hữu hiệu với cha thôi, tụi con không xiêu lòng những lời nói này đâu" Nói xong lại cười hì hì xán lại Thẩm mẹ.
Tuy không vui nhưng bà cũng không hề ngăn cản, Thẩm Nhương có thể làm một công việc mà nó thích, chỉ cần hắn vui vẻ thì bà cũng sẽ ủng hộ.
Thẩm Trị tìm một khoảng trống kéo Du Âm vào: "Anh đi ra ngoài có việc, sẽ nhanh về thôi. Nếu có việc thì phải gọi anh nghe chưa."
Du Âm nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng, cũng không thể hiện cảm xúc gì.
Sau đó Thẩm Trị đi, hắn cũng không nói hắn đi đâu, làm gì. Thẩm Nhương nói là đi phượt, rất ít liên hệ về nhà.
Không ai tranh đoạt giường của Du Âm, cũng không cần lo sợ sẽ có người phát hiện, thời gian trước kia từ từ trở lại.
Thẩm Trị không liên lạc với cô, chỉ gọi video call với Thẩm mẹ đã đến nơi bình an. Trước kia hắn cũng thường xuyên xa nhà, nhưng với Du Âm, lần này khác với những lần kia.
Ban đêm, cô nhìn chằm chằm di động đến phát ngốc, phải chăng chiếc điện thoại này đã hỏng? Tại sao vẫn chưa reo chuông cuộc gọi Thẩm Trị...
- -
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, Chu Kỳ phấn khởi gọi điện cho Du Âm, nói là mình đang crush một nam sinh.
"Ngoại hình của anh ấy cực kì đẹp." Với lứa tuổi mười bảy, mười tám thiếu nữ luôn bị ngoại hình bạn khác giới hấp dẫn.
"Cười rộ lên rất giống ánh mặt trời, ưm... Như thế nào có thể cười đẹp đến thế chứ!"
Du Âm có chút nghi hoặc nói: "Không phải cậu thích băng sơn mỹ nam sao?"
"Đã sửa lại rồi, giờ gu tớ là như thế đó, hì hì."
"Tớ thật muốn nhìn thấy anh ấy một lần nha."
"Aizz... không nhìn thấy anh ấy, bản thân tớ có cảm thấy bứt rứt khó chịu."
"Tớ vừa xin được wechat, nhưng không dám nhắn tin, sợ làm phiền anh ấy."
"Tối hôm qua tớ còn mơ thấy anh ấy, nếu mẹ tớ không vào phòng gọi tớ dậy là tớ với anh ấy có thể hôn nhau rồi, hu hu."
Du Âm kiên nhẫn lắng nghe Chu Kỳ.
"Âm Âm, cậu nói xem, nam sinh hay thích đề tài nói chuyện là gì? Phải nói sao cho người ta thích? Nói về game hay bóng rổ?"
"Cái này... Tớ cũng không rành lắm..." Du Âm cảm thấy vấn đề này có hơi vượt ngoài khả năng.
Chu Kỳ gục đầu xuống, "Ừ nhỉ, cậu cũng chưa có kinh nghiệm mà."
"À đúng rồi, dạo này Thẩm Trị còn gây khó dễ cho cậu không?" Bỏ chuyện của mình qua một bên, Chu Kỳ bắt đầu quan tâm đến Du Âm.
"Không có, mấy bữa này hắn không ở nhà."
"Vậy là tốt rồi, hắn không ở đây là cậu nhẹ nhõm rồi."
"Đúng vậy... Còn có... Kỳ thực hắn đối với tớ có thể là..." Tính nói không quá chán ghét nhưng lại không đủ tự tin nói ra.
Đối với hoàn cảnh của Du Âm, Chu Kỳ cũng không hiểu lắm nên không dám hỏi lại, nói chuyện phiếm vài câu rồi ngắt điện thoại.
Lúc này vừa vặn nhận được một tin nhắn.
Thẩm Trị: 27 này anh sẽ về.
Nhận được tin nhắn này, Du Âm cũng không rõ cảm giác gì. Giống như mình đang đói, nhưng tự nấu lại không ngon, đến khi có người nói sẽ nấu cho mình ăn thì liền vui vẻ.
Sau đó chính mình cũng không rõ, tại sao đói bụng nhưng một hai vẫn chờ người khác làm? Tại sao người khác làm thì mình lại vui vẻ?
- --
Sáng ngày 27, Thẩm Trị về tới. Trong nhà yên tĩnh, Thẩm mẹ sáng sớm đã ra ngoài, hình như cũng không có ý chờ Thẩm Trị về.
