Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua doanh trướng, chiếu lên mảng bừa bộn trên giường lớn.
Kim Ngọc uể oải rúc vào ngực Lang Nguyên, một đầu tóc vàng chói mắt, mềm mại tán loạn khắp tấm lưng bóng loáng.
Cảm giác có cái gì xẹt qua mặt mình, Kim Ngọc đang ngủ trở mình, nhưng loại xúc cảm khác thường kia truy hắn không tha.
“Đừng quấy, ta muốn ngủ!”
Hắn không nhịn được vươn tay muốn xóa đi cảm giác nhột nhạt trên mặt, nhưng vừa vươn tay lại bị ai đó giữ chặt, sau đó là xúc cảm mềm mại trượt xuống môi hắn.
“Ưm…”
Kim Ngọc có chút giật mình, hắn không nhớ đêm kích tình hôm qua, vẫn ngủ, nhưng áp lực ở môi càng lúc càng sâu sắc, cùng với cảm giác ẩm ướt, làm cho ý thức hỗn độn chậm rãi rõ ràng dần lên.
“Đừng —— ”
Cuối cùng, hắn không nhịn được mở hai mắt, cảnh tượng lọt vào mắt suýt chút nữa khiến hắn rống thành tiếng, nhưng lập tức bị đối phương phong bế miệng, một chút thanh âm cũng phát không được, nhíu chặt mày biểu hiện hắn tức giận.
Lang Nguyên khẽ vuốt ve gương mặt hắn, nương theo bả vai, ôn nhu vuốt xuống thắt lưng, dần dần duỗi tới cái mông tròn vểnh của hắn, tiến đến bí huyệt.
“Dừng tay!” Ngón tay thon dài tìm kiếm được cửa huyệt, hắn nén tiếng thở dốc, khóe môi run rẩy, “Ngươi muốn làm gì!”
Hắn cuống quít di động thân hình muốn thoát ly khỏi ma chưởng của Lang Nguyên, nhưng cả thân thể hắn đều bị y ôm chặt, không thể động đậy, hắn phẫn nộ trừng Lang Nguyên, nhưng đối phương lại nhắm mắt, say mê mút môi hắn đồng thời nuốt luôn những lời lẽ hắn chưa kịp nói.
“Lang Nguyên… Ngươi thật quá đáng!” Mặt ngọc đỏ bừng, thở hổn hển đẩy Lang Nguyên ra, trong miệng đầy khí tức của đối phương.
“Tinh thần không tệ a, chúng ta làm lại một lần đi.”
Thừa dịp hắn không chuẩn bị, ba ngón tay đã xâm nhập vào trong cơ thể hắn, nội bích đã có sẵn bạch trọc bôi trơn, tiến vào rất thuận lợi.
“Ô…”
Thân thể Kim Ngọc cứng ngắc, vô thức kẹp chặt hai chân, muốn ngăn cản mấy ngón tay càn quấy kia.
Lang Nguyên không thèm để ý, ngược lại tăng lực đạo, tiến vào càng sâu.
“A… Ưm…” Hắn hận mình vô dụng, cư nhiên không biết xấu hổ phát ra tiếng rên rỉ dưới thân Lang Nguyên.
Trong đầu dần dần hiện ra cảnh hoang đường đêm qua, không khỏi đỏ mặt, thân thể cũng có phản ứng, dĩ nhiên là không cự tuyệt được sự xâm lấn của Lang Nguyên.
Hai ngón tay cắm sâu vào tiểu huyệt, nội bích ấm áp đang gắt gao co rút lại, y mới bắt đầu chậm rãi đửa đẩy ngón tay ra vào.
“A… A…” Cắn chặt răng, nhưng không ngăn được tiếng rên rỉ.
“Như thế nào? Thoải mái không? Tiểu Ngọc Ngọc” Hưởng thụ theo thân thể tuyệt vời của hắn, Lang Nguyên cảm thấy mình có chút say.
“Thoải… Thoải mái cái rắm!” Gầm lên giận dữ, rồi lại mềm yếu vô lực, quả thật là câu dẫn người khác.
Lang Nguyên trầm thấp cười hai tiếng, ngón tay liên tục xâm nhập tìm kiếm, mà lúc này hổ căn gắng ngượng tỏa nhiệt khí nóng bỏng, cấp bách muốn thay thế ngón tay tiến nơi tiêu hồn kia.
