Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói phải cũng không đúng, nói không phải cũng không đúng, ba người chỉ có thể lúng túng quỳ ở nơi đó không biết nên làm thế nào cho phải.
“Bọn họ còn nói nguyện ý đem tất cả tài sản "quyên" đi!” Tiểu Tiểu tiếp tục châm ngòi.
“Các ngươi có nói như vậy sao? Nguyện ý đem tài sản "quyên" đi?” Gia Luật Long Khánh hỏi lại.
Ba người làm sao không rõ ý tứ của Gia Luật Long Khánh chỉ đành ủ rũ đáp lại. “Dạ, Vương gia, hạ quan nguyện ý.”
“Coi như các ngươi thông minh.” Gia Luật Long Khánh gật đầu. “Di Lý Cát!”
“Có thuộc hạ!” Di Lý Cát khom người đáp.
“Sau khi trở về nhớ để cho đại kính sự Ấn Ty ( là cơ cấu trông coi sự vụ của hoàng tộc Liêu quốc) thanh tra tài sản của bọn hắn, sau đó đưa đến nơi này giao cho Hoàn Nhan tù trưởng, nhớ lấy?”
“Thuộc hạ nhớ rõ, Vương gia.”
Gia Luật Long Khánh lạnh lùng nhìn bọn họ. “Tại sao Tiêu Khẩn Đức không tới?”
“Hắn... Ách! Ách... Đối với việc này... Không có, ách...”
“Hắn đối với mấy chuyện này không có hứng thú, đúng không?” Tiểu Tiểu thay bọn họ trả lời. “Nhưng hắn đối với mấy việc mà các ngươi làm lại mắt nhắm mắt mở như không thấy, triều đình dùng hắn để làm cái gì chứ?”
Gia Luật Long Khánh hơi suy nghĩ một chút, nhưng ngay sau đó xoay người lại phân phó: “Tư Ôn, những người này giao cho ngươi, trước áp giải về kinh giao cho đại kính sự ẩn ty đưa vào đại lao thẩm vấn, sau đó ngươi tới Túc Thắng ty để bọn họ phái quận giám khác tới đây, rồi truyền chỉ kêu Tiêu Khẩn Đức tự mình trở về kinh đến Túc Thẳng ty trình diện, chờ sau khi ta trở về xét xử hắn. Di Lý Cát, Tịch Cát, hai người các ngươi cũng đi theo bọn hắn trở về trước đi.”
Gia Luật Long Khánh chuyển về phía trước mặt ba người đang quỳ, trên mặt một mảnh nghiêm nghị, "Các ngươi làm những chuyện gì, chính mình nhất thanh nhị sở, đừng trách ta không để ý nhân tình, đưa các ngươi vào đại lao, cũng đừng nghĩ tới cầu tình với Thái hậu, Hoàng thượng, bọn họ cũng đều biết tính tình của ta, tuyệt sẽ không nhúng tay!"
Ba người sắc mặt nói có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi, nhưng một chữ bọn họ cũng không dám nói ra.
Gia Luật Long Khánh vừa chuyển hướng Hoàn Nhan Ngân Thuật. Hoàn Nhan tù trưởng “Ngươi tin tưởng ta để cho ta mang về xử trí bọn họ?” Hoàn Nhan Ngân Thuật khom người nói, “Vương gia, sự chính trực vô tư của ngài mọi người đều biết, Hoàn Nhan Ngân Thuật tuyệt đối tin tưởng bọn họ phải nhận được ứng hữu báo ứng.”
“Được, cứ như vậy đi.” Gia Luật Long Khánh vuốt cằm. “Tịch Cát, mang bọn họ đi, nhốt bọn họ nhốt tại chỗ Tiêu Khẩn Đức trước, sáng sớm ngày mai các ngươi đưa bọn họ về kinh”.
“Dạ, Vương gia.”
