Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một ngày làm việc vất vả trở về, Thái Hiên Sinh mang theo thân thể mệt mỏi không chịu nổi trở lại nhà trọ, vẻ mặt lấy chìa khóa mở cửa, chợt nghe tiếng nói nam tính dễ nghe kêu to tên mình hoan nghênh mình trở về, đồng thời chỉ thấy Tần Phát Huy trên mặt mang theo mỉm cười nhìn mình.
Mấy ngày trước đây, gia khỏa này mang theo hoa tươi chạy đến bệnh viện quấy rầy mình, vì làm cho đối phương không làm ra hành động kinh người như thế nữa, nghe đề nghị của đối phương xong, Thái Hiên Sinh đang vạn phần bất đắc dĩ suy tư nên như thế nào cự tuyệt đối phương thì nhận được điện thoại của Tần Hành Sơn, người bên kia điện thoại thế nhưng nói với mình sẽ đem đứa nhỏ vừa sinh giao cho bố mẹ chiếu cố, rồi Tần Hành Sơn đem vợ yêu của hắn đi ra ngoài nghỉ tuần trăng mật, thời gian trở về tạm thời không rõ ràng lắm, muốn đem em họ Tần Phát Huy ở lại nơi này của mình một đoạn thời gian.
Lúc ấy nhận được điện thoại nghe bạn tốt nói một phen Thái Hiên Sinh trong khoảnh khắc sắc mặt trở nên phi thường khó coi, một bên cùng bạn tốt nói chuyện với nhau thỉnh thoảng lại nhìn hướng Tần Phát Huy ngồi đối diện lúc này, người kia chính là bộ dáng gian kế thực hiện được tủm tỉm cười nhìn mình.
Đối với bạn tốt mọi cách cầu xin, Thái Hiên Sinh luôn luôn không cự tuyệt giúp Tần Hành Sơn bao giờ đành phải thở dài bất đắc dĩ nhận người bề ngoài áo mũ chỉnh tề, bên trong nội tâm giống như ác ma vào ở nhà mình.
Hiện tại lúc này, Tần Phát Huy sẽ ở trong nhà mình, trừ bỏ nói chuyện với nhau trong cuộc sống hàng ngày, Thái Hiên Sinh rất ít cùng hắn có thêm tiếp xúc. Hắn chậm rãi đi vào phòng liếc mắt nhìn Tần Phát Huy một cái, cúi đầu đáp lại một tiếng xong cầm chìa khóa xe trong tay để ở trên giá, rồi cởi áo khoác, đặt mông ngồi trên sô pha, duỗi thắt lưng một cái rồi từ từ không tiếng động tựa lưng vào sô pha.
“Anh đói bụng rồi đi, có muốn ăn cơm trước không?” (Vũ: ăn cơm trước, sau đó làm gì??:3) Tần Phát Huy dường như cũng nhìn thấy bộ dáng đối phương mệt mỏi, hảo tâm chỉ các món ăn trên bàn cơm nói.
Ngay cả Thái Hiên Sinh cũng không nghĩ đến người này ở phương diện nấu ăn không tệ, bởi vì công việc của Thái Hiên Sinh nên cho đến nay hắn về đến nhà đều là đơn giản ăn chút thức ăn nhanh hoặc là bỏ qua bữa, từ lúc Tần Phát Huy vào ở nhà hắn, buổi tối đầu tiên liền nấu một ít đồ ăn ngon để hắn ăn. Thử qua xong trên mặt Thái Hiên Sinh lộ ra một tia mỉm cười, khen ngợi Tần Phát Huy làm thức ăn thật sự ngon, sau đó mỗi tối đồ ăn đều là Tần Phát Huy một mình phụ trách, cũng coi như là trao đổi hoàn lại việc ở trong nhà Thái Hiên Sinh đi.
Không có cự tuyệt đề nghị của Tần Phát Huy, Thái Hiên Sinh đứng lên đi đến ngồi cạnh bàn ăn, nhìn bốn món một canh trước mặt mình.
“Cậu không ăn sao?” Thái Hiên Sinh quay đầu hỏi.
“Em ăn qua rồi!” Nghe được đối phương hỏi, Tần Phát Huy đứng ở một bên lộ ra vẻ tươi cười đáp lại.