“Tiểu hồ ly miệng mồm hung dữ nhưng tâm mềm nhũn a, đêm qua chính miệng thừa nhận ăn dấm chua bổn vương, sao vừa tỉnh đã không nhận nợ rồi!” Hổ căn nấn ná trên mông hắn, sau đó y cầm dục vọng của mình, một phát cắm vào tiểu huyệt.
Hổ căn nóng cháy mặc dù rất lớn, nhưng tiểu huyệt còn lưu lại mấy thứ kích tình đêm qua, nên tiến vào rất thuận lợi.
“Đừng… A!” Thân thể run rẩy kịch liệt, tiểu huyệt cắn chặt hổ căn.
Lang Nguyên mạnh mẽ quất tống, tiểu huyệt không ngừng phát ra tiếng nước *** mĩ, trọc dịch cũng chảy dọc theo bắp đùi hắn.
“A… Trời ạ… Ta không được… A…” Âm thanh vỡ vụn, bởi vì Lang Nguyên công kích mãnh liệt, làm cho hắn chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc nặng nề.
Trong cơ thể truyền đến cảm giác tê dại, thống khổ cùng khoái cảm đan xen, làm cho ý thức hắn dần dần trở nên mơ hồ.
“Nhanh… Nhanh lên một chút…” Hắn chủ động nằm sấp nâng mông lên cao, nửa người trên áp sát giường.
“Rốt cuộc cưng có chịu gả cho bổn vương không?” Đột nhiên, Lang Nguyên ngừng lại, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn hỏi.
“A…” Giờ phút này cái gì hắn cũng nghe không được.
“Bổn vương hỏi cưng một lần cuối cùng, lấy hay không lấy chồng?” Hung hăng đâm vào một cái, liền rút ra, đầu Lang Nguyên cũng đầy mồ hôi.
“Lấy, lấy! Ngươi mau vào!”
Nghe được hứa hẹn, Lang Nguyên đắc ý cười to, đem hổ căn cắm thật sâu vào tiểu huyệt, tiết ra tất cả nhiệt tình cùng khát vọng của mình đối với hắn…
** ** **
Khi hắn lại tỉnh, bên người sớm đã không có Lang Nguyên, mà hắn cũng đang ở doanh trướng của mình, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, xem ra là có người tắm sạch sẽ cho hắn.
“Ngọc nhi, con đã tỉnh.” Người hiện ra không phải Lang Nguyên, mà là phụ vương hắn, trong lòng không khỏi một trận mất mát.
“Phụ vương…” Thắt lưng như gãy đôi, hắn cắn răng muốn ngồi xuống, nhưng lại ngã trở về.
“Ngọc nhi, nói cho phụ vương, con cùng Hổ Vương trong lúc đó có phải hay không…”
“Không có, cái gì cũng không có!” Lớn tiếng phủ nhận, sắc mặt Kim Ngọc rất khó coi.
Trong lòng đem Lang Nguyên mắng đến chó huyết lâm đầu, nếu Lang Nguyên ở đây, hắn tuyệt đối sẽ ban cho y vài cái tát.
“Không phải là tốt rồi, không phải là tốt rồi.” Hồ Vương thì thào tự nói.
“Phụ vương, Lang… Hổ Vương trở về?”
“Ưm, say rượu tổn hại sức khỏe, Ngọc nhi sau này không thể uống nhiều rượu như vậy nữa.”
“Ân, phụ vương, hài nhi biết rồi.” Mắt vàng không hề tỏa sáng, tử khí nặng nề.
Đi cũng tốt, gặp mặt thêm phiền lòng…
Lần sau gặp lại, Lang Nguyên chính là muội phu của hắn, sẽ không tái buộc hắn tố hắn không thích tố chuyện…
Không biết vì sao, trong đầu đột nhiên hiện ra khuôn mặt tươi cười vô lại của Lang Nguyên, trong lòng đau xót, nhắm lại hai mắt, nghĩ muốn quên hết tất cả.
Đáng tiếc là từng chi tiết đêm qua hắn đều nhớ rất rõ, kể cả việc trước khi tên vương bát đản Lang Nguyên rời đi, bức hắn đáp ứng yêu cầu kia!
.