Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày đó… Vẫn là đầu hạ, tháng sáu nóng bức hòa cùng với tiếng khóc chia tay của tốp sinh viên tốt nghiệp ra trường chính thức bước vào đời.
Liễu Quý Bạch chỉ là dọn đến công ty đi thực tập trước, cũng không phải dọn hẳn ra ngoài, cho nên cũng không phải là chân chính rời đi như những sinh viên đã tốt nghiệp khác, chỉ có vài người anh em đến giúp anh thu dọn này nọ mà thôi. An Hân cư nhiên cũng xuất hiện trong đám người giúp anh dọn đồ, từ lúc Liễu Quý Bạch rút lui khỏi hội sinh viên vẫn luôn bận rộn thi tốt nghiệp và tìm công việc, gần như chưa từng gặp lại cậu, cho nên anh mất ước chừng gần mười giây mới rốt cục nhớ tới nhóc tiểu học đệ đang chào hỏi mình là ai. Lúc này An Hân đang cố gắng khiêng một cái thùng đựng sách khá nặng, Liễu Quý Bạch nhìn thấy cậu lúc bước xuống lầu thân thể gầy yếu lắc lắc lư lư, nhanh chóng chạy đến đỡ phụ một tay.
Lại chạy lên chạy xuống vài bận, rốt cục đồ vật của Liễu Quý Bạch cơ bản đều được dọn đến dưới lầu. Chờ đến lúc xe thuê đến, Liễu Quý Bạch đưa cho cậu một chai nước, An Hân ôm chai nước, ma xui quỷ khiến bỗng nhiên nói với Liễu Quý Bạch, “Học trưởng, tôi muốn nói với anh một câu được không?”
“A? Nói cái gì?” Liễu Quý Bạch không để ý, thuận miệng hỏi, lúc này xe cũng vừa đến, “Đợi chút đã.”
Liễu Quý Bạch nói xong, tiến đến nói chuyện với bác tài xế mấy câu, sau đó đám anh em lại bắt đầu chuyển đồ lên xe. An Hân gắt gao nắm chặt chai nước, cúi đầu đứng bên cạnh không cử động, Liễu Quý Bạch nhớ tới lời cậu vừa nói, bước trở lại hỏi, “Học đệ, cậu vừa rồi muốn nói gì?”
Các học trưởng khác thỉnh thoảng đi qua bên cạnh, bàn tay nắm chặt của An Hân càng thêm dùng sức, trong lòng vô cùng do dự, cậu ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Liễu Quý Bạch một cái, anh còn đang chờ cậu nói chuyện, trên mặt không có vẻ gì là mất bình tĩnh, An Hân nhấc chân đang định bước tới gần một bước.
“Giỏi thật ha, bảo bọn này dọn đồ, còn cậu lại nhàn hạ.” Một học trưởng đi ngang qua đột nhiên vui đùa nói, “Học đệ, nếu đến giúp học trưởng chuyển đồ cũng không thể đứng chơi không nha!”
“A, a, vâng.” An Hân lập tức xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, cúi đầu vội vàng tránh né Liễu Quý Bạch chạy tới chuyển đồ lên xe. Liễu Quý Bạch sửng sốt nửa ngày, vừa mới định đuổi theo hỏi một chút, kết quả những người khác đến tiễn cũng đi tới, mọi người nói mấy câu tạm biệt, An Hân lại ở bên kia liều mạng dọn đồ, Liễu Quý Bạch chỉ đành phải từ bỏ, loay hoay một lúc nhất thời cũng quên luôn chuyện này.
Mãi đến lúc Liễu Quý Bạch phải lên xe, một học tỷ chuẩn bị xuất hoại du học bỗng nhiên đề nghị, muốn ôm mỗi người chào tạm biệt, cuối cùng mọi người đều nhẹ nhàng ôm chào tạm biệt Liễu Quý Bạch. Đến lượt An hân, An Hân cắn môi dưới, trái tim đập bùm bùm như nhảy nhạc disco. Trong lòng cậu tràn đầy chờ mong, nhưng mà sau đó Liễu Quý Bạch chỉ là vỗ vỗ vai cậu bảo cậu sau này cố gắng hơn, An Hân hít một hơi thật sâu, nhịn không được tiến lên ôm lấy Liễu Quý Bạch.
Liễu Quý Bạch sửng sốt một chút, cũng ôm ngược lại An Hân. Lồng ngực dán vào lồng ngực, cảm thụ đột nhiên phong phú khiến mũi An Hân trở nên chua xót, ánh mắt cũng bắt đầu ươn ướt.