“Đây là những món anh thích, tim xào dong, còn có nấm hương sao mộc nhĩ, thịt bò kho tiêu……” Hắn lập tức hướng bàn ăn đi tới, vừa nói tên các món ăn trên bàn, vừa nhiệt tình gắp đồ ăn bỏ vào trong bát Thái Hiên Sinh. (Vũ: Món đầu tiên nghe lạ quá!!! Ta ghét mấy món này –)
Đối mặt với Tần Phát Huy bộ dáng nhiệt tình như thế, nói thật Thái Hiên Sinh không thể thích ứng cũng không biết nên làm gì, chỉ có thể cúi thấp đầu nghe người kia một mình ở một bên lầm bầm lầu bầu, bỗng nghĩ tới người này trước đây đối với mình làm ra hành vi nhục nhã ác liệt. Đáy lòng Thái Hiên Sinh chính là không thể cơi bỏ một cái khúc mắc kia, cũng không có cách nào giờ khác này cùng người này trò chuyện vui vẻ tùy ý.
Đồng thời Tần Phát Huy tựa hồ cũng nhận thấy được bộ dáng đối phương không muốn cùng mình tâm sự, đành phải tạm thời dừng lại một phen nói kia, rồi chuyển đề tài khác: “Em đã chuẩn bị nước nóng tắm, ăn xong rồi tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
Chỉ thấy Thái Hiên Sinh nghe xong, gật đầu đáp nhỏ, liền tiếp tục vùi đầu vào thức ăn trong bát.
Không bao lâu, Thái Hiên Sinh ăn no liền trở về phòng cầm bộ quần áo ngủ rồi mới đi vào phòng tắm, đồng thời Tần Phát Huy trở lại bàn ăn bắt đầu sửa sang lại. Đại khái hơn mười giờ, Thái Hiên Sinh mặc quần áo ngủ cầm trong tay quần áo vừa tắm rửa thay ra, phòng khách không có một bóng người, hắn quay đầu chỉ thấy Tần Phát Huy cúi thấp đầu trên bàn cơm tập trung tinh thần viết cái gì.
“Cậu đang viết cái gì vậy?” Khó nhìn thấy Tần Phát Huy trong bộ dạng này, Thái Hiên Sinh tò mò đi qua dò hỏi.
Tần Phát Huy nghe vậy ngẩng đầu đáp: “Hôm nay ở trường học giáo sư giao một ít bài tập, còn một ít chưa làm xong em mang về để đêm nay làm.” Nói xong cúi đầu tiếp tục viết.
Thái Hiên Sinh ừ một tiếng, nhìn Tần Phát Huy trước mặt rồi hắn nhớ tới lời nói của Tần Hành Sơn trước đó với mình, trước kia Tần Phát Huy tổn thương hắn làm hắn quên mất người trước mắt vẫn chỉ là một sinh viên mà thôi……
“Ngày mai cậu rảnh không?” Thái Hiên Sinh tiếp tục hỏi.
“Có chuyện gì sao?” Tần Phát Huy ngẩng lên nói.
“Nếu mai cậu rảnh, đi siêu thị với tôi đi. Tôi mua giúp cậu một cái giường gấp, như vậy sẽ không ủy khuất cậu phải ngủ chung giường với tôi.” Thái Hiên Sinh tuy rằng có riêng phòng trọ, nhưng phòng hắn chỉ có một cái giường cho hắn sử dụng. Bởi vì bạn tốt đột nhiên ngỏ ý, làm cho hắn trong lúc nhất thời không chuẩn bị thêm giường cho Tần Phát Huy, cho nên trừ bỏ việc hắn cùng Tần Phát Huy ngủ chung giường khó tránh khỏi thân thể khó thích nghi, hắn cũng không nghĩ đến để em họ của bạn tốt chỉ có thể ngủ nửa giường, miễn cho lúc Tần Hành Sơn trở lại người này cùng bạn tốt cáo trạng.
“Không cần lãng phí tiền, em cảm thấy hiện tại cũng ổn, không cẩn mua thêm.” Tần Phát Huy nghe Thái Hiên Sinh nói xong không suy nghĩ nhiều trực tiếp từ chối luôn.
“Vì sao? Tôi mua giường gấp về cho cậu ngủ một mình không tốt sao?” Nguyên bản còn tưởng Tần Phát Huy sẽ không cự tuyệt, Thái Hiên Sinh ngoài ý muốn nghe Tần Phát Huy đáp lại tò mò hỏi.