Sau khi dạ một tiếng, Tịch Cát cùng Di Lý Cát liền áp giải ba tên hối hận không kịp kia rời đi, theo bọn họ chật vật áp giải rời đi, tiếng hoan hô đột nhiên vang lên, mỗi một người ở dân tộc Nữ Chân đều nhảy nhót, cười, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, tất cả oán khí tức giận tựa hồ trong nháy mắt phát tiết hầu như không còn.
“Sau khi ta trở về sẽ nói với Hoàng thượng, lúc Xuân săn sẽ ít quấy nhiễu đến dân làng, chim Biển Đông Thanh có thì cứ theo yêu cầu mà cống nộp, nếu không có thì thôi triều đình sẽ không bắt ép.” Gia Luật Long Khánh lần nữa tuyên bố.
Tiếng hoan hô lại một lần nữa vang lên Chấn Thiên, truyền đi thật xa. Hoàn Nhan Ngân Thuật cảm động đến rơi nước mắt nói: “Vương gia, ngài thật là đại ân nhân của dân tộc Nữ Chân chúng ta...
“Không,” Gia Luật Long Khánh lắc đầu. “Đây là việc ta sớm nên làm, nhưng trì hoãn lâu như vậy, ta mới phải xin lỗi các ngươi.”
Thấy mọi người cao hứng, Tiểu Tiểu càng cao hứng hơn, nàng mặt mày hớn hở nói: “Được rồi, được rồi, ngày khác hãy tạ ơn, bây giờ chúng ta nên mở tiệc ăn mừng mới đúng."
Lại tới nữa! Gia Luật Long Khánh chau lên lông mày. “Tiểu Giáo...”
“Lần trước chúng ta chỉ cùng Hoàn Nhan tộc trưởng uống thôi nên không tính, lần này phải uống với các vị đầu mục mới được coi là....” Hoàn Nhan Ngân Thuật cười, chúng đầu mục cũng cười, Hoàn Nhan Duẫn Đôn, Gia Luật Long Hữu giống như trước cười, nhưng Gia Luật Long Khánh thì cười không nổi, hắn cảm giác được lần này bọn họ sẽ không như lần trước khinh địch như vậy. “Tiểu Giáo...”
Tiểu Tiểu hai mắt nhíu lại, không vui nói: “Làm sao, ngươi sợ à? Đại nguyên soái, Đại tướng quân chúng ta sợ? Ra trận giết địch cũng không sợ, lại sợ uống vài ly rượu?”
“Không phải...”
“Không sợ là tốt rồi.” Tiểu Tiểu thần sắc lại tốt lên, đột nhiên xoay người kêu to: “Các vị, các vị, xin nghe ta một câu...”
“Nàng lại muốn làm gì?” Gia Luật Long Khánh trong lòng đột nhiên dâng lên một trận bất an. Đợi cho toàn bộ an tĩnh lại, Tiểu Tiểu liền nói: “Các vị, vì bồi thường cho các vị, Vương gia nói, nếu có người ở đây có thể làm cho hắn say sẽ miễn cho dân tộc Nữ Chân mười năm thượng cống.”
Tiếng hoan hô lại một lần nữa vang lên chấn thiên, mọi người tất cả đều như ong vỡ tổ chen chúc tiến lên, tù trưởng, đầu mục, Gia Luật Long Hữu, Hoàn Nhan Duẫn Đôn đều buồn cười không dứt, chỉ có Gia Luật Long Khánh một người đầy mặt khuôn mặt u sầu.
“Trời ạ! Cái này ta chết chắc!”
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tiểu thần thanh khí sảng ra khỏi phòng, đem ba tên tham quan ném vào trong đại lao, lại vừa chơi suốt cả đêm, đến bây giờ nàng vẫn còn hưng phấn không thôi! Đứng trước phòng Tiểu Tiểu liền gặp phải A Ti Mãn, A Ti Mãn cung kính hỏi: “Vương phi nương nương, ngài đã dậy rồi, có muốn dùng điểm tâm không?”
“Đúng rồi! Dường như hôm qua hắn không ăn được bao nhiêu!”
