Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thái Hiên Sinh không ngờ gia khỏa này là có chuẩn bị mà đến, hung hăng trừng cánh tay mình bị người ta đem còng lại, hai mắt giống như sắp phun ra lửa.
Ngẩng mạnh đầu về phía đối phương nghiến răng nghiến lợi quát: “Cậu đây là có ý gì? Không lẽ cho tôi là phạm nhân áp tới nhà tù sao?” Gia khỏa này rốt cuộc ở nơi nào tìm được thứ còng tay này để chơi?! (Vũ: nhà tù?? — anh ngây thơ!!!)
Cảm thấy lời chất vấn của Thái Hiên Sinh có điểm buồn cười, Tần Phát Huy khẽ cười một tiếng, ra vẻ thần bí nói: “Anh cứ đợi đi rồi biết……” Nói xong, ở thời điểm đối phương không để ý hắn đem một bàn tay khác chế trụ, rồi mới tùy ý dễ dàng đẩy Thái Hiên Sinh.
Thái Hiên Sinh cũng không nhận thấy hành động này của đối phương, dưới chân không vững, lập tức liền té ngã trên mặt đất. Hai tay bị còng tay khống chế căn bản không thể lập tức đứng dậy, hắn nghĩ cố gắng dãy dụa đứng dậy, Tần Phát Huy cả người dùng thân thể ngăn chặn hắn.
Lúc này Thái Hiên Sinh còn chưa phản ứng kịp Tần Phát Huy đẩy ngã mình đến tột cùng là mục đích gì, chính là khó chịu dùng đôi mắt lợi hại liếc Tần Phát Huy một cái, rồi lớn tiếng giáo huấn: “Cậu còn không nhanh đỡ tôi dậy?”
Gia khỏa này bộ dáng xem kịch vui rốt cuộc là sao đây, muốn nhìn mình xấu mặt sao?!
“Ai nha chẳng lẽ anh còn không nhìn ra ý đồ tôi đột nhiên đẩy ngã anh sao? Không sao cả……” Tần Phát Huy một bên cười một bên bắt đầu lấy đặt trong ngực Thái Hiên Sinh sờ loạn, thậm chí còn dùng tay giữ áo sơ mi màu trắng của Thái Hiên Sinh (???)
Đối mặt hành vi khiêu khích của đối phương, Thái Hiên Sinh toàn thân sửng sốt, ngữ khí cử chỉ của đối phương đã rõ ràng biểu hiện ra sắp sửa đối với mình làm cái gì. Chết tiệt! Hắn căn bản không có tâm tình bồi tiểu tử này đùa giỡn hay bị người ta đùa giỡn!
Tuy rằng hắn thân là một kẻ đồng tính luyến ái, nhưng hắn hiểu được người khác không có hứng thú với mình, căn bản sẽ không cùng người đó tiếp tục dây dưa tiến tới. Giống như, Tần Hành Sơn không thích mình hắn cũng sẽ không bắt buộc.
“Tôi cảnh cáo cậu! Cậu còn tiếp tục như vậy làm tới cẩn thận tôi……” Thái Hiên Sinh lúc này căn bản không nghĩ ra phương pháp giải quyết gì, chính là mở miệng nghĩ cảnh cáo đối phương, muốn cho đối phương sợ hãi đứng lên.
“Ồ! Cẩn thận anh cái gì? Vậy anh chậm rãi nói, tôi không vội.” Phía sau Tần Phát Huy đã cởi bỏ cúc áo sơmi của Thái Hiên Sinh, dùng sức kéo mạnh — bộ ngực màu mạch tràn ngập mạnh mẽ cùng mị lực hiện ra trước mắt hắn.
Giống như nhận thấy được động tác tiếp theo của Tần Phát Huy, Thái Hiên Sinh gấp tới ứa máu, đối với thổ lộ của em họ bạn tốt hắn hoàn toàn không có ý tứ thừa nhận. Nhưng là, lúc này động tác người này rõ ràng muốn xâm phạm mình!
“Tần Phát Huy! Đừng tưởng cậu là em họ Tần Hành Sơn tôi liền không dám đánh cậu!” Hắn miệng rống lớn uy hiếp đối phương.
Nghe được đối phương rống thẳng tên mình, nguyên bản hai tay ở trong ngực đối phương ngạc nhiên đình chỉ, Tần Phát Huy mang theo một tia tức giận không nhanh không chậm ngẩng đầu lên, đôi mắt tối đen sắc bén không nhúc nhích trừng Thái Hiên Sinh.
Bị đối phương không tiếng động nhìn chăm chú Thái Hiên Sinh không khỏi sinh ra một tia sợ hãi từ đáy lòng, nhưng rất nhanh lại bị hắn đè nén xuống. Tiểu tử này ánh mắt tại sao lạnh lùng như vậy làm cho hắn trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
“Phải không? Anh nghĩ tôi sợ anh sao?” Tần Phát Huy cười lạnh một tiếng, vừa dứt lời, mạnh tay kéo tóc Thái Hiên Sinh hung hăng hướng phía dưới dập mạnh. Thoáng chốc cùng sàn nhà va chạm Thái Hiên Sinh đau đến hô lên thành tiếng, đầu nhất thời có cảm giác mơ hồ, làm cho hắn tạm thời mất đi khả năng phản kháng.
