Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Liễu Quý Bạch sửng sốt một lúc, bỗng nhiên sinh ra một loại ý tưởng quỷ dị, chẳng lẽ An Hân là vì nhìn thấy anh ở trần mà thẹn thùng?
… Hai thằng đàn ông với nhau có gì mà thẹn thùng!
Hai thằng đàn ông…
= = Không có khả năng! Suy nghĩ nhiều rồi suy nghĩ nhiều rồi, Liễu Quý Bạch lập tức đánh gãy suy nghĩ của chính mình, tuy rằng hiện tại đam mỹ hoành hành, bất quá cái gọi là thế giới đại đồng cũng chỉ có trên mạng mà thôi. Riêng trong ngành xuất bản mà nói, trong hiện thực dám đặt chân vào lĩnh vực này ngoại trừ Ngụy thị ra thật đúng là không được mấy công ty. Hơn nữa lượng tiêu thụ hoàn toàn không thể so sánh với truyện theo hướng nam nữ bình thường, điểm ấy là không thể nghi ngờ. Ngay cả kịch truyền thanh, đối với hướng xuất bản và lượng tiêu thụ, vẫn không thể không cúi đầu trước thể loại BG.
Gay chân chính kỳ thật cũng không nhiều như vậy, chỉ là trong kịch truyền thanh thì tương đối lưu hành tương đối khoan dung cho nên nhiều hơn một chút mà thôi, bất quá An Hân cũng không phải loại này!
Nói không chừng An Hân là ghen tị anh có cơ ngực! Liễu Quý Bạch giơ tay lau hơi nước bám trên gương, soi trái soi phải, liền nghĩ như vậy, trên người An Hân tất cả đều là xương cốt, quả nhiên cậu nên ăn nhiều thịt một chút, nuôi mập mạp lên mới tốt…
Liễu Quý Bạch trở lại đứng dưới vòi hoa sen mở nước ra, hơi nước ấm áp dần dần tràn ngập trong phòng, việc buổi tối lúc ấy tuyệt đối chỉ là ngoài ý muốn, mùa hè nóng quá mà thôi, anh sao có thể có phản ứng với đàn ông chứ…
Nước ấm áp thực thoải mái, Liễu Quý Bạch vừa tắm vừa bắt đầu miên man suy nghĩ. Kỳ thật An Hân thoạt nhìn ngơ ngác rất đáng yêu, mặt thật mềm còn rất dễ đỏ mặt, hình như làn da cũng rất tốt, trong sắc trắng lộ ra ửng hồng, tinh tế lại trơn mịn. Bất quá nhìn trên người cậu gầy như vậy, không ngờ mông vẫn có chút thịt, bóp vào nói không chừng cũng non non mềm mềm như mặt của cậu ấy vậy… Tiểu thụ tiêu chuẩn lý tưởng, thịt mềm hoa cúc chặt a~….
=口=!!!
Phắc…
Sau khi An Hân trở lại phòng, uống cạn một ly nước lạnh thật lớn, từ yết hầu lạnh đến trong dạ dày, có thể nói là rõ ràng lạnh thấu tim, xóa sạch xấu hổ.
May mắn học trưởng cái gì cũng không biết, may mắn học trưởng nghĩ cậu là bởi vì thể chất thái hư, An Hân hít sâu một hơi thật dài rồi thở ra, thế này mới trở nên tự nhiên lại. Ngày mai nhất định phải gọi một bàn thức ăn đầy món bổ máu, gần đây máu mũi chảy có chút quá mức mãnh liệt, phải bồi bổ cho tốt mới được.
Vốn nghĩ đã sớm qua lứa tuổi huyết khí phương cương, không ngờ nhiều năm như vậy bản thân một chút tiến bộ cũng không có. An Hân một lần nữa mở máy tính ra, vừa suy nghĩ.
Kỳ thật năm đó lúc còn ở trường học, An Hân đã từng nhìn lén Liễu Quý Bạch tắm rửa. Ngay từ đầu thật sự chỉ là ngẫu nhiên đụng mặt tại nhà tắm, tuy rằng mọi người đều xích lõa, nhưng sau đó Liễu Quý Bạch trùng hợp thế nào lại đứng trong gian tắm ngay bên cạnh An Hân. Trong nhà tắm sương mù rất dày, Liễu Quý Bạch lúc tắm hoàn toàn không để ý xung quanh, nhưng mà An Hân chỉ đứng cách anh một bức tường cao ngang thắt lưng đang vừa hừ ca vừa gội đầu tắm rửa, kết quả quay đầu sang liền phát hiện anh, sợ tới mức lập tức ngậm miệng. Trong nhà tắm tiếng nước rất lớn, Liễu Quý Bạch cũng không chú ý.