“Ngài không biết sao Vương phi.” A Ti Mãn buồn cười nói. “Hôm qua ban đêm sau khi tộc trưởng say ngã, mọi người liền theo dõi Tề Vương gia, kết quả...
“Hắn cũng tử trận?” Tiểu Tiểu cười hỏi.
A Ti Mãn gật đầu.
“Ước chừng hắn cũng phải ngủ cả ngày?”
“Chắc là vậy!”
“Hmm!” Tiểu Tiểu xuy cười một tiếng. “Hai người là họ Hoàng Nhan mà vô dụng như vậy, mới uống hai ba bình liền xỉu, còn phải co quắp trên giường lâu như vậy mới bò dậy nổi.”
“Bọn họ bị tưới không ít rượu, điều này cũng không trách được bọn họ.”
“Vậy cũng không được, nam nhân vô dụng như vậy thì bỏ đi là vừa.”
A Ti Mãn bật cười. “Cái gì? Không phải vương gia cũng say đến đứng không nổi nên không ai chơi với ngài sao?”
Tiểu Tiểu ngẩng đầu nói. “Hắn mà không dậy nổi thì ta sẽ bỏ đi tìm người khác!”
“Ngươi dám!”
Tiểu Tiểu cùng A Ti Mãn giật mình, quay đầu nhìn về lối đi, chỉ thấy Gia Luật Long Khánh vịn tường đứng ở đàng kia nhìn chằm chằm Tiểu Tiểu, sắc mặt của hắn thật sự rất khó coi, phảng phất tùy thời đều có thể phun trào, con ngươi màu lam trong vắt hiện đầy tia máu, nhìn thật là kinh khủng.
Tiểu Tiểu vội vàng đi qua dìu hắn. “Ngươi thức dậy làm gì? Tại sao không ngủ thêm chút nữa?”
Gia Luật Long Khánh cước bộ phù phiếm đi đến bên ghế đá ngồi. “Lão bà của ta muốn bỏ nhà đi tìm người khác, ta còn có thể ngủ sao?”
Tiểu Tiểu liền cười hai tiếng, quay đầu nói: “Tù trưởng phu nhân, tiểu tử vừa anh tuấn vừa cường tráng kia ta không cần, ta chỉ cần có tướng công của mình là được.”
A Ti Mãn nghẹn cười nói: “Ta... Đâu! Ta đi thay Vương gia chuẩn bị canh giải rượu.” Nói xong cũng vội vàng xoay người rời đi, một lòng nghĩ đến chuyện vừa rồi liền cười mãi không thôi.
Gia Luật Long Khánh dựa vào tường nhắm mắt lại, Tiểu Tiểu đau lòng sờ sờ gương mặt của hắn.
“Rất khó chịu sao? Lại nằm nghĩ một lát nữa đi!”
Gia Luật Long Khánh mở mắt nhìn nàng: “Ta ngủ để cho ngươi đi tìm tiểu tử vừa anh tuấn vừa cường tráng kia à?”
Tiểu Tiểu khì khì một tiếng bật cười, “Không sao, một khi ngươi tỉnh ngủ, ta liền quăng hắn, hắn chỉ bổ khuyết chỗ trống của ngươi mà thôi!”
“Vậy cũng không được,” Gia Luật Long Khánh vừa nhắm mắt lại liền lập tức mở ra. “Ngươi chỉ có thể là người của ta, người nào cũng không thể đụng đến ngươi!”
“Ai muốn để cho hắn đụng tới?” Tiểu Tiểu bĩu môi. “Chẳng qua là muốn hắn dẫn đường, dẫn ta đi khắp nơi du ngoạn thôi!”
“Vậy cần gì phải tìm tiểu tử vừa anh tuấn vừa cường tráng?”