Nhìn đến bộ dáng đối phương đau đớn không thôi, Tần Phát Huy trong lòng sinh ra một tia khoái trá, rồi hắn hung tợn hướng Thái Hiên Sinh nói: “Bị tao thượng là phúc khí của mày, đừng tưởng rằng mày có đại mị lực! Theo tao thấy mày chính là kẻ đê tiện để người khác sáp!” Nói xong, mang bộ dáng nổi giận đùng đùng, hai tay lại dùng lực kéo mạnh, đem quần của Thái Hiên Sinh xé rách. (Vũ: Thô bạo a Vô sỉ a)
Thái Hiên Sinh khôi phục ý thức chợt nghe đối phương hướng mình nói ác ngôn ác ngữ, thấp giọng nguyền rủa một tiếng: “Buông!” Hai chân không bị chế trụ bắt đầu liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi hành động Tần Phát Huy muốn làm, nhưng hắn không ngờ Tần Phát Huy cả người ngăn chặn mình làm hai chân hắn không có đường phản kháng.
“Không tồi…… Mày không mặc quần lót, tiết kiệm cho tao một phiền toái.” Tần Phát Huy trên mặt mang tà ác mỉm cười, nhìn tính khí ở hạ thân Thái Hiên Sinh không một chút sức sống.
Ngón tay trắng nõn hung tợn nắm quả trên ngực Thái Hiên Sinh, làm cho đối phương lập tức đau kêu ra tiếng. “A a — buông—” Đối mặt với hành vi thô bạo của Tần Phát Huy làm cho Thái Hiên Sinh đau kêu a a, bất đắc dĩ làm cho đối phương ở trên người mình cắn lại cắn, trên ngực một đóa hoa hồng đã sớm dính đầy nước bọt.
“Mẹ nó! Lão tử nhất định không bỏ qua cho cậu!!!” Lúc này Thái Hiên Sinh chỉ có thể ngoan cố ngoài miệng, đối với hành vi của Tần Phát Huy không khách khí lớn tiếng mắng.
“Kêu a, sao lại không kêu? Lại kêu lớn tiếng một chút —” Đối mặt uy hiếp của Thái Hiên Sinh, Tần Phát Huy căn bản không có gì sợ hãi, tà tà cười, đột nhiên khép lại hai ngón tay nhắm vào tuyến tiền liệt nơi yếu nhất của nam nhân dùng sức đâm tới —.
“A a a —” Thái Hiên Sinh hét thảm một tiếng, toàn thân bắt đầu không ngừng run.
Tần Phát Huy nhìn chất lỏng màu trắng dính đầy trên tay mình, hướng mặt Thái Hiên Sinh đã muốn hư thoát khoe ra: “Chậc chậc, như vậy mày cũng có thể bắn ra. Cảm giác không tồi hả, quả nhiên là đồ đê tiện bị sáp!”
Lúc này Thái Hiên Sinh đã không muốn có hành động mở miệng phản bác, cùng với tiếng cười trêu tức của Tần Phát Huy, ngón tay dính đầy chất lỏng trực tiếp ẩn vào bí huyệt không người từng đến thăm, hắn gợi lên ngón tay, cũng bắt đầu điên cuồng ra vào mà trừu sáp.
Lần đầu tiên làm ruột Thái Hiên Sinh phải chịu tra tấn, nhìn đối phương không lưu tình chút nào lộng quấy địa phương không gặp người của hắn, đau đến hắn thầm nghĩ kêu to, hắn chỉ có thể cắn nhanh môi dưới đè nén xuống rên rỉ.
Đột nhiên, đối phương rút ra ngón tay, mà Thái Hiên Sinh nhận thấy được có cái gì cực nóng thô to gì đó để ở cửa bí huyệt của hắn, mặt nhất thời trở nên tái nhợt, hắn lắc đầu la lớn: “Không cần — không cần làm như thế —”
Nhưng đối phương căn bản không để ý hắn cầu xin, ngay tại thời điểm Thái Hiên Sinh không kịp phản ứng, một cái thẳng tiến thật mạnh nháy mắt xé rách huyệt khẩu hắn thủ hai mươi mấy năm trinh tiết —.
“Ô a a a —” Thê thảm khóc thét cắt qua yên tĩnh, bị phân thân nóng rực mà cứng rắn của đối phương hung hăng xỏ xuyên, Thái Hiên Sinh đau nhức không ngừng khóc kêu, sống chết dãy dụa đứng lên!!
“Buông!!! Tôi muốn giết cậu!!! A a — đau quá đau quá — không cần lại động —” Thái Hiên Sinh chưa từng bị đối đãi như vậy, máu đỏ tươi theo miệng vết thương xé rách phun tung tóe ra, nam tử ở trong cơ thể hắn thô bạo luật động dường như có đại đao ở trong ruột hắn quấy, khiến hắn đau đến muốn chết!