Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đi hai bước, An Hân đột nhiên nhớ ra, vội vàng nói, “Nhưng mà học trưởng không phải cũng muốn mua đồ hay sao? Tôi có thể tự mình rọi đèn trở về.”
“Không cần nữa, nhấc chân lên!” Liễu Quý Bạch nhắc nhở nói, An Hân quả nhiên một cước đá vào bậc thang; Liễu Quý Bạch vô lực, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ bế cậu lên nói không chừng còn an toàn hơn.
“Nhưng mà…”
“Đã quên muốn mua cái gì rồi.” Liễu Quý Bạch khẳng định nói, “Cậu chú ý dưới chân mình một chút đi.”
“Oh.” Lúc này An Hân mới cúi đầu cẩn thận nhìn chằm chằm mặt đất, cậu bỗng nhiên phát hiện không phải là Liễu học trưởng muốn đi xuống mua cái gì hết, mà cõ lẽ là vì lo lắng cho cậu chứ? Còn cầm theo đèn pin… Trong lòng An Hân bỗng nhiên cảm thấy ấm áp. Nhiệt độ cơ thể Liễu Quý Bạch từ bàn tay anh truyền tới, lần này không còn cách một lớp quần áo, cảm giác vô cùng rõ ràng, trong lòng cậu vừa có chút khẩn trương, vừa có chút vui thích.
Thời điểm rốt cục đi đến cửa nhà, Liễu Quý Bạch đẩy cửa bước vào, nhưng vẫn không buông tay An Hân ra, mà là trực tiếp lôi kéo cậu đi vào cùng.
An Hân bị ánh sáng trong phòng thình lình nhoáng lên một cái, khiến cho ánh mắt hơi hơi đau đớn, sau đó khôi phục thị giác, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là Liễu Quý Bạch gắt gao lôi kéo tay cậu, bỗng nhiên có chút thẹn thùng. An Hân ngẩng đầu lén nhìn Liễu Quý Bạch, tuy rằng chỉ nhìn thấy sau gáy của anh, trên mái tóc mềm mại dính một sợi lông chổi, tám chín phần là lúc ngã ở ngoài hàng hiên bị dính vào. Khóe miệng An Hân không giấu được hơi hơi cong lên, giơ tay lên lấy sợi lông chổi ra.
Liễu Quý Bạch ngược lại không hề hay biết, lôi kéo An Hân đi đến phòng mình rồi mới buông tay cậu ra, bắt đầu lục tung từng ngăn tủ tìm gì đó.
Lúc dọn đồ lần trước An Hân còn chưa kịp cẩn thận xem xét, lần này mới phát hiện trong phòng Liễu Quý Bạch đồ đạc đều được sắp xếp trật tự ngăn nắp, ngay cả drap giường cũng được phủi phẳng phiu không có một vết nhăn. Trên bàn ngoại trừ máy tính còn để rất nhiều sách, nhưng dễ nhìn thấy nhất vẫn là hai dàn âm thanh và microphone đặt ở hai bên máy tính màu trắng thuần, không chỉ nhìn rất khí phách, microphone rõ ràng cũng là loại chuyện nghiệp, hơn nữa còn là loại không dây.
Thời điểm An Hân vừa định đi qua cẩn thận quan sát ở khoảng cách gần một chút, Liễu Quý Bạch đã lôi ra từ trong ngăn tủ một gói to. Gói to bị ép tới biến hình, tựa như bị nhét bên dưới rất nhiều đồ đạc mới thành như vậy.
“Mấy cái khăn này mặc dù có chút hoa văn kỳ quái, nhưng chất lượng ngược lại cũng không tệ.” Liễu Quý Bạch đem gói to toàn bộ đưa cho An Hân.
“Cám ơn.” An Hân vừa nói, vừa mở túi plastic, kết quả phát hiện, căn bản không có gì là ‘hoa văn kỳ quái’, mà tất cả đều là Bạch Dược đại thần…
An Hân không thể không hoài nghi Liễu Quy Bạch tự xưng không phải fan hâm mộ, mà Liễu Quý Bạch sau khi nhận được ánh mắt của An Hân, lập tức không chút quan tâm mở miệng giải thích, “Đây là Tôn Tiếu Vũ đưa đến.”