“Học trưởng…” Tôi thích anh, thanh âm An Hân tựa như nỉ non bên tai, chỉ có Liễu Quý Bạch có thể nghe được, nhưng ba chữ sau đó đến cuối cùng cậu vẫn không nói ra lời, nghẹn ngào một tiếng, rồi đột nhiên biến thành “Phải bảo trọng”.
“Ừ, cậu cũng vậy.” Liễu Quý Bạch vỗ vỗ lưng An Hân, cư nhiên hình như bị cuốn theo cảm xúc của cậu mà có chút cảm khái, đối với tiểu học đệ không tính là quá quen thuộc này có một loại luyến tiếc không hiểu vì sao, có lẽ đây là vì phải tốt nghiệp sao?
An Hân rất nhanh buông anh ra, đôi mắt hơi đỏ lẳng lặng đứng một bên.
Tháng sáu biệt ly tựa như mùa mưa vậy, cho dù nam nhi không thể rơi lệ cũng khóc đến thống khoái, người đưa tiễn kỳ thật không ít, người bật khóc cũng chiếm đa số. Động tác và ánh mắt đỏ hồng của An Hân cũng không có gì khiến người khác chú ý, lúc cậu rời đi cũng đồng dạng chẳng ai phát hiện.
Đợi đến lúc Liễu Quý Bạch ngồi trên xe, bỗng nhiên nhớ tới học đệ hình như còn có lời muốn nói, mới phát hiện An Han đã sớm không còn bóng dáng.
Hiện tại không hiểu sao lại đột nhiên nhớ tới, Liễu Quý Bạch bật thốt lên hỏi, “Ngày hôm đó tôi tốt nghiệp cậu tìm tôi là muốn nói gì?”
“Ngày, ngày đó… Tôi… Tôi muốn nói…” An Hân co quắp, bắt đầu trở nên lắp bắp, trong lòng hỗn loạn không biết có nên thẳng thắn về tình cảm vốn đã qua đi nhiều năm rồi hay không.
‘Bong bong bong… Là la la lá la… La là lá la la, đôi công thụ ngồi ở bậc cửa kia, nhẹ nhàng ôm lấy nhau…” Di động của An Hân để trong phòng đột nhiên vang lên.
“Học trưởng! Anh chờ chút nha!” An Hân vội vã chạy ra ngoài đi tiếp điện thoại, biểu tình trên mặt thực phức tạp, cũng không biết là tiếc nuối hay là nhẹ nhàng thở ra. Liễu Quý Bạch còn chưa kịp nói, An Hân đã nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng tắm.
Liễu Quý Bạch quay đầu thay đổi lực chú ý, trong lòng rốt cục vẫn suy nghĩ không ra An Hân muốn nói gì, hơn nữa bản thân cậu có lẽ cũng đã quên…
Cuộc điện thoại chẳng biết có phải là không chọn đúng thời điểm hay không này là của Tiêu Thần bên tòa soạn gọi tới, anh nói mình và tổng biên đều đã đọc tiểu thuyết của An Hân, vừa nghe ngữ khí của anh, An Hân cảm thấy bản thân tám chín phần là không được chọn, có phần uể oải.
Quả nhiên Tiêu Thần nói, “Thật đáng tiếc, tôi và tổng biên đều cho rằng truyện [Tích Yêu] của cậu không quá thích hợp với tạp chí của chúng tôi. Trên thực tế, chúng tôi đều cho rằng cậu có lẽ cũng không thích hợp loại tiểu thuyết tình cảm như vậy.”
“Ách… Có thể nói chi tiết cho tôi được không?” Mặc dù có chút đả kích, nhưng mà An Hân vẫn muốn nghe đánh giá của người khác. Thứ bản thân mình viết ra, bản thân không thể nào có được đánh giá khách quan.
“Cậu đã nói như vậy, tôi cũng sẽ nói rõ ràng luôn ha.” Tiêu Thần sảng khoái bỏ đi bộ dạng khách khí, lập tức trở nên độc mồm độc miệng, “Nếu nói lời thật, tiểu thuyết này của cậu cho dù chỉnh sửa lại xuất bản cũng không dễ bán, không có nội dung thực tế gì, đơn giản là cố gắng chen chân vào thị trường của nhóm đọc giả học sinh sơ trung, bất quá cho dù thị trường của nhóm người đọc này tôi cũng không quá xem trọng. Nhân vật chính hai người đều đã là người đã vào xã hội, không có sinh hoạt học đường, nam chính cũng không phải nhà giàu đẹp trai, vừa không khôi hài lại không có bốn mươi lăm độ tươi đẹp ưu thương, tôi thật sự nhìn không ra khả năng bán được sách của cậu nằm ở đâu.”
“Ách…” An Hân suy sụp.
