Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 27
Chương 27 Là Mơ Hay Thực
Lâm Tuệ Nghỉ đã có một giấc mơ dài. Trong mơ, cô
cùng với Lý Cảnh Hào dính dặt lấy nhau, hôn hít, lăn lộn,
làm đủ mọi trò. Cái cảm giác nóng rực, ẩm ướt kia, thậm
chí cho tới bây giờ - khi đã tỉnh dậy - mà cô vẫn còn nhớ
rõ.
Lâm Tuệ Nghi cô bị gì vậy? Làm sao cô lại mơ một
giấc mơ đáng xấu hổ như thế chứ?
Đầu có hơi nhức, cô khẽ xuýt xoa, đưa mắt nhìn kĩ căn
phòng.
Đây... không phải nhà của cô.
Đây là nơi nào? Tại sao cô lại ở đây?
Những kí ức dần quay trở lại. Lâm Tuệ Nghỉ bắt đầu
nhớ ra. Cô nhớ mình có cuộc hẹn với Dương Bưu tại
khách sạn Everlyn, bởi do Lý Cảnh Hào lên cơn sốt đột
ngột nên đã không thể đi chung. Cùng với Cao Hồng Thái,
cô đã tới khách sạn, sau đó uống rượu, kí kết hợp đồng,
rồi...
Gương mặt Lâm Tuệ Nghỉ lộ ra vẻ kinh hoảng. Cô vội
cúi xuống xem xét thân thể của mình.
Chiếc áo sơ mi tơ sống màu hồng buộc nơ cổ vẫn
đang còn mặc, phía dưới chân váy màu xanh đen cũng
được giữ nguyên.
“Cô tỉnh rồi à2”. giữa lúc Lâm Tuệ Nghỉ còn chưa hết
hoang mang thì một giọng trầm ấm quen thuộc chợt cất
lên.
Cô đưa mắt nhìn về hướng phòng tắm.
Từ nơi ấy, một người đàn ông từ tốn tiến ra.
“Lý Cảnh Hào?”.
“Sao? Mới qua một đêm không gặp mà giám đốc đã
muốn quên tôi rồi?”.
Thần thái tràn ngập tự tin kia, cái giọng điệu tưng
tửng ấy, chúng chẳng lẫn vào đâu được. Người đàn ông
này đích xác là Lý Cảnh Hào - trợ lí riêng của cô.
“Sao... sao anh lại ở đây? Tôi... sao tôi lại ở đây?”.
“Xem ra đúng là giám đốc không nhớ được”
Lý Cảnh Hào bước tới bên giường, ngồi xuống. “Được
rồi, để tôi thuật lại cho cô rõ“
Và thế là anh bắt đầu kể...
Lâm Tuệ Nghỉ im lặng lắng nghe, tâm tình rất bất ổn.
Theo như lời Lý Cảnh Hào thì đoạn kí ức cô vừa nhớ lại
ban nãy quả đúng không sai. Cao Hồng Thái và Dương
Bưu đã thông đồng hãm hại cô. Bọn họ đã bỏ thuốc vào
rượu, ý đồ cưỡng bức cô.
Còn may, vào thời khắc nguy nan, Lý Cảnh Hào đã kịp
thời xuất hiện. Chính anh là người đã cứu cô thoát khỏi
nanh vuốt sói lang.
Lâm Tuệ Nghi ngước lên nhìn anh, bật khóc.
Vì điều gì? Cô không rõ nữa. Cô thấy thương cho
mình, đồng thời cũng thầm biết ơn Lý Cảnh Hào. Nếu như
hôm nay Lý Cảnh Hào anh không xuất hiện, cô chẳng dám
tưởng tượng số phận mình rồi sẽ ra sao.
Vì cần tiền để cứu lấy công ty, để lo cho tương lai của
con gái mà Lâm Tuệ Nghi cô đã phải đem thân xác mình
ra trao đổi, để con lợn Trương Tú kia chà đạp. Khó khăn
lắm cô mới có thể gượng dậy, tiếp tục bước đi. Nếu hôm
nay lại bị Dương Bưu và Cao Hồng Thái cưỡng hiếp, cô
không nghĩ mình còn đứng lên nổi nữa.
Lâm Tuệ Nghi cô nào phải người mạnh mẽ. Cô chỉ là
một phụ nữ yếu đuối, rất cần được chở che.
“Hức... ức...”.
Nhìn cô khóc, Lý Cảnh Hào có hơi do dự, nhưng rồi
cũng dang tay ôm cô vào lòng. Anh vỗ nhè nhẹ lên lưng
cô, an ủi: “Đã không sao nữa rồi. Có tôi ở đây thì chẳng ai
làm hại được cô đâu”.
Đúng vậy, ngoài Lý Cảnh Hào anh ra thì không ai được
phép tổn hại người phụ nữ này. Lâm Tuệ Nghi cô là con
mồi của riêng anh.
Bản thân Lâm Tuệ Nghi nào có hay biết chút chi. Cô
chỉ nghĩ Lý Cảnh Hào là Lý Cảnh Hào, một người đàn ông
cao ngạo, tính tình tùy hứng, thường hay trêu chọc, cố ý
làm trái lời cô. Với cô, anh ta sao mà khó ưa. Ít nhất thì
cho đến sáng hôm nay trong đầu cô vẫn cho rằng như
vậy, còn bây giờ...
Cũng gương mặt này, cũng thân thể này, nhưng sao