“Tôn học trưởng là fan của Bạch Dược?”
Liễu Quý Bạch cũng không quá xác định đáp, “Có lẽ là vậy.”
“Hóa ra là như vậy.” An Hân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại cúi đầu nhìn khăn mặt, chất lượng xác thực không tệ, hơn nữa kỳ thật hoa văn đặc biệt đáng yêu, chỉ là không biết vì sao Liễu học trưởng hình như có chút không quá thích Bạch Dược đại thần thì phải.
Từ lúc An Hân nghe xong vở kịch ngắn kia đã quyết định trở thành fan hâm mộ của Bạch Dược đại thần, lúc này nhìn nhiều thứ có hình chibi của Bạch Dược đại thần ở xung quanh như vậy, tâm lập tức liền động, chân tay bắt đầu cuống lên.
Liễu Quý Bạch đột nhiên nhìn thấy An Hân lấy ra một cái khăn tắm có hình ‘Bạch Dược xuất dục đồ’ (hình ảnh vừa mới tắm xong), con mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài. Tuy rằng hoa văn cũng không tính quá lớn, hơn nữa chỉ là bóng dáng nửa che nửa hở, nhưng cái này ngược lại không phải là phiên bản chibi! Liễu Quý Bạch khụ một tiếng, nhanh chóng xoay đầu đi. Lúc Tôn Tiếu Vũ mang đến anh vốn không muốn, nhưng mà Tôn Tiếu Vũ để lại rồi bỏ chạy, anh chỉ nhìn nhiều lắm một hai món liền trực tiếp ném vào tận cùng bên trong ngăn tủ.
Mấy cái khác còn chưa tính, chỉ nói hoa văn của đám khăn này đều là một ít nhân vật anime mà anh không biết. Nhưng cho dù là chỉ là nhân vật anime, bảo anh cầm một cái khăm mặt in đầy hình anime anh vẫn cảm thấy không thể hạ thủ mà lau lên mặt được, càng miễn bàn hoa văn trên đó cơ bản đều là hình tượng đàn ông chu môi hoặc là hôn hôn gì đó.
An Hân không chú ý tới sự khác thường của Liễu Quý Bạch, tự cố tự địa chọn nửa ngày, cuối cùng thật sự khó có thể quyết định lấy hay bỏ, mặt nhăn mày nhó đáng thương nói, “Học trưởng… Tôi có thể lấy cả hai cái khăn này hay không?”
“Được.” Liễu Quý Bạch đáp xong, quay đầu lại chỉ thấy một trong hai cái khăn An Hân đang cầm cư nhiên chính là cái khăn ‘ Bạch Dược xuất dục đồ’ kia, khóe mắt giật giật, thiếu chút nữa nhịn không được muốn giật trở lại. Nhưng mà An Hân lập tức thu tay lại đem hai cái khăn mặt kia ôm ở trong lòng, Liễu Quý Bạch có muốn cũng không còn cơ hội.
Nhìn thấy An Hân lòng tràn đầy vui mừng ôm hai cái khăn mặt kia, lại thật cẩn thật xếp mấy cái khăn còn lại chỉnh tề, Liễu Quý Bạch vẻ mặt hắc tuyến, không ngừng an ủi chính mình, đó chỉ là nhân vật anime mà thôi, thật sự không phải mình, không phải mình, không phải mình…
Liễu Quý Bạch hít sâu một hơi, đem bàn chải đánh răng đưa qua, “Kem đánh răng thì lấy một tuýp ở trong tủ vô trùng.”
“Vâng~”
Thời gian còn sớm, sau khi An Hân tắm rửa xong, lau khô tóc liền nằm trên giường nghe mấy vở kịch truyền thanh khác của Bạch Dược, nghe nghe một hồi liền ngủ gục trong giọng nói ôn nhu của Liễu Quý Bạch trong [Hạnh phúc của bất hạnh tiên sinh].