Du Âm còn tưởng rằng tối hắn mới về cơ.
Chưa về được bao lâu cô đã nhận được điện thoại của Thẩm Trị, "Anh có đặt một chiếc taxi đến trước nhà chờ em, em tìm dì Trần nói hôm nay xin nghỉ đi."
"Em..." Lời còn chưa nói xong đã bị Thẩm Trị đánh gãy, "Du Âm, anh chờ em."
Du Âm có một thói quen, chính là sợ người khác phải chờ cô.
Cô vội vã tìm dì Trần xin nghỉ, nói là có bạn học đến tìm. Dì Trần cũng không nói gì nhiều, chỉ dặn dò cô chú ý an toàn rồi để cô đi.
Quần áo cũng không đổi, mồ hôi ướt cả một mảng đứng trước nhà đợi tài xế đến. Tài xế xác nhận một chút rồi lái xe rời đi.
Khi đã yên vị trên xe, Du Âm có chút hối hận.
Cô như vậy, có phải là sốt ruột quá không nhỉ? Nhưng đã lên xe rồi thì không thể quay trở lại được.
Xe ngừng lại ở một khách sạn, Thẩm Trị đã đợi sẵn ở đó, làn da rám nắng, nhìn có chút không quen mắt.
Nhìn thấy Du Âm, hắn mới buông lỏng tâm tình. Du Âm xuống xe nhưng không lập tức chạy lại, vẫn đứng ở ven đường bất động, hắn cất tiếng: "Lại đây."
Cô vẫn không nhúc nhích, bộ dáng hơi khó chịu.
Thẩm Trị đánh giá cô, áo thun trắng quần bò, tóc buộc đuôi ngựa, có vài sợi tóc tán loạn, dường như không hề chuẩn bị cho chuyến đi ra ngoài này.
Thẩm Trị bước lại dắt tay, kéo cô đi vào khách sạn, Du Âm nhỏ giọng hỏi: "Sao anh không về nhà?"
Còn một câu nữa, tại sao lại đến nơi này?
Thẩm Trị hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Anh nói với mẹ mai mới về nhà, em ở nhà cũng đừng nói ra nhé."
Du Âm không nghĩ tới Thẩm Trị sẽ tặng cho mẹ mình một cú lừa.
Vào thang máy, bên trong có người, Du Âm nhẹ nhàng rút khỏi tay hắn, sau lưng có người tiến vào, thang máy lập tức chật chội, Thẩm Trị âm thầm đem cô nép vào người mình.
Bên cạnh họ là một đôi tình nhân, cô gái ôm sát chàng trai, cất giọng nũng nịu khiến người nghe nổi cả da gà, "Anh yêu, người ta rất nhớ anh nha."
"Bảo bối, anh cũng rất nhớ em."
Hai người thấy không hợp hoàn cảnh, tiếng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn không còn nghe thấy gì. Thẩm Trị cúi đầu xuống, quả nhiên hai lỗ tai Du Âm đều đỏ.
Mọi người dần dần ra ngoài hết, cuối cùng trong thang máy chỉ còn lại bọn họ cùng đôi tình nhân kia, vừa đến tầng cần đến, Thẩm Trị đã kéo cô ra ngoài.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Du Âm quay đầu lại nhìn thoáng qua, đôi tình nhân kia đã gấp không chịu nổi, cửa thang máy còn chưa khép lại, hai người đã áp vào nhau, khiến cho Du Âm há hốc mồm kinh ngạc.
Lúc này Thẩm Trị đột nhiên đến gần cô, đôi môi dừng lại trên tai, dùng giọng nói trầm thấp hỏi: "Du Âm, em nghĩ anh như thế nào?"
Du Âm hoảng sợ, đẩy hắn một cái xong bỏ chạy, Thẩm Trị cũng không đuổi theo, đứng ở phía sau cô. Quả nhiên, Du Âm chạy một lúc thì ngừng lại, sau đó chạy lại chỗ hắn, nhỏ giọng hỏi, "Phòng ở đâu?"
Thẩm Trị cười, không phải cười kiểu có như không có, mà là cười đến rạng rỡ. Du Âm bị nụ cười của hắn dọa sợ, đây là lần đầu tiên cô thấy Thẩm Trị cười rạng rỡ như vậy, Thẩm Trị nhân lúc thấy cô đang ngây người, cuối xuống hôn một cái ngay khóe miệng.