Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Dực thức dậy giữa đống tài liệu, hắn xoa thái dương chậm chạp sờ tới cốc cà phê đã nguội lạnh. Gương mặt đẹp trai chứa đầy mệt mỏi và phiền muộn, đêm qua Tần Dực đã thức đêm xử lý đống tài liệu mà hợp đồng cần duyệt gấp.
Hắn nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 7 giờ 38 phút, còn vài phút nữa là đến giờ vào lớp của Tần Nhan. Tần Dực cất những thứ quan trọng đi, sau đó vệ sinh cá nhân. Hắn làm mọi thứ chỉ mất vài phút, từ giờ tới trường vẫn thong thả chỉ là... Tần Dực xuống nhà mà không thấy con gái đâu.
Tưởng con gái cũng ngủ quên nên hắn đi gọi Tần Nhan dậy, ai ngờ thứ Tần Dực thấy lại là một cái note hình con mèo dính trước cửa phòng cô bé. Bên trong ghi là "sáng nay em thấy anh mệt mỏi quá nên hôm nay em sẽ đưa bánh bao nhỏ đi học. Bữa sáng em đã làm và để trên bàn, anh ăn rồi đến công ty nhé. Yêu chồng! *tym tym*" khỏi cần phải nói Tần Dực cũng biết đây là do Vưu Thi để lại.
Hắn siết chặt tờ giấy, vuốt mặt thở dài. Dì Tần đang dọn dẹp cũng chú ý đến cử chỉ của hắn, nhưng bà chỉ nghĩ là tiên sinh đang thương vợ, không nỡ để vợ đưa con đi học. Dù sao thì trong mắt mọi người Tần Dực là một người chồng mẫu mực, cưng chiều vợ nhất. Bà nghĩ một hồi xong vẫn nói:
"Tiên sinh, khi nãy phu nhân nói với tôi là phu nhân thấy tiên sinh mệt mỏi không nỡ gọi dậy nên phu nhân đã đưa tiểu thư đi học. Còn dặn tôi là hâm nóng lại đồ ăn cho tiên sinh ăn đó ạ."
"Dì Tần, con biết rồi nhưng hôm nay công ty còn có cuộc họp gấp, con đi trước." Tần Dực kìm nén ngọn lửa không tên, cố gắng mỉm cười nói với bà. Sau khi ra khỏi cửa ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén và đầy lửa giận, thư kí Ôn sớm đã biết tâm trạng thất thường của vị sếp này, cung kính mở cửa cho hắn.
"Phu nhân đưa tiểu thư đi từ khi nào?" Người đàn ông dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm vào thư kí Ôn. Mà Ôn Nhuận bị ánh mắt hắn tia tới, sóng lưng lạnh toát nghiêm túc trả lời lại.
"Tần tổng, phu nhân đã đưa tiểu thư đi từ 10 phút trước rồi... Chắc bây giờ cũng đã đến trường..."
"Tôi không hỏi thì đừng trả lời dư thừa." Thư kí Ôn vừa nghe đã biết người sếp này của anh ta đang cực kì không vui, thậm chí còn hơi cáu gắt. Vốn đang định nói thêm, Ôn Nhuận kịp thời khóa miệng lại, không khí trong xe trở nên tĩnh lặng tới đáng sợ.
Có điều anh ta không biết nguyên nhân ông chủ cáu là gì, chẳng nhẽ hai vợ chồng tranh nhau đưa con gái đi học sao? Hay ông chủ không nỡ để phu nhân nhà mình phải thêm công việc? Haizz, anh ta nghĩ mãi không ra, tâm tư sếp thật khó đoán.
"Quay xe, đến mầm non."
"Vâng đến mầm...H-Hả? Hả? Tần tổng tới đó làm gì, chúng ta sắp đến...." Nhìn gương mặt lạnh buốt của ông chủ sau gương chiếu hậu, thư kí Ôn quay xe đổi làn đường tiến về trường mầm non.
Sau đó lại tĩnh lặng, Ôn Nhuận trong lòng thầm khóc. Nếu lúc đó anh ta không nhanh miệng im lặng, có khi bản thân tự nhiên lại xuất hiện trong danh sách điều xuống công ty thu mua sắp phá sản kia.
. truyen bjyx
Trở lại vài phút trước, trong lúc Tần Dực còn đang ngủ thì Tần Nhan đã chuẩn bị xong. Hôm nay mẹ tết tóc cho Nhan Nhan, tuy không đẹp lắm nhưng hiếm khi mẹ mới tết tóc cho cô bé nên cô bé thích lắm. Mẹ nói baba làm việc mệt mỏi, vẫn còn đang ngủ nên mẹ sẽ đưa cô bé đi học.
Nhan Nhan reo hò, vui sướng hiện lên đầy mặt. Hôm nay mẹ đưa cô bé đi học nha! Tuy cô bé thích baba nhưng mẹ đưa đi cũng vui lắm, dù sao hai người đều là người Nhan Nhan yêu nhất. Trước khi đi cô bé còn chào tạm biệt baba, tâm trạng hạnh phúc tủm tỉm cầm tay mẹ dắt đi học.
Cô bé và mẹ vui đùa trong xe, chờ đến trường liền dắt mẹ theo trí nhớ mà đến lớp. Một cô bé 4 tuổi cũng có thể quên, cô bé dắt mẹ đi nhầm lớp 2 lần rồi mới tìm được lớp. Có điều hôm nay Nhan Nhan không thấy cô giáo Tống đâu, cô giáo Kim Nhan Nhan cũng thích lắm nhưng cô bé vẫn thích cô Tống hơn và còn muốn giới thiệu cho mẹ và cô quen biết.
Chắc chắn hai người sẽ là bạn thân mà...
"Sao thế con." Vưu Thi ngồi xuống nhìn con gái có vẻ không vui, môi cô bé trề xuống.
"Cô...Cô Tống đâu ạ?."
"Cô Tống?" Vưu Thi không hiểu, đang định hỏi lại thì cô giáo Kim đứng kia đã trả lời hộ.
"À, em tìm cô Tống đó hả! Hôm nay cô ấy xin nghỉ vì có việc bận, ngày mai mới đi làm bình thường." Cô giáo Kim mỉm cười, đón một đứa bé khác vào lớp.
Bé con bĩu môi, lần đầu thấy không vui. Vưu Thi dường như hiểu ý con gái, hôn nhẹ một cái lên má bé con.
"Lần sau mẹ lại đưa con đi học nhé, sau đó sẽ làm quen với cô Tống của con. Hứa nhé?" Vưu Thi nhoẻn miệng cười, móc tay với con gái. Tâm trạng không vui của cô bé biến mất, bật cười gật đầu.
"Vâng! Hứa nhé."
Nhưng cô ta không biết đây cũng là lần đầu và cũng là lần cuối đưa con gái đi học. Bởi chồng cô ta - Tần Dực toàn lấy lý do đường mật để đưa con gái đi. Cuối cùng lời hứa này đến khi chết đi cô ta cũng không thể thực hiện.