Buổi sáng lúc An Hân tỉnh lại, CD đã phát hết toàn bộ, nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, bên tai phảng phất còn quanh quẩn tiếng nói trầm thấp của Bạch Dược, ‘Đợi đến hết những ngày mưa em sẽ phát hiện tình yêu của tôi, đợi cho nắng sớm xuất hiện rọi sáng bóng hình em ngủ say, đây là hạnh phúc của tôi…”
Ngay thời điểm An Hân ngẩn người, có người gõ gõ cửa hỏi, “An Hân? Cậu tỉnh chưa?”
Thanh âm cách lớp cửa nghe không phải quá rõ ràng, trong nháy mắt An Hân cơ hồ nghe thành Bạch Dược đại thần, bất quá rất nhanh cậu liền lập tức tỉnh táo lại, sao có thể là Bạch Dược được, trong nhà này ngoại trừ cậu chính là Liễu Quý Bạch.
An Hân hồi thần lại nhanh chóng nhảy xuống giường, vội vội vàng vàng chạy tới một phen mở cửa a, “Chào buổi sáng, học trưởng!”
“Chào buổi sáng.” Liễu Quý Bạch nhìn cái đầu như ổ gà của An Hân, nhợt nhạt mỉm cười, “Đi ra ăn điểm tâm đi.”
“A! Vâng, tôi lập tức thay quần áo.” An Hân đóng cửa hai ba cái đã lột sạch áo ngủ, mặc lại bộ quần áo ngày hôm qua liền xông ra ngoài.
Liễu Quý Bạch đang đứng đối diện với gương đeo caravat, vừa quay đầu, An Hân đã xuất hiện trước mặt.
“Ừm, bữa sáng ở trên bàn, nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Trên bàn là bánh bao và sữa đậu nành còn nóng hôi hổi, An Hân kinh ngạc nói, “Học trưởng anh đi xuống lầu mua sao?”
“Ừ.”
“Oh.” An Hân rầu rĩ lên tiếng, cậu vốn tính dậy sớm một chút nấu cháo, không nghĩ tới Liễu Quý Bạch lại dậy sớm như vậy.
Liễu Quý Bạch không biết An Hân lại không được tự nhiên cái gì, nhưng vẫn giải thích nói, “Lúc chạy bộ tiện đường mua.”
An Hân nhìn nhìn thời gian, cư nhiên mới 7 giờ, mà Liễu Quý Bạch đã chạy bộ về, hơn nữa nhìn qua hẳn là cũng đã ăn xong điểm tâm.
Liễu Quý Bạch lấy áo khoác tây trang vắt trên lưng sôpha mặc vào, nhưng mà bởi vì tay phải vẫn còn chưa có cảm giác lại, cho nên ống tay áo bên phải mặc mãi không xong, bộ dạng chật vật vô cùng.
An Hân trộm cười chạy tới giúp anh chỉnh quần áo, kết quả không nghĩ lại túm phải tay anh, hai đầu lông mày anh khí của Liễu Quý Bạch lập tức bị đau đến dính cùng một chỗ.
“Không…” Được kéo…
“Không sao.” An Hân nghĩ Liễu Quý Bạch muốn nói không cần hỗ trợ liền giành nói trước, một bên mạnh mẽ dùng lực giúp Liễu Quý Bạch đem ống tay áo bên phải còn đang bị vướng kéo lên.
“Ui…” Sắc mặt Liễu Quý Bạch lại trắng thêm vài phần, bất quá rốt cục mặc xong quần áo rồi, Liễu Quý Bạch nhẹ nhõm thở phào một hơi.
An Hân liền chú ý tới sự khác thường của Liễu Quý Bạch, thật cẩn thận nói, “Học trưởng, không phải là tối hôm qua ngã bị thương chứ?”
“Ừ.” Liễu Quý Bạch thản nhiên đáp.
“A! Vậy sao còn có thể đi làm chứ?! Đi! Chúng ta đến bệnh viện!” An Hân lập tức áy náy nói, “Có muốn tôi gọi điện xin phép lãnh đạo của anh hay không?!”