Liễu Quý Bạch thân cao vừa vặn góc độ của An Hân, kết hợp với bức tường cao chỉ tới thắt lưng kỳ thật chỉ là che chắn như ẩn như hiện, vì thế đây là lần đầu tiên khi An Hân tắm mà chảy máu mũi. Kỳ thật cậu cũng không thường chảy máu mũi, kỳ thật cậu cũng chưa từng nhìn lén người khác tắm rửa, kỳ thật cậu không muốn vừa lau máu mũi vừa nhịn không được liếc mắt nhìn…
Ngoại trừ Liễu Quý Bạch, ngoại trừ những lúc nóng trong người, An Hân chưa bao giờ chảy máu mũi với người khác.
Liễu Quý Bạch bởi vì hai tay không tiện, cái gọi là tắm rửa cũng phần lớn là chà xát thân mình hoặc là cẩn thận kỳ cọ nửa bên trái liền xong việc, bởi vì tắm sau lưng không được, cho nên mới ngẫu nhiên gọi An Hân đến giúp một chút.
An Hân sẽ không hiểu được, bản thân đã đến từng này tuổi đầu, cái gì còn chưa gặp qua? Lại nói Liễu Quý Bạch còn đang mặc quần đùi cơ mà, cậu sao có thể cứ như vậy liền chạy máu mũi! Hơn nữa tuyệt không may mắn thoát được, mỗi lần đều chảy máu mũi, khiến cho sau đó Liễu Quý Bạch không biết là xấu hổ hay ngại phiền toái mà không nhờ cậu hỗ trợ kỳ lưng nữa, hơn nữa lúc cậu tắm rửa Liễu Quý Bạch không chỉ nhắc nhở cậu nhớ phải mở cửa sổ phòng tắm ra, sau đó còn đưa sẵn khăn giấy cho cậu, còn có nước lạnh và cây quạt nhỏ = =.
Sau khi không chút lưu tình phỉ nhổ bản thân, An Hân mở file word ra quyết định bắt đầu gõ chữ. Tuy rằng truyện ngắn so với trường thiên thành công hơn rất nhiều, bất quá cậu vẫn không muốn buông tha cho việc viết trường thiên.
Truyện [Từng Ái Phi Ái] dưới danh nghĩa của Thái Bạch Kim Tân đã cập nhật vượt qua sáu vạn chữ, đối với người mới mà nói số lượng người truy cập và ủng hộ mà nói chỉ là thường thường, không tính là quá kém, nhưng vẫn còn cách khá xa chữ ‘tốt’. Hơn nữa ngoại trừ vài câu bình luận cổ vũ cố lên, còn lại không ít đều là bình luận theo hướng phản đối, hơn nữa bởi vì trong đó có những việc là lấy nguyên gốc từ cuộc sống, hiện tại cậu một chút cũng không muốn nhớ tới nữa, cũng hoàn toàn không muốn nhìn đến những chi tiết miêu tả trong đó, vậy càng miễn bàn đến việc sửa chữa nội dung truyện này.
Chỉ là trong này có một đọc giả tên mà ‘Hủ Nhi Mặc Tư’ nhắn lại khiến An Hân chú ý, bởi vì mỗi chương cô đều bình luận, hơn nữa từng bình luận đều là đoán nữ chính cô nhi lớn lên có phải là người sống sót duy nhất trong một vụ thảm ác giệt môn nào đó không, mà hung phạm lại chính là nam chính…
An Hân quả thực dở khóc dở cười, cậu thật sự thất bại như vậy sao, cậu chỉ muốn viết một thiên tiểu thuyết ngôn tình khúc chiết ly kỳ một chút, cảm động lòng người mà thôi… Vì sao mọi người đều cảm thấy nam chính là kẻ thù giết cha của nữ chính chứ!! T^T
Đây không phải là Tiêu Thần giả trang chứ! Nhưng mà cậu chưa từng nói cho Tiêu Thần biết cậu đăng tiểu thuyết này trên mạng mà, huống chi cậu còn sửa tên truyện lại.