Thoáng nhìn Thái Hiên Sinh thực sự quan tâm đề tài này, Tần Phát Huy có điểm lãnh đạm: “Em nói không cần là được, anh bây giờ đừng làm phiền em được không? Em đang có việc phải làm.” Dứt lời, lại bắt đầu bận rộn với việc trên tay. Đương nhiên hắn cũng không nói ra kỳ thực có ý nghĩ muốn cùng Thái Hiên Sinh ngủ cùng nhau, sợ người này có khả năng lập tức phản bác mình, rồi lập tức đuổi mình đến siêu thị mua giường gấp, đến lúc đó hắn muốn thoát cảnh ngủ một mình là không có khả năng.(Vũ::v =))))
Nghe được giọng nói Tần Phát Huy có chứa một tia không kiên nhẫn, Thái Hiên Sinh đành không tiếng động rời bàn ăn, xoay người bước tới phòng khách, trong lòng tính toán để miễn nghe gia khỏa này lại nói cự tuyệt, còn không bằng tự mình đi mua về tốt hơn.
Hà Văn đứng ở cửa xem phòng khám có bệnh nhân hay không, nhìn thấy không có bệnh nhân, cô mang vẻ mặt thần bí đi đến bên cạnh Thái Hiên Sinh ngồi xuống.
“Hiên Sinh, nghe nói mấy ngày hôm trước có người đàn ông hướng anh cầu hôn?” Hà Văn nhìn Thái Hiên Sinh cúi thấp đầu có chút đăm chiêu, rồi mới mở miệng hỏi.
“A? Cái gì?” Nghe đối phương nói, Thái Hiên Sinh theo trạng thái trầm tư phản ứng được nghe được vấn đề, lộ ra bộ dáng không hiểu ra sao.
Hà Văn nhìn chăm chú vẻ mặt không nghĩ ra của Thái Hiên Sinh, phốc cười ra tiếng. Rồi mới lại hướng hắn tiếp tục giải thích một phen: “Chính là ngày có hộ sĩ nhìn thấy một nam sinh không tệ mang theo hoa tươi vào phòng anh, bộ dáng hình như là hướng anh cầu hôn?!” Kỳ thật ngay cả cô cũng không nguyện ý tin tưởng người đàn ông anh tuấn diện mạo anh tuấn cương nghị này là đồng tính luyến ái, nhưng nếu là sự thật như mọi người nói thì trong nội tâm cô cũng đồng ý cho phép, dù sao bây giờ ở nơi xã hội hiểm ác có thể tìm được người thật tâm yêu mình đã thiếu lại càng thiếu.
Vừa nghe đến ngay cả Hà Văn cũng nhắc tới chuyện mình nghe đồn mấy ngày nay ở bệnh viện, Thái Hiên Sinh sắc mặt có một tia mất hứng, đáp lại: “Đừng nghe bọn họ nói hươu nói vượn! Căn bản không có chuyện này!”
Nhưng là hộ sĩ họ X kia nói cô ấy tận mắt thấy anh kéo người kia vào phòng mình, rồi mới……” Hà Văn tuy là nói như thế, nhưng kỳ thật nàng cũng là nghe người khác nói. Nay nhìn người trong tin đồn phản bác như thế, chuyện này có lẽ là giả.
“Cậu con trai kia là em họ của bạn tốt của anh mà thôi. Không phải hắn, mọi người suy nghĩ nhiều quá……” Thái Hiên Sinh lắc đầu, bộ dáng tận tình kiên nhẫn giải thích.
“Vậy cậu ta sao lại mang hoa tươi tới đây?” Đối mặt giải thích của Thái Hiên Sinh, Hà Văn rõ ràng đưa ra từ ngữ trọng yếu, mấu chốt nhất của lời đồn.
Đối với hoa tươi Hà Văn nhắc tới, ngay cả Thái Hiên Sinh cũng không biết trả lời như thế nào. Chẳng lẽ muốn hắn nói người kia cố ý hành động hù dọa mình hay sao?
Quân Quân: Tuyển beta-or cho Tiểu Vũ, ai yêu nàng ý, yêu truyện nàng ý edit hãy về làm beta cho nàng ý nhé! cứ cmt địa chỉ mail, ta sẽ liên lạc.