“Xét từ nội dung, câu chuyện thực bình thường. Quá trình nam chính theo đuổi nữ chính quá thuận lợi, ngoại trừ trong lòng nữ chính ngay từ đầu bất an và không thể tiếp thu, còn lại chẳng có bao nhiêu thoải mái vui vẻ. Sau đó, nữ chính vì muốn gặp nam chính mà cố gắng tăng ca đẩy nhanh tốc độ làm việc, kết quả quá mức mệt nhọc mà gặp phải tai nạn xe cộ, không nói đến đoạn ngược này viết không có chút ý tưởng mới mẻ nào, chỉ nói sau khi gặp phải tai nạn hai người lại không hiểu tại sao mà trở nên không được tự nhiên. Không phải chỉ là một hồi tai nạn xe cộ thôi sao? Nữ chính có thể vì nam chính liều mạng đến như vậy, sau khi bị tai nạn nam chính cũng dốc lòng chăm sóc, sao lại có thể khiến cô ta gây bất hòa với nam chính?”
“Ách… Cô ấy cảm thấy vì một người như vậy mà liều mạng có lẽ không đáng giá…”
“Sao lại ra được loại logic này?” Tiêu Thần hỏi, An Hân lại nói không ra lời, đợi một lát thấy An Hân không giải thích được, Tiêu Thần mới nói thêm, “Dựa theo tiểu thuyết ngôn tình, đây là thời điểm cần ôn nhu, nhưng cậu lại viết tâm tình của nữ chính phức tạp tựa như phát hiện nam chính là kẻ thù giết chết cha mình.”
“Ách…” An Hân hồi ức lại một chút, “Ha ha, đúng là vậy thật.”
“Sau đó hình thức viết của cậu còn kém chút nữa lại chuyển sang thể loại truyện trinh thám, kỳ thật hiện tại tôi rất muốn biết, nam chính có phải thật sự là kẻ thù giết cha của nữ chính hay không?” Tiêu Thần hứng thú hỏi.
An Hân 囧 nói, “Không… Không phải, ba của nữ chính vẫn còn sống…”
“Vậy quả nhiên vẫn là ngôn tình bình thường sao?” Tiêu Thần thất vọng nói.
“Đúng vậy…” An Hân rõ ràng suy nghĩ còn chưa tới.
“Được rồi. Mặc khác, mạch truyện đọc cũng không quá tự nhiên. Nữ chính rõ ràng thích nam chính, ngay từ đầu có mất tự nhiên một chút cũng không sao, nhưng đến lúc liều mạng vì nam chính vẫn không ngừng được việc không được tự nhiên như đang băn khoăn điều gì đó, dựa theo trong truyện cậu giải thích là vì nam chính xuất thân tốt hơn nữ chính, nếu là vì lý do này tôi cảm thấy không đủ vững chắc, nam chính bất quá có cha làm cục trưởng, chứ cũng không phải là công tử tập đoàn quốc tế gì, cho dù gia cảnh của nữ chính so ra kém một chút, nhưng cũng không đến mức kiêng kị như vậy. Dựa theo lẽ thường, cũng không có nam nữ phối hợp diễn xuất hiện, lúc này nữ chính hẳn là càng ổn định mới đúng. Bất quá nam chính cũng đột nhiên không chịu công khai thân phận của nữ chính với người nhà, né né tránh tránh không giống đàn ông. Nữ chính quá yếu đuối, nam chính không có trách nhiệm, nam chính nữ chính như vậy, sao có thể khiến đọc giải thích chứ?”
An Hân xấu hổ, đối với bản thân cũng có chút thất vọng, “Vâng, đúng vậy, xem ra tôi quả nhiên không thích hợp viết loại tiểu thuyết tình cảm.”
“Tôi có tìm hai đoản văn năm đó của cậu xem lại, có lẽ bởi vì không đề cập tới vấn đề tình cảm nên câu chuyện rất phấn khích, nội dung cũng lưu loát, tình tiết phát triển cũng rất hấp dẫn, đánh vào tâm lý người đọc. Bất quá đoản văn chỉ yếu là xem tình tiết, mà truyện dài chủ yếu là xem nhân vật. Không phải nói tình tiết không quan trọng, chỉ là tình cảm giữa nhân vật và nhân vật càng dễ tác động độc giả hơn. Mà cậu, khuyết thiếu chính là vấn đề tình cảm này. Mặc dù là loại tiểu thuyết trinh thám, nếu cậu muốn viết dài, vấn đề này cũng không thể hoàn toàn tránh đi.”
“Vâng.” An Hân thật sự vẫn đang nghĩ viết truyện dài, mặc dù không viết ngôn tình, nhưng truyện trinh thám cũng không thể chỉ luôn viết đoản văn mấy ngàn chữ.
