Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 30
Chương 30 Mày Muốn Chết!
“Đại ca, hình như thằng kia đi theo tụi mình”, Trọc báo.
Đổng Tường Hi nghe thế liền dừng lại.
“Đi đâu đấy?” hắn hất hàm, bộ dáng rất là trịch
thượng.
Cũng phải thôi. Hắn là Đổng Tường Hi, thiếu gia nhà
họ Đổng kia mà. Ở Mạch Thành này, kẻ nào lại không kính
nể hắn. Ở trước mặt hắn, xưa giờ mọi người đều luôn tỏ ra
tâng bốc, bợ đỡ. Hắn nghĩ địa vị mình rất cao, thân phận
rất quý, thành thử chả cần khiếm tốn với ai.
Ngoại trừ người nhà của Vương Đại Phú - chủ tịch tập
đoàn Hưng Khải - doanh nghiệp số một Mạch Thành - thì
làm gì còn ai đủ sức chèn ép hắn nữa chứ?
Phan Thị? Vẫn chưa đủ tư cách.
Bằng như cái gã đang bám đuôi hắn đây, Đổng Tường
Hi hắn khinh thường. Một kẻ mà ngay đến mặt mũi hắn
còn không nhận thức thì thân phận cao được bao nhiêu?
Trước thái độ kiêu căng phách lối của Đổng Tường Hi,
Lý Cảnh Hào chỉ hé môi cười nhạt. Loại ếch ngồi đáy
giếng này, anh đã gặp qua không ít.
Gương mặt Đổng Tường Hi đanh lại, giọng cũng lạnh
đi: “Xéo đi".
Lý Cảnh Hào quay sang nhìn bên trái rồi lại quay sang
nhìn bên phải, ngó xem phía sau, cuối cùng mới hỏi: “Bảo
tôi hả?”.
“Không nói với mày thì nói với ai? Hả thằng ngu?” Trọc
bực mình.
Hắn bước thêm vài bước, áp sát Lý Cảnh Hào. “Giờ
sao? Biến đi hay để tao dạy dỗ mày?”.
Nối gót Trọc, Trần Bân - đứa đàn em thân tín còn lại
của Đổng Tường Hi - cũng tiến tới ra oai: “Thằng kia,
đừng có chõ mũi vào chuyện người khác. Biến đi mày!”
“Chuyện người khác? Tôi không nghĩ vậy đâu”.
Câu trả lời làm Trọc và Trần Bân rất không vui.
“Mày nói gì?”.
Lý Cảnh Hào vẫn hết sức thản nhiên, căn bản chả xem
sự uy hiếp của Trọc và Trần Bân ra gì: “Tôi nói chuyện này
có dính líu đến tôi. Cô gái mà các người đang tính giở trò
chính là cô em họ của tôi”.
Trọc lẫn Trần Bân đều bất ngờ. Bọn họ xoay mặt nhìn
nhau, rồi quay lại phía sau nhìn Đổng Tường Hi, chờ nghe
ý kiến.
“Nói nhẵng nói cuội. Tao chưa từng nghe bạn gái tao
nói là có thằng anh họ như mày”.
Đổng Tường Hi không tin. Hắn dám cá là đối phương
đang bịa đặt, hòng có lí do chính đáng để can thiệp vào
việc tốt của mình.
Hừm, lá gan lớn thật, lại xía vào chuyện của Đổng
Tường Hi hắn. Hẳn là còn chưa biết được thân phận của
hắn di.
Đổng Tường Hi liếc nhìn Trọc.
Trọc hiểu ý, lập tức hướng Lý Cảnh Hào nói rõ: “Ê, mày
lừa ai đấy? Mày có biết đây là ai không? Chính là Đổng
thiếu gia, người thừa kế của tập đoàn Đổng Thị, nhân vật
quyền thế bậc nhất Mạch Thành. Mày có tin anh Đổng
đây chỉ cần nói một tiếng là đủ khiến mày sống dở chết
dở, phải ra đường ăn xin không?”.
“Ồ, hóa ra là Đổng thiếu gia”.
Đổng Tường Hi lên mặt: “Đã biết rồi còn không mau
cút xéo”.
Dứt câu, hắn tiếp tục dìu Trương Thị Mỹ Tiên bước đi.
Chỉ là, hắn đi còn chưa được mấy bước thì đã bị câu
nói của người phía sau khiến cho phải dừng lại.
“Đưa cho tôi cô gái đó”.
Không gian đột nhiên im bặt. Trần Bân và Trọc đều
sửng sốt. Bọn họ ngạc nhiên là có kẻ vẫn muốn ngăn trở
sau khi đã biết rõ ràng thân phận của Đổng Tường Hi.
Tên này bị ấm đầu chắc. Đây là Đổng Tường Hi - ông
chủ tương lai của tập đoàn Đổng Thị - đấy!
“Mày... vừa nói gì cơ?”.
Chính Đổng Tường Hi cũng chẳng thể tin được. Kẻ
dám coi thường thân phận của hắn, đã lâu rồi hắn không
còn thấy.