Căn cứ vào nguyên nhân này, hơn nữa Tiêu Thần nói cậu không phù hợp với loại trường thiên tình cảm, cuối cùng An Hân quyết định không giãy dụa nữa mà dứt khoát buông tha cho thể loại ngôn tình, không bằng trước thử viết một trường thiên hiềm nghi trinh thám thử xem.
Không thể không nói, An Hân xác thực có chút thiên phú đối với loại hiềm nghi trinh thám, hơn nữa rất có kịch tính. Rất nhanh cậu đã nghĩ xong cốt truyện, ngành trinh thám ở trong nước không thịnh hành, để tìm được manh mối tình tiết khó khăn cũng rất lớn, vì thế An Hân quyết định viết nhân vật chính là cảnh sát.
Nội dung truyện ban đầu nói về một cảnh sát mới nhậm chức trong lúc thực hiện nhiệm vụ nhận được một án mất tích trẻ em kỳ quái, người báo án báo rằng lúc đi làm thì con trai bảy tuổi bị mất tích, ở nhà cũng không nhìn thấy bất cứ người khả nghi nào.
Tại một thành phố lớn như ở đây, mỗi ngày đều có vài vụ án trẻ em mất tích, trong đó cũng rất ít người trực tiếp nhìn thấy phạm nhân. Nhưng mà, vụ án này lại không giống với những án mất tích khác, thoạt nghe liền khiến cho người ta trong lòng có chút sợ hãi. Bởi vì trong nhà của người báo án không mất đi món nào, ngược lại ngoài cửa còn treo thêm một kiện áo khoác trẻ em màu đỏ tươi không phải của nhà bọn họ. Vừa mở cửa, áo khoác liền rơi xuống, khiến người ta kinh hãi.
Rồi sau đó, vị cảnh sát này lần theo vụ án cư nhiên liên hệ đến mấy vụ án mất tích trẻ em và một số vụ mất tích kỳ lạ khác phân tán khắp nơi trong vòng một tháng nay, cuối cùng phạm vi càng điều tra càng lớn, sự tình cũng càng ngày càng quỷ dị, cuối cùng cảnh sát cư nhiên tìm được một tổ chức thần bí…
An Hân viết xong đại cương câu chuyện, đã là đêm khuya, sau khi xem lại một lần đại cương, thế này mới tắt file word đi, thay đổi tên file thành [Chiếc áo đỏ bị treo].
An Hân lười biếng duỗi eo, nhìn thời gian đã tối muộn, nhanh chóng tắt máy, đứng dậy đi rửa mặt.
Rửa mặt xong, An Hân đang muốn trở về phòng, bỗng nhiên cảm giác dư quang khóe mắt hiện lên một vệt đỏ hồng chợt lóe lên, vừa quay đầu nhìn ra liền thấy trên ban công có một bộ quần áo đỏ tươi, quần dài theo gió lắc trái lắc phải, thoạt nhìn cơ hồ nhìn lầm thành một đứa bé đang bị treo lên khiến da đầu An Hân thẳng run lên, bỗng nhiên cảm giác nhiệt độ xung quanh tựa như giảm xuống mấy độ, có chút lạnh lẽo. An Hân nhanh chóng bước về phòng mình, chui vào trong ổ chăn quấn kín mít đến mức sắp nghẹn thở mới an tâm ngủ.
Mà đợi đến ngày hôm sau gặp lại bộ đồ đỏ kia, An Hân không khỏi cười nhạo bản thân một phen, bản thân vốn là tác giả, chân tướng gì đó cậu vốn đã có ý tưởng đại khái, nhưng mà bản thân cư nhiên lại bị chính những gì mình viết ra dọa sợ, nói ra thiệt mất mặt.
An Hân lắc lắc đầu, lấy ví tiền đi xuống lầu mua sữa đậu nành và bánh quẩy, lúc trở về Liễu Quý Bạch cũng đã dậy, đang ngồi trên sofa đọc báo.
Nghe tiếng mở cửa, Liễu Quý Bạch ngẩng đầu lên, cười nhẹ nói, “Đã về rồi sao.”