“Cái đó! Nếu muốn đi ra ngoài chơi, dĩ nhiên là phải tìm người có sức khoẻ dẫn đường, chẳng lẻ muốn ta tìm Dạ Xoa quỷ dẫn đường?” Tiểu Tiểu cãi lại nói. “Nếu vậy thì ta đã bị hắn doạ cho ngất xỉu rồi!”
“Dọa ngất?” Gia Luật Long Khánh giễu cợt nói: “Dưới gầm trời này có người có thể làm cho ngươi sợ sao?” Chỉ sợ là không có.
Theo thói quen nhỏ Tiểu Tiểu liền hướng đến trên đùi của Gia Luật Long Khánh mà ngồi xuống. “Ta nói lão gia nha, chúng ta lúc nào thì về nhà? Ta rất nhớ tiểu tử mập mạp của chúng ta!"
“Ta còn tưởng rằng ngươi không muốn về nhà chứ!”
“Ngươi mới không muốn về nhà!” Tiểu Tiểu gắt giọng. “Nếu ngươi xử lý mọi chuyện ở đây xong xuôi rồi, chúng ta liền về nhà, sau đó ta muốn bí mật đem ngươi quá chén một lần.”
Gia Luật Long Khánh mở mắt ra kinh ngạc nhìn nàng. “Còn muốn cho ta say? Tại sao? Ngươi có cuồng ngược đãi?”
Gương mặt Tiểu Tiểu đột nhiên đỏ hồng, lông mi thật dài cụp xuống. “Ách... Ngươi... Ách... Ngươi uống say... Ách... Vô cùng... Ách... Khả ái...” Đôi lông mày của hắn nhíu lại, “Khả ái?” Bộ dáng rất không đồng ý với lời Tiểu Tiểu nói.
“Còn có... Ách... Tính... Ách... Gợi cảm...” Thanh âm của nàng nhỏ xíu cơ hồ nghe không được, nhưng Gia Luật Long Khánh vẫn nghe thấy được. Hắn hai mắt sáng ngời, nghĩ đến buổi tối mới vừa đến nơi này. “Phải không? Vậy qua Ngọ thì chúng ta lập tức lên đường về nhà!”
“Bệnh thần kinh!” Tiểu Tiểu không nhịn được mắng. “Ngay cả đường cũng đi không yên, còn muốn về nhà liền?”
Gia Luật Long Khánh suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Ngày mai, ngày mai chúng ta về nhà.”
“Vậy...” Tiểu Tiểu liếc xéo hắn. “Chúng ta có kịp về đến lúc Hạ nại bát không?”
“Hạ nại bát?” Gia Luật Long Khánh nghe vậy, không khỏi há miệng cứng lưỡi. “Thì ra là nàng không phải vì con, cũng không phải là vì khêu gợi hắn, mà là vì Hạ nại bát!”
Có vết xe đổ, Gia Luật Long Khánh kiềm chặt Tiểu Tiểu hơn, cơ hồ là một tấc không rời, cho dù hắn phải tạm thời rời nàng đi, thí dụ như vào triều, kiểm quân, hắn cũng sẽ để cho Di Lý Cát, Tịch Cát thay thế hắn theo sát nàng không tha cho dù là đến chỗ Thái hậu, hai người bọn họ cũng sẽ đứng nghiêm ở ngoài cửa Hứng Thiên điện mà chờ.
Dĩ nhiên, điều này cũng phải đổi lại một bộ thủ pháp ném ám khí, cộng thêm một... một bộ kiếm pháp khác, mới có thể đổi được sự tự do của Tiểu Tiểu, biết điều một chút để cho hai người bọn họ đi theo, nhưng Gia Luật Long Khánh cũng không phải cam tâm tình nguyện, bởi vì, chỉ cần Tiểu Tiểu bình an vô sự ở lại bên cạnh hắn, cho dù một thân công phu của hắn bị nàng học hết cũng không sao cả.
Mà tất cả những việc này đều bị Lý Nguyên Hạo thấy được, khiến cho hắn vừa ghen ghét vừa lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn sẽ không có được nàng...
.:.:.:Hết:.:.:.