Nói xong, An Hân vội vã một phen túm lấy tay phải của Liễu Quý Bạch muốn đi.
“Đừng kéo tay phải của tôi…” Liễu Quý Bạch khổ không nói nổi, tay trái nhanh chóng dùng sức chế trụ An Hân lại.
“A!! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!” An Hân vẻ mặt méo xệch, “Đau như vậy sao, quả nhiên vẫn nên đến bệnh viện xem thế nào đi?”
“Không sao, qua hai ngày thì tốt rồi.” Trên thực tế vai phải của Liễu Quý Bạch hiện tại đã đau đến tê rần, bất quá chỗ tốt của việc bị tê rần chính là phảng phất cũng không còn đau như vậy.
“Như vậy sao được, có bệnh sao có thể qua loa? Bệnh nhẹ không chữa thành bệnh nặng, bệnh nặng không chữa sẽ chết có biết không?! A, không phải, tôi không phải nguyền rủa học trưởng, ý của tôi là…”
Liễu Quý Bạch nhìn thoáng qua đồng hồ, ngắn gọn hạ kết luận, “Ừ, công ty hôm nay phải họp, tôi phải đi sớm một chút. Cậu ăn điểm tâm đi.”
“Phải đi họp?”
“Ừ.”
“Không thể xin phép?”
“Ừ.” Liễu Quý Bạch giơ tay đẩy cửa ra.
An Hân hít sâu một hơi, gian nan quyết định nói, “Vậy được rồi, tôi đưa anh đi!”
Liễu Quý Bạch sửng sốt, bật thốt lên hỏi, “Đưa như thế nào?”
“Lái xe.” An Hân đương nhiên nói, “Tay anh đang bị thương, không thể lái xe!”
“Cậu có thể lái?”
Ai ngờ An Hân lại vẻ mặt nghiêm túc nói, “Có thể!”
“Cậu không có giấy phép lái xe…” Liễu Quý Bạch vô lực nhắc nhở nói.
“Đúng vậy, nhưng mà tuy rằng bọn họ liên hợp lại xếp tôi vào sổ đen khiến tôi không thể thi lấy giấy phép lái xe, nhưng mà sau đó tôi đã học lái xe xong rồi! Hơn nữa lái cũng thật sự không tệ!” Thấy Liễu Quý Bạch không nói gì, An Hân vì cam đoan độ tin cậy lời nói của bản thân, lại bổ sung nói, “Có một lần tôi lái xe liên tục ba giờ đồng hồ, cũng không xảy ra chuyện gì hết!”
Chỉ ba giờ? Hơn nữa còn là ‘có một lần’!
Khóe miệng Liễu Quý Bạch giật giật, cuối cùng vẫn không thể đem lời đả kích cậu nói ra khỏi miệng, “Tôi ngồi tàu điện ngầm là được rồi.”
“Ách… Anh nếu thật sự không yên tâm, tôi còn có thể lái xe mô tô điện, cái này tôi lái rất nhiều năn rồi, tuyệt đối an toàn không lo lắng!”
Liễu Quý Bạch đã đi đến bên ngoài cửa nói, “Tôi không có mô tô điện.”
“Hỏi mượn hàng xóm?”
“… Tôi có một chiếc xe đạp.”
“A…” Ân Hân khó có thể tượng tưởng bản thân chạy xe đạp chở Liễu Quý Bạch cao lớn thế này sẽ tốn bao nhiêu sức lực, thập phần gian nan nói, “… Cũng được.”
“Tạm biệt.”
‘Rầm’ một tiếng, Liễu Quý Bạch đóng cửa lại, tựa như sợ An Hân sẽ đuổi theo mà ba bước thành hai đi thẳng xuống lầu, bao nhiêu năm qua đây là lần đầu tiên anh rời khỏi nhà chật vật như vậy. Thấy bộ dạng An Hân thật đúng là đang suy xét chạy xe đạp đưa anh tới công ty, anh hoàn toàn không thể cũng không nguyện ý suy nghĩ đến bộ dạng mình một thân tây trang ngồi ở ghế sau xe đạp cho cậu chở.
=.=