“Một đoạn tình cảm khắc sâu so với một vụ án tinh diệu logic càng có thể khiến người ta nhớ kỹ.”
“Vâng, cám ơn ngài đã chỉ điểm, tôi sẽ nhớ kỹ.”
“Ngài gì chứ, đừng khách khí như vậy, kêu ‘anh’ là được rồi, bằng không khiến tôi có cảm giác già đến mức sắp vô hòm luôn.” Tiêu Thần nói đùa, “Kỳ thật đoản văn trinh thám của cậu thật sự viết rất khá, cậu có suy xét đến việc viết đoản văn lại hay không? Hoan nghênh gia nhập tòa soạn của chúng tôi, nếu bản thảo được chọn tôi có thể giúp cậu đòi càng nhiều nhuận bút đó nha.”
“Có, tôi cũng nghĩ viết lại đoản văn.” Hai mắt An Hân sáng lên, “Vậy về sau còn phiền toái anh.”
“Không sao, vậy chờ tôi gởi một phần thư mời cộng tác cho cậu, có cần biết các yêu cầu về bản thảo không?”
An Hân vội vàng nói, “Cần, đã thật lâu rồi tôi không viết, haha, không quá hiểu biết xu hướng hiện tại của [Mộng Ẩn].”
“Ừ, quả thật có chút thay đổi, bất quá nếu vẫn giống loại trước kia của cậu cũng hoàn toàn không thành vấn đề.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Cúp điện thoại, trong đầu An Hân có chút loạn, lúc tiếp tục gội đầu cho Liễu Quý Bạch cũng là mãi mê suy nghĩ trầm mặc không nói.
Độ ấm của nước rất thích hợp, An Hân chút có chút không xoa tóc cho Liễu Quý Bạch, mát xa da đầu, xối nước rồi lại xối nước…
Liễu Quý Bạch gần như ngủ gục, vừa nhắm mắt vừa nói, “Không biết tắm lâu như thế này da đầu có thể bị nhăn hay không.”
“A! Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đã xong rồi.” An Hân thế này mới phát hiện cậu gội đầu cho Liễu Quý Bạch thật lâu, vội vàng tắt nước nâng anh dậy giúp anh lấy khăn mặt lau tóc.
Liễu Quý Bách ngược lại không để ý, lắc lắc cổ, bỗng nhiên cười nói. “Tiếp tục tắm thế này, chúng ta sẽ biến thành ‘Đôi gấu ngựa ngồi ở trong phòng tắm kia’.”
“Phụt…” Rõ ràng không uống nước nhưng An Hân gần như bị sặc bởi nước bọt của mình, “Cái gì?!”
“Ha ha, không phải là bài hát nhạc chuông di động của cậu sao, đôi gấu ngựa ngồi ở bậc cửa kia~” Liễu Quý Bạch nói xong còn hừ hừ hai câu, “Rất thú vị, lần sau tôi cũng hát một khúc, liền hát về chúng ta, đôi gấu ngựa ngồi ở trong phòng tắm kia.”
Nghĩ đến Liễu Quý Bạch nói đùa, An Hân ngây ngô cười nói, “Gấu ngựa cũng gội đầu sao…”
“Gấu ngựa còn bị quáng gà nữa đó~” Liễu Quý Bạch đầy đứng đắn nói xong, giơ tay tiếp nhận khăn mặt tự mình lau tóc.
“Thật sao?” An Hân không thể tin được mà hỏi lại, cậu chưa bao giờ biết hóa ra gấu ngựa buổi tối cũng không nhìn thấy.
“Ha ha ha…” Liễu Quý Bạch sang sảng cười rộ lên, lại quả quyết bình tĩnh nói, “Giả.”
“Xí!” An Hân cũng đột nhiên kịp phản ứng Liễu Quý Bạch là đang nói mình, bĩu môi nói, “Được rồi, lại đây tôi sấy tóc cho anh.”
“Được.” Liễu Quý Bạch ngoan ngoãn bước qua, ngồi phía trước An Hân.
Ánh mặt trời buổi chiều từ ban công chiếu vào trong nhà, Liễu Quý Bạch quay đầu lại bỗng nhiên phát hiện trên đỉnh cây xương rồng đầy lông trắng như nhung trên ban công có một nụ hoa vàng óng ánh đã nở ra.
Mà An Hân đang ngồi sấy tóc và nhìn gương mặt nghiêng của anh lại bỗng nhiên nghĩ đến, nếu năm đó thật sự nói câu kia ra, hiện tại có thể không còn giống như bây giờ hay không?