Nói xong Liễu Quý Bạch gấp tờ báo lại, đứng lên tiếp nhận đồ trong tay cậu, vừa nói, “Tôi có nấu ít cháo, có lẽ sắp ăn được rồi.”
An Hân bỗng nhiên cảm thấy trại tim đập nhanh đến khó hiểu, tựa như đắm chìm trong ánh nắng mai ấm áp chiếu vào từ cửa sổ, ấm áp đến mức khiến người ta vô cùng không muốn xa rời.
“Vâng.” (*^__^*)
Cả ngày, tâm tình An Hân đều cực kỳ tốt. Vui vẻ quét dọn, lau bàn ghế, giặt quần áo gì đó, buổi chiều lúc Liễu Quý Bạch ngoắc cậu lại gần hỗ trợ mát xa bả vai một chút, cậu cơ hồ là trực tiếp nhảy bắn tới trước mặt anh.
Bác sĩ dặn, phải hoạt động các đốt ngón tay nhiều giúp cơ thịt linh hoạt, nhưng lại không thể cử động quá mạnh, mặt khác chính là nếu có thể tốt nhất có người giúp đỡ mát xa một chút. Lúc ấy An Hân ở bên cạnh ghi nhớ thật cẩn thận, lúc này rốt cục có thể phát huy công dụng rồi, An Hân vẻ mặt nghiêm túc xắn tay áo lên, dồn lực mát xa cho Liễu Quý Bạch.
Liễu Quý Bạch nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu, xoay đầu nói, “Cũng không phải gãy tay, để ý như vậy còn sợ bị đứt lìa luôn hay sao.”
“Bác sĩ nói nếu quá dùng sức, xác thực có thể bị đó.”
“Với sức lực này của cậu?” Liễu Quý Bạch cười rộ lên, “Xem ra giữa trưa cậu vẫn chưa ăn no ha, buổi tối tự mời khách nên tranh thủ ăn nhiều một chút mới đúng.”
“Không dám đâu, giữa trưa anh cư nhiên còn bới thêm cơm cho tôi! Tôi ăn no đến sắp bể bụng luôn!!”
“Người ăn thừa cơm không có quyền lên tiếng.”
“Chỉ là mấy cọng cải trắng với mấy miếng cơm thôi mà!!”
Hai người đang cười cười nói nói, di động của An Hân bổng nhiên lại phát lên khúc ‘Đôi gấu ngựa ngồi bên bậc cửa kia’… Bởi vì ngồi ngay bên cạnh bàn, An Hân không đợi hát xong câu đầu tiên đã lập tức nhận điện thoại.
“An Hân thối, đại gia đã trở về đây! Còn không nhanh chóng ra nhà ga đón tớ!!” Trong điện thoại truyền đến thanh âm đắc ý của Đinh Mão.
Tay An Hân mềm nhũn, thiếu chút nữa điện thoại cũng rớt xuống đất, “Hả?”
“Đại gia vì cậu mỗi ngày tăng ca đem việc về nhà làm, rốt cục được phê chuẩn về nhà trước rồi đây! Ha ha ha… Có phải cảm động lắm không hả?”
“Cậu, cậu đã trở về rồi sao?” Trong lòng An Hân đột nhiên trống rỗng như mất đi một khối, lại nhìn Liễu Quý Bạch đang ngồi phía trước, Đinh Mão đã trở lại, cậu nên dọn khỏi nơi này, An Hân bỗng nhiên cảm thấy cái mũi có chút chua xót.
“Đúng vậy, không thì sao nữa? Cậu không nghe thấy chung quanh tớ ồn như thế nào sao?” Đinh Mạo đột nhiên nhìn thấy có xe taxi dừng lại trước mặt, vộn vàng ba bước cũng thành hai chạy vọt qua, hành khách chỗ đó vừa mới mở cửa xe ra, cậu đã chen chân ném hành lý vào ghế sau, chiến thắng lẫy lừng đám người muốn giành xe ở chung quanh.
Mãi đến khi đóng kỹ cửa xe rồi, cậu mới nghĩ đến An Hân còn đang nghe điện thoại, “Còn đó không?”
“Còn…”
“Được rồi, đại gia bắt xe về, cậu không cần đến đây, trực tiếp trả phòng xách hành lý tới nhà của tớ đi.”